Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 12




Ngụy Hoa Tịnh nhất quyết không thừa nhận bản thân có hành vi theo dõi.

Chỉ là vì sau khi cùng cô em họ trở về nhà, hắn mới phát hiện ra mình để quên một vật ở trong phòng bệnh của người bà con. Khi một mình quay lại lấy đồ xong, vừa ra đến cổng bệnh viện thì phát hiện thấy người đẹp bị va chảy máu mũi đang đi từ bên trong ra. Anh chàng bác sĩ ấy cũng thật là, giúp người không giúp đến nơi đến chốn, người ta bị va đau như vậy, chẳng may đi trên đường một mình xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào? Nghĩ vậy, hắn bèn quyết định mỗi ngày làm một việc tốt.

Thế là hắn đi một chuyến xe buýt mà rất ít khi đi, theo người đẹp về đến tận trường. Cảnh vườn trường trong buổi hoàng hôn thật đẹp, đâu đâu cũng thấy toát lên sức sống thanh xuân, không hề có không khí ồn ào của những bữa tiệc chén tạc chén thù, Ngụy Hoa Tịnh quyết định đi dạo loanh quanh một chút.

Sau đó, Ngụy Hoa Tịnh lại nhìn thấy người đẹp dẫn theo ba cô gái tuổi xấp xỉ như mình vừa đi ra phía ngoài cổng trường vừa cười nói vui vẻ. Hắn chợt thấy hơi lo lắng, mấy cô gái muộn như thế này còn ra ngoài, sao lại không nghĩ đến vấn đề an toàn nhỉ? Vậy thì mình tiếp tục làm người tốt đến cùng, đưa họ đi thêm một đoạn đường nữa.

Nhìn thấy mấy cô gái đi vào trong nhà hàng hải sản, bỗng nhiên hắn cảm thấy bụng mình hơi đói nên cũng đi theo vào.

Cô gái phục vụ không hiểu vì sao lại cứ nhìn hắn mãi thế nhỉ? Không lẽ vì hắn quá đẹp trai? Hay là cô ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh một anh chàng đẹp trai như vậy vào nhà hàng chỉ có một mình?!

Sợ thu hút sự chú ý của mọi người, nên Ngụy Hoa Tịnh giữ một khoảng cách nhất định với mấy cô gái, nhưng không ngờ, chỉ sau khi chọn xong món, ngẩng đầu lên đã thấy một chàng trai xuất hiện ở chỗ bốn cô gái, rồi còn cứ nhìn chằm chằm vào người đẹp nữa chứ, từ vẻ mặt của cô gái thì thấy quan hệ giữa hai người dường như không phải là quan hệ bình thường.

Chỉ trong một ngày mà đã gặp tới hai đối thủ nặng ký, Ngụy Hoa Tịnh chợt cảm thấy dạ dày có phần bất ổn.

Thế rồi, tình hình đã xảy ra ngoài dự kiến, anh chàng kia nhanh chóng bị đối xử lạnh nhạt, còn mấy cô gái thì cười nói rất ồn ào, vì ở khoảng cách khá xa nên dù cố dỏng tai lên hắn cũng chỉ nghe được lõm bõm mấy từ, như “người”, “quỷ” gì gì đó. Không lẽ anh chàng kia là quái nhân? Ồ, may mà anh ta vẫn có hình dạng của con người!

Nhìn anh chàng kia đỏ mặt tía tai rời khỏi, sau đó lại thấy người đẹp và một cô bạn cứ đi đi lại lại giữa chỗ bàn họ ngồi với quầy thanh toán, Ngụy Hoa Tịnh biết chắc chắn đã xảy ra vấn đề, lấy cớ đến thanh toán, hắn bén hỏi người thu ngân một câu.

Quả nhiên, thì ra là thẻ của người đẹp bị hỏng, đúng là ông trời có mắt! Không, là người đẹp không may mắn, Ngụy Hoa Tịnh cố nén nỗi vui mừng trong lòng, bèn nói với người thu ngân: “Đừng làm phiền họ nữa, chúng tôi là bạn bè, tất cả cứ thanh toán cùng với hóa đơn của tôi”.

Thấy nhân viên phục vụ càng nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, Ngụy Hoa Tịnh cười với cô: Sao cơ? Bạn bè thì không thể ngồi riêng bàn được à? Hắn thích chiếm một mình một bàn không được sao?

Nhìn thấy bốn cô gái được người phục vụ chỉ và đang nhìn về phía mình, Ngụy Hoa Tịnh ngay lập tức nở nụ cười làm mê mẩn biết bao cô gái.

Sải những bước chân phóng khoáng, Ngụy Hoa Tịnh đi tới trước mặt bốn cô gái, rồi hơi nghiêng người chào bọn Dương Sương: “Xin chào các cô, tôi là Ngụy Hoa Tịnh, lần đầu gặp mặt, rất mong các cô quan tâm”. Mấy cô gái chưa từng gặp mặt Ngụy Hoa Tịnh bao giờ, nhưng trót ăn của người ta một bữa cơm mất rồi nên không thể không đáp lễ một cách lịch sự.

Sau cùng Ngụy Hoa Tịnh mới đối diện với Vệ Tử: “Đây là lần thứ ba không hẹn mà gặp”. Ngầm ý trong câu nói ấy là: Duyên phận của chúng ta không mỏng đâu!

Đôi mắt Vệ Tử chợt có vẻ bối rối, người này nhìn rất quen, nhưng không biết đã gặp ở đâu.

“Lần đầu chúng ta đã gặp nhau tại nhà ông Ngưu ở ngoại thành.” Ngụy Hoa Tịnh đã có dự liệu từ trước nên nhanh chóng nhắc.

Ồ, thì ra là người mà Ngưu Lệ Lệ xinh đẹp đã ân cần nhắc nhở cô không được có những ý nghĩ vượt quá giới hạn! Cô nhớ ra rồi, anh chàng này có vẻ rất giỏi thu hút sự chú ý của người khác, mà cũng may nhờ có việc thu hút sự chú ý của người khác của hắn nên cô mới nhân cơ hội ấy thoát khỏi sự trách mắng của ông chú họ, rồi trở về trường.

Theo như tính cách ấy, cô còn được nhờ từ hắn nữa, nếu không chưa biết chừng cô sẽ bị ông chú họ mang rao bán, tìm bằng được một người đưa cô đi học cùng. Hôm nay, hắn lại giúp cô thoát khỏi tình cảnh khó khăn, thanh toán giúp cho cô, vì vậy trong lòng Vệ Tử rất lấy làm cảm kích: “Thưa anh Ngụy, anh có thể để lại địa chỉ đê tôi liên lạc được không?”.

Mắt Ngụy Hoa Tịnh sáng lên, vội lấy từ trong túi ra một mảnh giấy với tốc độ nhanh nhất có thể, viết tên và số điện thoại của mình đưa cho cô, mỉm cười, nói: “Mặc dù đã gặp mặt ba lần, nhưng đều là tình cờ, vì thế tôi vẫn chưa biết tên của cô”, và thế là cô lại viết một mẩu giấy tương tự đưa cho hắn.

Nhận mảnh giấy từ tay Ngụy Hoa Tịnh, Vệ Tử mỉm cười, nói: “Thì ra anh họ Ngụy, chữ Ngụy trong Ngụy Trung Hiền, tôi tên là Vệ Tử, chữ Vệ trong Vệ Thanh”.

Dương Sương đang uống nước, nghe nói vậy suýt nữa thì phì ra, cô nàng bèn ho mấy tiếng rồi nói ra một loạt con số, sau đó bổ sung: “Đó là số điện thoại của phòng chúng tôi”. Vừa mới gặp Trác Bằng Phi xong, chàng trai này xem ra cũng có ý nhằm vào Vệ Tử, mặc dù trông cũng có vẻ đẹp trai, thông minh và quý tộc hơn, nhưng đồ cặn bã cũng biết cách che đậy, trong khi tình hình vẫn chưa được làm sáng tỏ, tốt nhất không thể để Vệ Tử một mình giải quyết vấn đề được.

Sau khi ghi chép lại mấy con số với vẻ mặt không thay đổi, Ngụy Hoa Tịnh thầm kêu lên trong lòng, không ngờ mấy cô gái này lại là những người cảnh giác cao độ như vậy, mình đã coi thường đối phương rồi. Nghĩ vậy, Ngụy Hoa Tịnh đưa mắt nhìn kỹ Dương Sương, Dương Sương vội cúi xuống tiếp tục uống nước.

“Sau đây các cô có kế hoạch gì không? Hiếm khi gặp nhau như thế này, không biết mọi người có hứng thú ngồi uống nước cùng tôi một lúc không?” Nhìn thấy mấy cô gái thu dọn đồ như muốn ra về, Ngụy Hoa Tịnh đề nghị.

“Không ạ”, lần này là Vệ Tử lắc đầu, “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai sau khi đổi thẻ xong tôi sẽ liên hệ trả lại tiền cho anh”. Hôm nay Vệ Tử đã trải qua rất nhiều chuyện, cảm xúc thay đổi thất thường, hơn nữa cái mũi vẫn còn đau, cô thực sự muốn được nghỉ ngơi.

“Được. Vậy thì tôi sẽ chờ điện thoại của cô”, Ngụy Hoa Tịnh cười vui vẻ. Chờ Vệ Tử liên hệ với mình? Chẳng phải mình có số điện thoại của cô ấy rồi sao? Cô gái tinh quái kia nhẽ nào không lường trước chiêu này?

Nụ cười ấy trong mắt của Vệ Tử mang ẩn ý hy vọng nhanh chóng lấy lại tiền. Vì thế ngày hôm sau, khi trời vừa sáng rõ, cô đã dậy, ra khỏi phòng.

Gần đến ngày tốt nghiệp, chương trình học cũng sắp kết thúc, nền hầu như ngày nào cũng có thể ngủ nướng, vì thế việc Vệ Tử lục đục dậy sớm khiến mọi người rất không vui.

“A Tử, chẳng phải cậu tìm được việc làm rồi còn gì, sao mới sớm ngày ra đã dậy đi đâu thế?” Vũ Di nằm ở giường dưới, mắt vẫn còn nhắm làu bàu hỏi.

“Thôi chết, xin lỗi mọi người”, Vệ Tử vội vàng xuống giường chỉnh trang chiếc túi mang theo, “Mình phải ra ngân hàng sớm để xếp hàng đổi thẻ, sau đó thì đi trả tiền”, Vũ Di định nói rằng cô đúng là đầu óc nông dân, nhưng lại nhớ ra, Vệ Tử là người không có thói quen nợ mà không trả.

“A Tử, nếu cậu gặp anh chàng Ngụy Hoa Tịnh ấy, thì hãy hẹn ở chỗ gần trường nhé, tốt nhất là liên hệ bằng số điện thoại của ký túc xá, đừng dùng số điện thoại di động của cậu.” Giọng nói còn ngái ngủ của Dương Sương vọng ra từ chiếc màn đối diện, dù sao cũng sắp rời trường rồi, số điện thoại ấy sẽ không dùng nữa.

“Ừ, mình biết rồi.” Vệ Tử không phải là người ngốc hoàn toàn, hiểu ý bảo vệ của các bạn, nhất là từ sau khi xảy ra chuyện với Trác Bằng Phi, dường như lúc nào họ cũng canh chừng cô, đúng như câu nói: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Sau khi tới ngân hàng xếp hàng, đổi thẻ, lấy tiền và đến quán cà phê hẹn trước, Vệ Tử nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng đồng hồ nữa, cô bèn lấy quyển sách tiếng Anh mang theo ra xem - sau này cô phải làm bằng nghề phiên dịch tiếng Anh, nếu không đủ vốn từ thì không được!

Ngụy Hoa Tịnh vừa vào đến cửa thì nhìn thấy Vệ Tử đang ngồi ở chỗ bên cạnh cửa sổ cúi đầu xuống đọc sách, vẻ rất chăm chú và điềm tĩnh, không hiểu vì sao, bước chân của hắn bỗng nhiên trở nên do dự. Trừ lần đầu tiên gặp mặt, còn lại lần nào Vệ Tử cũng ăn mặc rất giản dị, hôm qua sau vài ba câu trao đổi, Ngụy Hoa Tịnh khẳng định: Vệ Tử dứt khoát không phải kiểu con gái từng trải, mà là kiểu con gái thật thà, chân chất, và cũng đúng kiểu đối tượng mà hắn không muốn động vào.

Nhưng những cô gái thật thà có một vẻ đẹp riêng, Vệ Tử mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, không son phấn, đầu hơi cúi xuống cuốn sách, có gì đó khác hẳn với hình ảnh ở nhà họ Ngưu hôm ấy, cũng có vẻ hơi khác với điệu bộ thảm hại tối qua. Dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng mùa hè chiếu qua tấm cửa kính, cô toát ra một vẻ đẹp thanh khiết hiếm tháy, khiến người khác nhìn không muốn rời mắt đi.

Mặt trời nhích dần lên cao, Vệ Tử cảm thấy ánh nắng hơi gắt, đang định thay đổi chỗ, ngước mắt nhìn lên thì thấy Ngụy Hoa Tịnh đang tần ngần ở phía trước, vội đứng dậy, nói: “Anh tới rồi à, sao lại không gọi tôi?”.

Nói rồi, cô thò tay vào ví lấy tiền ra.

Ngụy Hoa Tịnh vội bước nhanh đến ngăn cô lại: “Mau cất ngay đi”, lôi ra cả một nắm tiền lớn như vậy, người ta không nghi ngờ bọn họ đang giao dịch bất hợp pháp mới là lạ! Huống chi, hắn không có ý định lấy lại tiền từ cô.

Vệ Tử đưa mắt nhìn xung quanh, thấy vì con sớm nên khách hàng trong quán không nhiều, chỉ có một người phục vụ mặc đồng phục đang làm việc, nhìn thấy Ngụy Hoa Tịnh bước vào, bèn đi tới chào: “Xin hỏi anh chị uống gì?”.

“Hay là đi ra ngoài để tôi đưa cho anh?” Vệ Tử vẫn muốn nhanh chóng đưa trả khoản tiền lớn cầm bỏng cả tay này.

Hành động có vẻ nóng vội của cô khiến cho Ngụy Hoa Tịnh không được thoải mái, lẽ nào mình khiến cô ấy không muốn gặp mặt đến như vậy, nên dù chỉ ở cùng thêm một lúc cũng không muốn?

Thế là hắn quyết định ngồi xuống, nói với người phục vụ: “Cho một cốc cà phê”, rồi quay sang hỏi Vệ Tử: “Còn cô?”.

Tối qua người ta đã giúp mình một việc lớn như vậy để mình khỏi mất mặt, nên mời người ta một cốc cà phê cũng là việc nên làm. Nghĩ vậy, Vệ Tử cũng ngẩng đầu lên nói: “Cho một cốc nước chanh, cảm ơn”.

Lúc ngồi xuống, Ngụy Hoa Tịnh nhân đà ấy nhìn vào cuốn sách trong tay Vệ Tử, rồi nở nụ cười, nói: “Thời buổi này những người chăm chỉ thật sự rất hiếm, các cô gái xinh đẹp chăm chỉ thì lại càng ít”. Vệ Tử đỏ mặt: ‘Chẳng biết làm thế nào được, cũng chỉ tại tình thế bắt buộc thôi”. Nói một cách nghiêm túc thì họ vẫn là những người xa lạ, nên không biết phải nói chuyện gì, nói chuyện về học hành có vẻ vẫn là chủ đề an toàn nhất. Nghĩ vậy, Vệ Tử nói tiếp: “Tôi học thuộc từ chậm lắm, rất dễ quên”, nghe Ngưu Lệ Lệ nói, người này học ở nước ngoài, có lẽ tiếng Anh của anh ta rất tốt.

“Tình thế bắt buộc?” Ngụy Hoa Tịnh chau mày, “Nói như vậy có nghĩa là cô đã quyết định rồi?”.

“Gì cơ?” Vệ Tử có vẻ không hiểu, anh ta cũng biết là mình muốn làm phiên dịch? Nhưng cô vẫn gật đầu: “Đúng thế, bây giờ tìm việc rất khó khăn, tất nhiên có thể là vì tôi hơi ngốc, mặc dù coi như tôi đã bỏ phí chuyên ngành mà mình đã học, nhung vẫn còn hơn là không có chỗ nào”. Vệ Tử tự động viên mình: Bằng sự cố gắng, nhất định cô sẽ làm tốt!

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ bằng lòng trước mặt, Ngụy Hoa Tịnh chợt cảm thấy một cảm giác rất lạ tự nhiên ập đến, vừa chua chát, vừa đau đớn, vì thế buột miệng hỏi: “Anh ta là ai? Là ai mà khiến cô quyết định bất chấp tất cả để đi học cùng như vậy?”. Nhớ đến câu “học cùng là ngủ cùng” của cô, hắn lại càng cảm thấy buồn bực, khó chịu.