Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 38




Cát Minh Thăng sau khi nhìn thấy Hà Linh Tố cũng ngẩn người ra, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Chị, chị là Hà Linh Tố!”.

“Cát Minh Thăng? Cấp trên của A Tử chính là anh?!” Do khi nói chuyện Vệ Tử toàn gọi cấp trên của mình là “chủ nhiệm Cát”, trên đời này có rất nhiều người họ Cát, Hà Linh Tố không ngờ rằng lại là Cát Minh Thăng này!

Lúc này đến lượt Vệ Tử ngạc nhiên, song cô không dám đường đột gặng hỏi, mà lặng lẽ nhìn thì thấy rõ ràng đây là cảnh hai người bạn cũ gặp lại nhau.

Cát Minh Thăng nói: “Tôi không ngờ Vệ Tử lại là con gái của chị! Biết sớm... hừ, lẽ ra phải biết sớm hơn mới đúng...”. Cát Minh Thăng bình thường vốn rất bình tĩnh, vậy mà lúc này cũng có vẻ rối bời không biết nói gì.

So với ông, Hà Linh Tố lại tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều, ngập ngừng một lúc, bà kéo ghế ra hiệu cho Cát Minh Thăng: “Mời anh ngồi, tôi gặp anh gấp chủ yếu là muốn biết chuyện của A Tử rốt cuộc là thế nào?”.

Ánh mắt Cát Minh Thăng lướt nhanh qua Vệ Tử, cuối cùng dừng lại ở chỗ Hà Linh Tố, lắc đầu nói: “Hai mẹ con giống nhau quá, trước kia tại sao tôi không nhận ra chứ. Hèn chi lần đầu gặp Vệ Tử tôi đã có cảm giác thân thiết... Tôi còn tưởng rằng...”, còn tưởng rằng mỹ nữ trong thiên hạ lớn lên đều cơ bản giống nhau, bây giờ xem ra sai thật rồi, ông quả thật đã làm sai rồi.

Trong lòng Hà Linh Tố cũng rất bất an, chỉ có điều trước mắt, vấn đề mà bà quan tâm hơn là tình hình của con gái, thấy Cát Minh Thăng cứ ngẩn người ra, bà không nhịn được liền giục: “Chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ trước hết anh có thể nói cho tôi biết chuyện của A Tử nên giải quyết thế nào không?”. Dự định của bà là người ta làm căng thì bà cũng làm căng, nếu như người gọi là lãnh đạo đó kiên quyết cho Vệ Tử nghỉ việc, bà sẽ liều cái mạng già của mình, có khóc có gào thét có phải bị treo cổ bà cũng phải tìm cho con gái một lối thoát, song không ngờ lời nói dối của mình với Thời Viễn lại thành sự thật, đúng là đã gặp được người quen.

Cát Minh Thăng thở dài: “Tôi quả thật làm sai rồi, Vệ Tử hôm nay đến nông nỗi này thực sự không phải là chủ ý của tôi, cho dù nó không phải con gái của chị, tôi cũng không muốn như thế này”.

Thấy vẻ mặt ủ rũ của Cát Minh Thăng, hai mẹ con Vệ Tử thấy lòng nguội lạnh hẳn đi, lẽ nào sự việc quả thực đã đến mức không còn cách nào cứu chữa được?

“Chủ nhiệm Cát, chuyện này không phải do chú, cháu bằng lòng gánh chịu mọi hậu quả, nhưng cái mà cháu không hiểu rõ là, tại sao mẹ cháu cũng chịu liên lụy?” Thấy vẻ mặt của mẹ mỗi lúc một hoang mang, trái lại, Vệ Tử dần dần lấy lại vẻ bình tĩnh, cô nhìn Cát Minh Thăng với một chút hy vọng: “Mẹ cháu không có bất cứ liên quan gì đến chuyện này cả”.

Quả nhiên, nghe Vệ Tử nói, Cát Minh Thăng hơi ngạc nhiên, vội vàng hỏi Hà Linh Tố: “Chị làm sao? Có người đến tìm chị ư?”.

“Mẹ cháu làm việc ở bệnh viện rất tốt, chưa mắc phải khuyết điểm gì, thế mà hôm nay không hiểu sao lại bị sa thải, cháu nghi ngờ có liên quan đến chuyện của cháu.” Vệ Tử thấy mẹ không nói nên tranh lời.

Cát Minh Thăng nhíu chặt mày lại: “Quyền lực của Ủy ban do Mã Cường nắm rất rộng, các cơ quan ban ngành thuộc thành phố đều chịu chi phối, ngành Y tế xử lý công việc theo yêu cầu của ông ta cũng không phải không có khả năng. Chỉ là, việc này xảy ra hơi nhanh”. Nhanh như thế càng chứng tỏ mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Hà Linh Tố im lặng hồi lâu, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Cát Minh Thăng, anh nói thật cho tôi biết, A Tử ngoài bị mất việc ra, nó còn có nguy hiểm nào nữa không?”.

Cát Minh Thăng vốn định an ủi mấy câu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hà Linh Tố thì lập tức đổi ý, gật đầu, nói: “Được rồi, tôi cũng không giấu chị nữa, theo thông báo, tạm thời đình chỉ công tác đối với Vệ Tử chỉ là bước đầu tiên”.

Vệ Tử thấy hơi lo lắng, vội kéo người Hà Linh Tố: “Mẹ đừng lo lắng, chủ nhiệm Cát có thể vẫn chưa biết, Nhiệm Nam Hoa đánh người đến bây giờ không bị sao cả, con cũng sẽ không bị sao đâu”.

Cát Minh Thăng ngạc nhiên: “Nhiệm Nam Hoa không bị sao, ai bảo cháu như thế?”.

Hai mắt Vệ Tử sáng lên: “Anh họ của anh ấy là Ngụy Hoa Tịnh, là cháu trai của cụ Ngụy mới mất mấy hôm trước”.

Cát Minh Thăng nghiêng đầu suy nghĩ, đang định mở miệng thì điện thoại của ông bỗng nhiên đổ chuông, ông lập tức đứng dậy tỏ ý muôn nghe điện thoại một mình, những người biết số điện thoại này của ông rất ít, mỗi lần chuông reo, đều là có việc quan trọng xảy ra.

Sau khi Cát Minh Thăng đi ra ngoài, chỉ còn lại hai mẹ con, Vệ Tử có đủ thời gian gặng hỏi mẹ về nguyên do, mấy câu trả lời đơn giản của Hà Linh Tố làm Vệ Tử bật cười ha ha: “Thật không ngờ chủ nhiệm cát và mẹ lại là bạn học cũ với nhau, còn là bạn ngồi cùng bàn trong ba năm học trung học. Mẹ, hồi đó chú ấy có theo đuổi mẹ không?”.

Hai má Hà Linh Tố đỏ ửng lên, vừa bực mình vừa sốt ruột, bà mắng: “Đến lúc nào rồi mà con còn đầu óc trêu đùa nữa, lần này sắp chết đến nơi rồi con không thấy lo sao!”.

Vệ Tử vẫn mỉm cười ngồi sát vào người mẹ: “Con bây giờ không thấy lo gì cả. Mẹ, con nghe nói chủ nhiệm Cát hình như đang độc thân, mẹ nói xem chú ấy sẽ có ý định gì với mẹ không?”.

Hà Linh Tố đẩy Vệ Tử ra, trừng mắt nói: “Con điên rồi sao? Sao lại ăn nói hồ đồ thế!”. Thấy hai má Vệ Tử đỏ ửng, sau khi mắng xong, Hà Linh Tố lại đưa tay ra sờ trán cô: “Con không bị sốt chứ!”.

“Mẹ, cho dù con bị sa thải cũng không sao, mẹ có thể dạy con xoa bóp, sau này hai mẹ con mình mở một phòng khám, mẹ làm bác sĩ, con làm y tá, hai mẹ con mình làm ông chủ của nhau, không cần phải nhìn mặt ai cả, cũng không sợ bị ai ức hiếp, được không mẹ?” Nói rồi Vệ Tử ngả vào lòng mẹ thầm thì, vẻ mặt như đắm chìm vào trong viễn cảnh ấy.

Hà Linh Tố cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng đó của Vệ Tử, đến Bắc Kinh đã mấy tháng, hai mẹ con ở xa nhau suốt, Vệ Tử liên tục đổi chỗ làm, bà làm ở bệnh viện quý tộc tư nhân cũng phải cẩn thận từng li từng tí, bây giờ cả hai đang phải đối mặt với thất nghiệp, đáng lẽ tâm trạng đang phải buồn bã cùng cực mới đúng.

“Bất kể thế nào, chỉ cần con được bình yên vô sự, cho dù phải làm bà lão ăn mày mẹ cũng cam lòng”. Không va vấp thì không biết bên ngoài xã hội nham hiểm độc ác thế nào. Vừa nãy bà còn đủ dũng khí muốn tìm một lối thoát cho con gái, bây giờ khi bình tĩnh trở lại, bà mới ý thức được cách làm của mình thật quá thô lỗ. Nếu như Cát Minh Thăng không phải là bạn học cũ của bà, nếu như Cát Minh Thăng không muốn gặp bà, nếu Cát Minh Thăng cho dù gặp mà lại lạnh nhạt nói với bà là mọi việc đã được an bài không có cách nào cứu vãn, vậy tất cả những việc làm tối nay của bà rất có thể khiến cho cảnh ngộ của con gái càng khó khăn hơn.

Nghĩ đến đấy, Hà Linh Tố cảm thấy sống lưng ớn lạnh, bao nhiêu sự cứng rắn và hiếu thắng trong chốc lát đều tan biến, bây giờ mong muốn duy nhất của bà là con gái được bình an vô sự.

Vệ Tử đột nhiên cười khanh khách: “Mẹ, mẹ chưa hề già tí nào, dù cho làm ăn mày cũng có thể làm bang chủ cái bang, lúc đó con là con gái của bang chủ, xem ai dám bắt nạt con nào!”.

Thấy miệng con gái nói nhăng nói cuội, nụ cười nó vẫn là dáng vẻ thơ ngây đấy, Hà Linh Tố đang dở khóc dở cười thì bỗng thất Cát Minh Thăng nói chuyện điện thoại xong bước vào với vẻ mặt vui không ra vui, buồn chẳng ra buồn, biểu cảm rất lạ lùng.

Hà Linh Tố vội đứng dậy nín thở hỏi: “Cuộc điện thoại vừa rồi có liên quan đến chuyện của Vệ Tử, đúng không?”.

Cát Minh Thăng gật đầu nhìn Hà Linh Tố, ông vẫn chưa kịp mở miệng thì Hà Linh Tố bỗng nhiên quỳ sụp xuống sàn nhà, cái quỳ gối đó không chỉ làm cho Cát Minh Thăng giật mình, mà Vệ Tử cũng vội vàng chạy đến đỡ mẹ rồi bật khóc: “Mẹ, mẹ làm cái gì thế!”.

“Cát Minh Thăng, anh biết tính của tôi, hôm nay là lần đầu tiên trong đời tôi cầu xin người khác, tôi xin anh, bất luận thế nào cũng phải bảo toàn cho Vệ Tử.” Hai đầu gối của Hà Linh Tố quỳ dưới sàn nhà, tuy nhiên lưng lại rất thẳng, vẻ mặt vô cùng cương quyết, các nét thanh tú trên khuôn mặt toát lên vẻ đau khổ, ánh mắt và khóe môi đều thể hiện sự quan tâm đối với con gái.

Cát Minh Thăng luống cuống khom người đỡ Hà Linh Tố dậy: “Chị hà tất phải làm thế này, tại sao tôi không cứu cháu chứ? Trời ạ, tôi sẽ liều mình, cho dù mất cái chức mà nửa cuộc đời mới có được này, tôi cũng sẽ cứu cháu được không nào?”.

Hà Linh Tố nghe nói thế nét mặt liền giãn ra, đầu cúi xuống. Cát Minh Thăng và Vệ Tử dìu bà đến ghế sô pha. Cát Minh Thăng nói tiếp: “Thực ra chị đánh giá tôi quá cao, tôi có liều mình dùng chức danh của mình cũng chưa chắc bảo toàn cho cháu được”. Nói đến đây thấy nét mặt của Hà Linh Tố lại biến sắc, Cát Minh Thăng vội vàng nói tiếp: “Chị đừng vội nôn nóng, nghe tôi nói tiếp đã, Vệ Tử được cứu đó là lẽ tất nhiên, có người vì thế mà sẽ phải trả một cái giá đắt hơn”.

Nghe Cát Minh Thăng nói vậy, hai mẹ con Vệ Tử ngơ ngác nhìn nhau, còn ai nữa, ai có thể vì cô mà phải trả một cái giá đắt hơn cả việc mất chức?

“Cái này tạm thời chưa cần nói cho hai người, A Tử, cháu về chuẩn bị đi nhé, các chú sẽ làm visa khẩn cấp cho cháu, nếu không có bất trắc gì, ba ngày sau cháu sẽ bay sang thành phố P của Mỹ để tham gia đào tạo ở nước ngoài do nhà nước cử đi.”

Sau khi Cát Minh Thăng nói xong, cả Hà Linh Tố lẫn Vệ Tử đều kinh ngạc không chỉ đến mức ngơ ngác nhìn nhau, mà còn như là nhìn thấy tiên nữ bay trên bầu trời vậy.

Chỉ có điều sau khi hết kinh ngạc, Hà Linh Tố lại tỏ ra vui mừng khôn xiết: “Thật không? A Tử quả thật có thể ra nước ngoài sao?”. Cát Minh Thăng vốn không phải là người thích đùa, lúc này càng không thể nói mà không suy nghĩ, nhưng thông tin này quá tốt, tốt đến nỗi bà không dám tùy tiện tin tưởng.

Sau khi được Cát Minh Thăng xác nhận một lần nữa, Vệ Tử cứ há miệng ra như rơi vào trạng thái mất cảm giác suốt từ nãy, lúc này bỗng nhiên bừng tỉnh.

“Cháu không đi”, câu nói đó của Vệ Tử vừa thốt ra khiến không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

“Tại sao?” Hà Linh Tố vừa tức giận vừa lo lắng, không quên quay đầu lại quan sát nét mặt của Cát Minh Thăng, chỉ lo cơ hội bị lỡ mất: “Còn có cách khác tốt hơn là ra nước ngoài ư?” Con bé này đừng ngốc nghếch như thế trong những thời khắc quan trọng như thế này có được không!

Vệ Tử rưng rưng mước mắt, môi méo xệch nhìn Cát Minh Thăng: “Cháu đi rồi, mẹ cháu phải làm thế nào đây?”.

“Vệ Tử!” Hà Linh Tố quát, ngăn con lại: “Mẹ sống sắp được nửa thế kỷ rồi, có khi nào con phải lo lắng cho mẹ đâu?” Đây đúng là con gái của bà sao, tại sao không hiểu tầm quan trọng của vấn đề như vậy cơ chứ!

“Cháu nó lo lắng là có lý.” Cát Minh Thăng lại ủng hộ Vệ Tử, ông nhìn Hà Linh Tố nói: “Chị có một cô con gái hiếu thuận, không giống thằng con trai nhà tôi, sau khi mẹ nó qua đời nó liền đi du học nước ngoài, đến một lá thư cũng lười không chịu viết cho tôi”.

Nghe Cát Minh Thăng nhắc đến chuyện gia đình ông, hai mẹ con không tiện mở miệng, ai ngờ Cát Minh Thăng lập tức chuyển chủ đề câu chuyện, quay sang nói với Hà Linh Tố: “Một thời gian nữa tôi có thể phải chuyển công tác đến khu vực Tây Bắc để tham gia hạng mục xây dựng khai phá miền Tây. Nơi đó rất hẻo lánh, lại nghèo, điều kiện chữa bệnh cũng rất kém, hiện nay đang chiêu mộ rộng rãi nhân viên y tế trong xã hội, không biết bác sĩ Hà có hứng thú đăng ký tham gia không?”.

Ánh mắt Hà Linh Tố lóe lên, bà nhìn con gái, rồi nhìn cát Minh Thăng nói: “Không ngờ lại được nhờ cậy vào bạn học cũ, đến công việc cũng cân nhắc giúp tôi, cảm ơn anh, ngày mai tôi sẽ đi đăng ký!”.