Quả nhiên đêm hôm đó Đại Thần không trở lại, thậm chí cả ngày hôm sau anh ta cũng không về nhà. Nhưng vì bây giờ là thời đại công nghệ thông tin và vì chúngmìnhđã có trong tay số điện thoại của nhau nên bạn boss rất chăm chỉ nhắn tin thông báo tình hình bản thân cho "vợ yêu" biết.
Từ tối hôm đó tới giờ Tiểu Ngọc không hề quay lại chỗ làm, cũng không thể dùng số điện thoại cũ mà liên lạc cùng cô ấy. Thế nhưng Đại Thần không quá quan tâm, anh biết Tiểu Ngọc không phải loại con gái có thể vì chuyện vớ vẩn cỏn con này mà suy nghĩ dại dột. Có lẽ chỉ cần để qua một đoạn thời gian,thông suốt rồi cô ấy sẽ quay trở lại.
Điều làm anh đau đầu bây giờ chính là khối lượng công việc quá nhiều. Trợ lí nghỉ làm dài hạn vẫn chưa quay trở lại, mà cấp dưới của anh tuy nhân tài nhiều như lá mùa thu, song không phải cái lá nào cũng đáng tin tưởng.
Lí lịch sạch sẽ thì kinh nghiệm ít, còn kinh nghiệm nhiều hiển nhiên là thuộc hàng cáo già..
Nhất thời mọi chuyện tự mình phải sắp xếp trong lúc đợi Tiêu Dương quay lại từ thành phố bên. Đại Thần bù đầu trong đống công việc nặng nề chỉ biết lấy niềm vui từ việc nhắn tin trêu trọc người nào đó..
*
Tịnh Nhi thấy điện thoại ngu ngốc đơ ra một chút rồi lập tức rung lên thì da đầu cũng theo đó mà căng như dây đàn. Cô có chút rén đó nha, bạn Thần không hiểu mấy hôm nay mắc chứng gì, cứ vài chục phút lại nhắn tin hỏithămcô.
Cái gì mà..
"Vợyêu, anh thấynhớem!"
"Vợyêu, ăn sáng chưa?"
"Vợ, khôngđượcgọithẳngtênanh, nhưthế là hưbiếtkhông?"
"Vợà, tốinayemmuốn ăn gì?"
"Vợ.."
Má nó!
Rõ là gay mà dám thả thính chị đây ngọt xớt như thế? Đại Thần anh đúng là đồ vô lương tâm! Sau này anh nhất định sẽ bị bạn giai bạo cúc đến trết! Nhất định! Nhất! Định!!!
Mấy tin nhắn này vốn sức sát thương không cao, bình thường nếu để cô viết truyện thì có thể nghĩ ra cả tấn những câu lãng mạn chết người. Thế nhưng khi tưởng tượng khuôn mặt đẹp trai, băng lãnh của boss lại đi thốt ra mấy câu ngốc nghếch này.. Đúng là quá khủng khiếp! Quá ngọt ngào! Quá mị hoặc!!
Mỗi lần đọc tin nhắn xong Tịnh Nhi đều sẽ bị rớt vào ảo giác N giây phút, đáng lẽ bình thường thì cô thích thoát tuyến đi đâu cũng không ai thèm cản. Nhưng lúc này lại đang cần tập trung để viết lách cơ mà.. Cứ như vậy thì đến hạn có mà vắt giò lên cổ cũng không kịp hạn nộp bài đâu!
Nghĩ đến vẻ mặt nữ vương thụ của Lý tổng, tự dưng Tịnh Nhi có cảm giác như nuốt phải ruổi.
Cuộc đời có một chuyện éo le thế này: Bạn không nhớ đến người ta, người ta cũng không thèm để tâm đến bạn. Thế nhưng bạn vừa lóe suy nghĩ đến người ta một phát, người ta lập tức xuất hiện như vầng dương sáng ngời!
Hay nói cách khác là quá thiêng, sau này đốt nhang muỗi cũng lên quá..
Và những câu này hoàn toàn có giá trị khi đặt trên người Lý tổng. Vì Tịnh Nhi vừa nghĩ đến anh ta một phát anh ta lập tức gọi điện thoại triệu tập cô liền!Bị lãng quên ở nhà Đại boss mấy ngày nay Tịnh Nhi đã sắp thành người tối cổ mất rồi. Anh ta vì lo lắng cô online đọc mấy tờ báo lá cải mà đau đầu nên đã dứt khoát rút mạng. Thực ra cái chiêu "rút mạng" của boss cũng thường thôi, vì anh ta đi làm rồi thì cô thích cắm lúc nào chẳng được. Chả qua là do Tịnh Nhi cần tập trung sáng tác nên mới để yên cho anh ta làm như vậy thôi đấy.
Cũng vì ít đọc báo nên tận lúc này - khi Lý tổng gọi điện thông báo, cô mới biết buổi tuyển chọn của Hạo Khánh đã thành công tốt đẹp, anh ta đã tìm xong toàn bộ dàn diễn viên rồi! Hôm nay chính là ngày họp mặt cùng biên kịch ở SM để thống nhất thời gian và địa điểm bấm máy.
Giới showbiz này thực ra cũng có nhiều điều mê tín,nói là họpmặthoa mỹ như vậy, chi bằng nói thẳng ra là gặp Thầy! Họ là những ông hoặc bà bói, tập hợp ngày sinh tháng đẻ của những người có liên quan mật thiết nhất đến vấn đề. Sau đó dùng ngũ hành hoặc cái gì đó có liên quan.. tính toán và tìm ra ngày giờ thích hợp nhất.
Tịnh Nhi nghe được chuyện này khi ngồi trên xe của Lý tổng, lúc anh ta đích thân đến chung cư của Đại Thần áp tải cô tới SM. Lý tổng nhìn vậy nhưng thực chất cũng tốt phết, ít ra anh ta còn lo cho an nguy của cô, sợ cô bị antifan thịtnên mới cẩn thận như thế.
Trụ sở nhà xuất bản SM không lớn như khách sạn Bảo Bối, nhưng nơi này cũng nằm trên trục đường trung tâm. Vì đây là nơi chuyên về sách nên đâu đâu cũng có thể bắt gặp những giá sách lớn và bàn đọc sách chuyên dụng. Bày trí của khu vực cùng thiên về những thứ đơn giản mà thanh nhã, không gian cực kì phù hợp và được người yêu sách ưa thích. Cây xanh trang trí góc phòng, trên tường dán những băng rôn khẩu hiệu hoặc những áp phích quảng cáo sách mới, nhưng gian phòng làm việc tách biệt, nhân viên đi lại đông như mắc cửi.. A, xã hội hiện đại đây rồi! Tịnh Nhi tối cổ đã trở lại!
"Ngồi đây đợi tôi chút!" Lý tổng đưa tay vẫn một người đàn ông phía xa, sau đó vội vã nói với cô "Tôi phải qua đó một chút!"
"Ok!" Tịnh Nhi tìm một chỗ trống gần bàn lễ tân, cũng giả bộ tao nhã thưởng thức không khí nơi này. Mặc dù cô tiểu thư nào đó lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ không thể tầm thường hơn.. Kết hợp với vẻ mặt này đúng thật là có chút kì quái..
Tất nhiên Tịnh Nhi nhận ra điều này, cô chữa ngượng bằng cách lôi điện thoại ra bấm bấm, xem khi nãy bạn Thần Kinh nhắn cho mình cái gì nào?
"Cấm! Đi! Đâu!" Lý tổng trước khi rời khỏi còn cúi đầu đe dọa, nữ vương thụ này cũng đáng sợ ghê cơ.. Sau này ai lấy phải bạn ấy chắc hạnh phích lắm đây này.
"Biết rồi!"
"Chị Nhi?" Chưa dứt câu hét với Lý tổng, sau lưng đã vang lên tiến gọi quen thuộc. Quá quen ấy chứ! Người này đã làm trợ lí cho cô cả N ngày rồi mà lại..
"Hải Ninh?" Tịnh Nhi xoay người, quả nhiên là cậu ta.
Hải Ninh vẫn không khác lúc xưa là mấy, vẫn bộ đồng phục quần thẫm màu và áo trắng, đôi giày thể thao khỏe khoắn cùng với chiếc cặp khoác chéo vai. Nếu có gì đó thay đổi thì chắc cũng chỉ có chiều cao của cậu ta.. Mới ngày nào Hải Ninh lùn một mẩu, hôm nay đã vượt xa cô rồi!
"Chị gầy quá!" Cậu ta tiến nhanh đến tóm lấy hai bên vai của Tịnh Nhi. Hải Ninh vừa muốn đẩy cô ra xa một chút để nhìn cô cho rõ, lại vừa muốn kéo gần cô lại để ôm chầm lấy cô cho thỏa nhớ mong. Cuối cùng, hai bàn tay của cậu không nỡ làm gì hết, cứ chỉ cố gắng giữ chặt lấy cô để khẳng định đây không phải mơ "Vết thương đã đỡ hẳn chưa? Mặt xước nhiều quá.. Giống như con mèo vậy!"
"Đâu có, tôi vẫn vậy thôi!" Hải Ninh có vẻ rất nổi bật, thế nên việc cậu ta đứng chung và nói chuyện cùng một người con gái xa lạ có vẻ khá bắt mắt. Tịnh Nhi bị làm trung tâm bất đắc dĩ, không hiểu sao lại thấy không thoải mái. Cô xoay người tránh thoát Hải Ninh, chỉ cái ghế đối diện ý bảo cậu ta ngồi xuống "Nghe Lý tổng nói cậu đã chuyển đi.. Sao lại phải đi vậy? Ở đây không tốt? Lương không cao sao? Còn nữa.. Bà ngoại cậu dạo này thế nào? Tôi cũng muốn tới thăm bà nhưng mà.."
"Anh ta đã nói sẽ bảo vệ cho chị.." Hải Ninh không ngồi xuống, cậu ta có vẻ bất mãn, khó chịu cực kì "..Vậy mà tin đồn không thể giải quyết, còn hại chị bị thương thế này!"
"Cái gì?" Nói chuyện không đầu không đuôi thế là ý gì vậy hả? Làm ơn đi, tư duy của cô có hạn có biết không? "Anh ta nào cơ?"
"Ái Nhi!" Hải Ninh sâu sắc nhìn vào mắt Tịnh Nhi, giọng nói cũng nhu hòa hơn nhiều. Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay cô, xiết thật chặt những vết chai sần đã phai nhạt "Đợi em, sau này khi em gây dựng được sự nghiệp sẽ quay lại đón chị!"
"Hả?.."
"Đại Thần đó cũng không phải người tốt! Tránh xa anh ta một chút!"
Nói xong câu đó, Hải Ninh lập tức rời đi không lời từ biệt, cũng để lại cho cô hàng loạt những câu hỏi không có câu trả lời. Tịnh Nhi thoáng thấy phía cửa hình như có bóng dáng một người áo đen cao lớn nào đó, người ấy nhìn về phía Hải Ninh, cái nhìn đầy đe dọa ép cậu rời khỏi cô.
Tại sao lại như vậy?
Tự dưng rời đi? Tự dưng thay đổi số điện thoại? Tự dưng...
Tịnh Nhi lén lút mở bàn tay vừa bị Hải Ninh nắm qua, trong đó có một tờ giấy mỏng manh. Mặt giấy bị vò nhăn nhúm có ghi một dãy số ngắn gọn, dường như là số điện thoại..
Đúng lúc cô định đưa lên xem xét cho kĩ, trước mặt lại xuất hiện một đôi chân thon dài tít tắp. Người vừa đến tháo mắt kính đen lớn che nửa khuôn mặt xuống, biểu tình vừa ngạc nhiên vừa khinh bỉ liếc qua cô: "Ai go~ Ra là tác giả trẻ Tịnh'sss Nhi'sss!"