Giang Trì cau mày, một lúc lâu sau mới hỏi: "Vậy sao cậu không gọi tôi mà hỏi?"
"... Bởi vì tôi sợ." Thịnh Gia Nam nói, "Lỡ như cậu thật sự có bạn mới thì sao."
"Thịnh Nam Nam logic của cậu kỳ quái quá đấy." Giang Trì nhìn cậu, "Cậu mở câu chuyện đó ra cho tôi, hắn bỏ bùa mê thuốc lú cho cậu hay sao mà cậu tin răm rắp vậy?"
Thịnh Gia Nam: "..."
Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, Giang Trì nhướn mày: "Không tìm được chứ gì?"
"Ừ, tôi đã quên mất thấy nó ở đâu rồi, nhưng tôi không có lừa cậu." Thịnh Gia Nam nói, "Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi sẽ lừa dối cậu, lén kết bạn rồi bỏ rơi cậu à? Cậu nghĩ tôi sẽ đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy à?"
"Chẳng lẽ cậu cảm thấy cậu không tàn nhẫn?" Giang Trì nhìn cậu rồi hỏi lại.
"...... Vậy bây giờ cậu tính làm gì? Không về nhà à? Không lẽ cứ trốn chú mãi à?" Thịnh Gia Nam nói, "Lỡ như chúng ta không có tiền thì phải làm sao? Lỡ tôi bị bệnh thì sao?"
-
Xe buýt dừng ở trạm dưới chân núi, Giang Trì và Thịnh Gia Nam xuống xe, lên xe khác để lên núi.
Lâu đài Thành Bảo là là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở núi Bỉ Khâu, được biết đến như một đồng thoại nơi núi rừng, vừa lãng mạn vừa có tinh thần phấn chấn, phải nói là mỹ diệu tuyệt luân.
Hầu hết những người trên xe đều đến nhận phòng tại lâu đài Thành Bảo trên đỉnh núi, trên đường đi họ còn thảo luận về truyền thuyết ở nơi đây—
Xưa kia trong một thôn làng nọ có một cô gái xinh đẹp và rất tốt bụng. Quanh nhà nàng trồng đầy hoa hồng rực rỡ và xinh đẹp. Khi cô gái dần dần lớn lên thì ngày càng xinh đẹp cho nên nàng đã bị một tên ác bá trong thôn nhắm trúng, gã tìm mọi cách bắt nàng về nhà. May mắn thay, khi đi được nửa đường thì nàng đã được một chàng thương nhân trẻ dũng cảm cứu thoát. Mọi chuyện cứ thế thuận lý thành chương, cô gái và chàng thương nhân trẻ đã đem lòng yêu nhau.
Có một ngày chàng đi ngang qua một lâu đài bỏ hoang, thế là cuối cùng chàng ta cũng nghĩ ra được một cách vẹn cả đôi đường. Chàng dùng ba tháng để tu sửa lâu đài, chế ra một ổ khóa thật chắc chắn, tạo nên một ngôi nhà an toàn và vững chãi cho vợ mình. Nhưng không ngờ tới sau này sẽ trở thành nơi giam cầm nàng cả đời.
Từ đó về sau nửa đời còn lại của cô gái chỉ có hai việc là chăm sóc vườn hoa hồng và chờ chồng về. Nhiều năm về sau, vì quá u sầu nên nàng đã rời trần thế và chỉ để lại hai đứa nhỏ chờ bố.
Nghe xong câu chuyện này, Thịnh Gia Nam liền nhìn Giang Trì. Thấy ánh mắt của cậu, Giang Trì liền nhìn qua.
"Nếu cậu là thương nhân kia, cậu sẽ làm thế nào?" Thịnh Gia Nam hỏi, "Cậu có nhốt nàng ở lâu đài không?"
Giang Trì nhìn chằm chằm đôi mắt cậu rồi nói: "... Tôi không phải người đó nên không biết."
Rất nhanh đã tới đỉnh núi, một tòa lâu đài hiện lên trong mắt mọi người, trong cửa ngoài cửa trồng rất nhiều hoa hồng.
Khi đi vào bên trong lâu đài thì bên trong có một dãy hành lang dài, hai bên hành lang dài treo những bức tranh sơn dầu về truyền thuyết kia.
Thịnh Gia Nam đứng trước một bức tranh sơn dầu nhìn một lúc lâu, Giang Trì đứng phía sau nhìn cậu.
Lúc này bên cạnh liền truyền đến một âm thanh quen thuộc: "A, Thịnh Gia Nam."
Thịnh Gia Nam nghe thấy tiếng kêu liền nghiêng đầu, thấy hai cô gái từng mua tranh của cậu, cậu cũng thấy rất ngạc nhiên.
"Trùng hợp quá." Thịnh Gia Nam cười nói.
"Đúng thiệt, các cậu tới nhanh thế? Chúng tôi vừa mới nhận phòng xong đang chuẩn bị đi tham quan tiếp nè." Cô gái kia cao hứng nói, vừa nói vừa liếc Giang Trì, chủ động giới thiệu với Thịnh Gia Nam, "Tôi đi dạo một vòng thì thấy cũng không tệ nhưng tôi thấy giá hơi cao, chất lượng và giá cả cách xa nhau nhiều. Không khoa trương như mấy bài đánh giá trên mạng và có quá nhiều mánh lới quảng cáo."
"Chúng tôi không định ở đâu." Thịnh Gia Nam giải thích, "Chúng tôi chỉ đến đây uống trà thôi. Tôi nghe nói trà ở đây rất nổi tiếng".
Bọn họ đang bỏ trốn nên nếu dùng chứng minh nhân dân sẽ bị bố Giang tra ra. Thịnh Gia Nam thầm nghĩ.
"À, đúng là trà ở đây ngon thật." Cô gái kia cười nói, "Nếu vậy thì chúng tôi đi tham quan đây, không quấy rầy hai người uống trà nữa. Có duyên lại gặp."
"Ừ." Thịnh Gia Nam cũng cười, "Hẹn gặp lại."
Thịnh Gia Nam vẫy tay tạm biệt hai cô gái rồi liếc mắt nhìn Giang Trì, thấy hắn vẫn đứng im thì tiếp tục xem tranh.
Vậy mà giây tiếp theo Giang Trì liền tiến lên ôm cậu, đặt cằm trên vai cậu. Phía sau bọn họ có rất nhiều người đi tới đi lui, Thịnh Gia Nam đành nhắc nhở hắn: "Ở đây có rất nhiều người."
"Thì sao?" Giang Trì chẳng hề để ý mà hỏi lại.
Thịnh Gia Nam đã sớm quen với cái bộ dạng này của hắn, không nói gì nữa mà tiếp tục thưởng thức tranh.
Ngay sau đó cậu liền nghe thấy tiếng cười nhẹ của Giang Trì vang lên bên tai cậu, hắn nói: "Nếu là tôi, tôi cũng sẽ nhốt cậu trong lâu đài, không ai có thể tìm được cậu cũng không ai có thể nhìn cậu. Cậu chỉ thuộc về một mình tôi, chỉ có tôi mới được nhìn."
Thịnh Gia Nam khựng lại, nghiêng đầu nhìn hắn liền thấy Giang Trì đang cong môi cười, đôi mắt hắn chuyển hướng nhìn bức tranh sơn dầu. Đôi lông mày và đôi mắt của hắn là đặc trưng của những thiếu niên 20 tuổi, khôi ngô tuấn tú, phảng phất còn lộ ra một chút khí phách thiếu niên.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Giang Trì liếc cậu: "Sợ à?"
Thịnh Gia Nam nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Cậu sẽ không làm như vậy."
Giang Trì nhướn mày: "Vì sao?"
"Bởi vì cậu không muốn tôi không vui." Thịnh Gia Nam tỏ vẻ chắc nịch nói.
Giang Trì nhìn cậu, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Giang Trì liền cong môi lên: "Thịnh Nam Nam, cho cậu một cơ hội."
Nói xong hắn liền lấy di động ra đưa cho cậu.
-
Vì để giải quyết mâu thuẫn giữa Giang Trì và bố Giang. Tối đó Thịnh Gia Nam liền mua vé máy bay về thành phố Hạ với Giang Trì ngay trong đêm.
Trở về nơi này một lần nữa, ngửi hương hoa quen thuộc trong không khí, Thịnh Gia Nam liền cảm thấy có chút xúc động, giống như đã rời đi rất lâu.
Sau khi bước ra khỏi nhà ga sân bay, bố Giang đã đợi sẵn để đón họ. Ông ấy nhìn thấy Giang Trì đang một tay đẩy vali, một tay nắm tay Thịnh Gia Nam, sắc mặt ông ấy đột nhiên không tốt lắm.
Sau khi hai người bước tới chào hỏi, Giang Trì đi vòng ra sau cốp xe cất va li, bố Giang lại nở nụ cười hỏi Thịnh Gia Nam: "Cháu có mệt không? Bố mẹ cháu và dì Giang đã chuẩn bị bữa khuya thịnh soạn cho cháu ở nhà rồi."
Thịnh Gia Nam cười nói: "Không mệt ạ, chỉ có chút đói bụng thôi, cháu nhớ đồ ăn do dì nấu lắm."
Bố Giang cười vỗ vai cậu: "Vậy tý nữa về tha hồ ăn."
Cất vaili xong, Giang Trì quay lại mở cửa xe cho Thịnh Gia Nam.
Thịnh Gia Nam vừa ngồi vào trong xe, liền nghe thấy bố Giang ba nói: "Giang Trì, anh lên ghế phụ lái ngồi đi."
Giang Trì làm như không nghe thấy lời ông ấy nói, trực tiếp chui vào ngồi cạnh Thịnh Gia Nam.
Dù sao cũng đã ngoan ngoãn chịu về, bố Giang nhìn Giang Trì, cố gắng nhẫn nhịn, đang định về nhà sẽ mắng hắn một trận.
Khi ba người về đến nhà họ Thịnh, bố Thịnh, mẹ Thịnh và mẹ Giang đã nấu một bàn đồ ăn lớn cho Thịnh Gia Nam, toàn là mấy món cậu thích.
Vốn dĩ Thịnh Gia Nam nghĩ khi về đến nhà kiểu gì cũng bị mắng nhưng mọi chuyện không như cậu nghĩ, bố mẹ không hề nói gì. Chỉ có mẹ Giang nói nhìn cậu gầy hơn nhiều rồi, kêu cậu phải ăn nhiều để bồi bổ, kéo cậu ngồi xuống ăn cơm.
Thịnh Gia Nam vừa mới ngồi xuống, Giang Trì rất tự nhiên chuẩn bị ngồi xuống cạnh cậu, nhưng bố Giang liền kéo hắn qua chỗ cách xa Thịnh Gia Nam, bố Giang ngồi cạnh Thịnh Gia Nam giống như thay cậu nhìn Giang Trì.
Sắc mặt Giang Trì dần xấu đi.
Từ nhỏ đến lớn chỗ ngồi bên cạnh Thịnh Gia Nam luôn là của hắn, chuyện này cũng chưa có ai nghi ngờ hay thắc mắc gì.
Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì, chợt nghĩ đến những gì hắn nói trên máy bay. Hắn nói bữa tối này trên danh nghĩa là để chào đón cậu nhưng thực ra đó là một bữa tiệc Hồng Môn Yến dành cho Giang Trì.
(đại khái là bữa tiệc mang ý cảnh cáo Giang Trì, muốn Giang Trì vạch rõ giới hạn với Nam Nam. Theo ý mình hiểu là vậy)
Thấy ánh mắt của Thịnh Gia Nam, Giang Trì nhíu mày lãnh đạm nhìn cậu.
Cậu biết Giang Trì vẫn đang thiếu cảm giác an toàn. Cuối cùng cũng đã về thành phố Hạ rồi, có bố Giang và ông cụ Giang ở đây với lại Giang Trì vẫn đang là sinh viên, dù hắn có muốn đưa cậu đi thì cũng khó như lên trời.
Suy nghĩ một lát, Thịnh Gia Nam buông đũa rồi nói: "Bố mẹ, chú dì, con có lời muốn nói với mọi người."
Ánh mắt mọi người liền dồn lên người cậu, Giang Trì cũng không hề chớp mắt nhìn cậu chằm chằm.
Thịnh Gia Nam nhìn các vị phụ huynh, cậu hơi cúi đầu nghiêm túc nói: "Con xin lỗi, lần này con tự ý bỏ nhà đi khiến cho mọi người phải lo lắng."
Mẹ Giang nhanh chóng phản ứng lại, nói: "Không sao, chỉ cần con an toàn là được còn lại mọi chuyện đều là chuyện nhỏ. Con cái nhà ai mà không phải tự lập. Vừa rồi bố con còn nói, từ nhỏ con quá ngoan, lúc này giống như một đứa nhỏ năng động."
Dừng một lúc, bà lại cười nói: "Trước kia Giang Trì cũng từng trốn đi mà, đã vậy còn mang theo con."
Thịnh Gia Nam khựng lại, hình như cậu không nhớ chuyện này.
Thấy vậy mẹ Giang liền nói: "Khi đó hai đứa còn nhỏ nên không nhớ là đúng. Lần đó dì có mắng Giang Trì đừng làm phiền cháu nữa và bắt thằng bé không được qua tìm cháu, dì có mắng hơi nặng lời. Kết quả là khi dì đang đi nấu ăn thằng bé liền đi tìm cháu sau đó ôm cháu bỏ nhà đi. Lúc đi còn để lại tờ giấy nói nó muốn mang cháu đi, bảo chú dì và bố mẹ cháu đừng tìm hai đứa, sau này nó sẽ chăm sóc cháu. Khi bọn dì tìm được hai đứa thì thấy hai đứa đang ôm nhau ngủ ở công viên."
Thịnh Gia Nam: "..."
Ký ức khi còn nhỏ quá nhiều, Thịnh Gia Nam cái nhớ cái không. Có điều chuyện này nghe giống như chuyện Giang Trì sẽ làm thật, chỉ là khi đó chắc Giang Trì không nói với cậu là bỏ nhà đi nếu không cậu chắc chắn sẽ không đồng ý.
Thịnh Gia Nam liếc nhìn Giang Trì, liền thấy Giang Trì đang cong miệng cười nhẹ.
Không ngừng khi còn nhỏ, Thịnh Gia Nam cảm thấy Giang Trì hiện tại hẳn là cũng rất muốn làm loại sự tình này, nếu không phải còn cần dựa vào ba mẹ, Giang Trì hẳn là thật sự rất muốn mang hắn rời nhà trốn đi.
Vừa kể xong chuyện của hai đứa nhỏ, không khí trên bàn vẫn đang hòa hợp, Thịnh Gia Nam liền nhân cơ hội này mở miệng: "Con nghe Giang Trì nói, mọi người cho rằng con vì trốn cậu ấy mới bỏ nhà đi..."
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức im lặng, Thịnh Gia Nam nhìn Giang Trì, tiếp tục nói: "Con không hề trốn Giang Trì. Con chỉ cảm thấy từ nhỏ đến lớn được bảo bọc quá kỹ, cho dù là bố mẹ, chú dì hay là Giang Trì, mọi người luôn bảo vệ con. Cho nên con muốn chứng minh cho mọi người thấy con cũng có thể tự lập. Chẳng qua do con tùy hứng, không nghĩ đến cảm nhận của mọi người khiến cho mọi người hiểu lầm."
Mẹ Giang nhìn Giang Trì, rồi nói với Thịnh Gia Nam: "Nam Nam, nếu cháu thấy Giang Trì quá phiền thì cứ nói với dì, dì sẽ giúp cháu giáo huấn nó."
Ngừng một lúc, bà ấy lại nói: "Chú nói Giang Trì lại đến làm phiền cháu, chú dì sẽ đưa nó ra nước ngoài, cả đời này sẽ không làm phiền cháu."
Thịnh Gia Nam sửng sốt, vội vàng nói: "Dạ không có đâu dì, cháu không thấy phiền. Chuyện bỏ nhà đi là chuyện của cháu, thật sự không liên quan đến Giang Trì."
Bố Giang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì mai chú gọi người đến bít cái lối đi cửa sổ phòng hai đứa nhé. Hai đứa đã lớn rồi, ai cũng cần không gian riêng tư."
"Sao bố cứ phải xen vào chuyện này làm gì?" Giang Trì hỏi.
Nghe được lời này, thái dương bố Giang hơi giật giật: "Vì sao bố phải xen vào chuyện này? Anh không cần không gian riêng chả lẽ Nam Nam cũng không cần?"
"Đây là chuyện của bọn con, nếu bố biết bọn con đã trưởng thành thì chẳng phải là nên tôn trọng quyết định của bọn con à?" Giang Trì hỏi lại, "Vì sao bố cứ muốn tự quyết định thay bọn con?"
"Chú." Thịnh Gia Nam cắt ngang lời Giang Trì, "Không cần đâu ạ, dù sao bình thường bọn cháu hay ở KTX, cũng giống như bây giờ thôi, cháu không phiền đâu."
Lúc này bố Giang ba im lặng một lúc lâu, ông ấy liếc Giang Trì rồi xua tay: "Tùy hai đứa, dù sao có chuyện gì thì cứ nói với chú dì, không cần nhường thằng nhãi biếи ŧɦái này đâu. Chú không tin chú không trị được nó."
Thịnh Gia Nam: "... Vâng."
Nói xong chuyện này, hai ông bố trở nên phấn khởi, hai người liền uống chút rượu. Bữa khua này ăn hơi lâu, Thịnh Gia Nam vừa mới trở về nên bố mẹ sợ cậu đi đường quá mệt nên họ bảo cậu về phòng nghỉ ngơi trước. Vì vậy, Thịnh Gia Nam đành về phòng tắm rửa.
Sau tắm rửa xong, cậu cầm điện thoại lên xem thì thấy có lời mời kết bạn. Thịnh Gia Nam nhấn vào xem thì thấy là một chàng trai, tên WeChat là Mễ Mễ.
Vừa hay lúc đó Giang Trì đẩy cửa đi vào, theo thói quen chạy tới ôm cậu, rũ mắt nhìn màn hình điện thoại: "Đang nói chuyện với ai đấy?"
------------------------------------------------------------------------------------