Người Đẹp Cấp SSS

Chương 3: Trưởng thành ngược hoàn hảo




Cô gái xinh đẹp đã đi một lúc lâu mà Lý Thiên Đường vẫn còn thấy mơ mơ hồ hồ, anh nghi ngờ ban nãy chỉ là một giấc mơ.

Hình như tiểu thuyết có hoang đường hơn nữa thì cũng chẳng có tình tiết như thế này đâu nhỉ?

Không thật cho mấy lại tương đối kích thích, nhưng điều khiến anh không cam tâm là vừa tìm được cảm giác thì cô gái ấy lại cảm thấy mất hứng, bò lên thành bồn vứt bỏ anh lại đây một mình, chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của người bị hại một chút nào.

May mà vẫn còn tay trái.

Sau khi châm điếu thuốc, Lý Thiên Đường đang nhớ lại cảnh tượng ban nãy thì điện thoại nằm trên chiếc ghế bên cạnh lại đổ chuông.

“Haiz.”

Lý Thiên Đường cầm điện thoại lên, anh thở dài khi nhìn thấy số máy hiển thị trên màn hình, nhưng rồi cũng bắt máy.

Một giọng nói già nua vang lên: “Thiên Đường, bây giờ mày đang làm gì?”

“Nằm phơi nắng trên bãi cát vàng Hawaii.”

Lý Thiên Đường nhìn trần nhà, anh uể oải trả lời: “Bên này có nhiều gái đẹp lắm, mông to, chân dài, ông có muốn sang này mở mang tầm mắt không?”

“Thằng láo toét, có học trò nào ăn nói với thầy mình như vậy à?”

“Đừng có vờ như chúng ta thân thiết với nhau lắm, có chuyện gì thì nói đi, còn không có chuyện gì tôi cúp máy đây, gọi đường dài đắt phết đấy.”

Lý Thiên Đường không hề tôn trọng ông ta một chút nào.

“Chờ tí, đương nhiên là có chuyện rồi.”

Ông ta trầm ngâm trong giây lát rồi mới nói chậm rãi: “Có còn nhớ Nhạc Thanh Hà không?”

Nhạc Thanh Hà?

Sau khi nghe ông ta nhắc đến cái tên này, trái tim Lý Thiên Đường đập thình thịch, vẻ đau khổ thoáng hiện lên trong mắt anh.

Làm sao anh có thể quên được Nhạc Thanh Hà?

Đã nhiều năm như thế, hàng năm lúc nhớ đến cái tên này, cánh cửa chứa đựng những ký ức đau khổ ở sâu trong lòng anh đều bị mở ra.

Hai mươi bốn năm trước, có một đứa bé ra đời.

Nghe lời ông ta nói, vào cái đêm đứa bé sinh ra, sét đánh sấm kêu, gió nổi lên dữ dội, bầu trời phía Tây Bắc rặt một màu đỏ như thể có ngọn lửa bùng lên ở nơi ấy, đây giống hệt như dấu hiệu lạ khi nhân vật lớn nào đó ra đời, nhưng chắc chắn đứa bé ấy chẳng phải là nhân vật lớn gì cả.

Ít nhất thì Lý Thiên Đường có thể xác định, bởi vì anh chính là đứa bé bị bỏ rơi sau khi sinh ra ấy.

Anh bị bỏ rơi không phải vì là đứa con của một cô gái không chồng mà có chửa nào đó, mà là vì vừa mới sinh ra đời mà trông anh giống hệt như ông lão tám mươi tuổi, làn da chảy sệ nhăn nhúm, khắp người đều có đốm đồi mồi.

Cho đến tận bây giờ, khoa học vẫn còn không tài nào giải thích nổi hiện tượng lão hóa bẩm sinh, chỉ có thể xác định trong số tám triệu đứa trẻ sơ sinh mới xuất hiện một trường hợp như vậy mà thôi, tỷ lệ còn thấp hơn bỏ sáu ngàn mua vé số mà lại trúng giải độc đắc nữa.

Trẻ sơ sinh bị lão hóa sớm không thể sống hơn ba tuổi.

Lúc Lý Thiên Đường lên bảy, anh đã biết mình chẳng sống được bao lâu nữa.

Nhưng ông lão nuôi nấng anh đến lớn lại thề thốt anh là vị thần cứu thế mà ông trời đã đem đến thế giới này, anh sẽ hủy diệt tà ma, giải cứu nhân loại…

Đứa trẻ bảy tuổi rất dễ bị lừa, bởi thế Lý Thiên Đường luôn hy vọng mình có thể lớn nhanh để trở thành vị thần cứu thế.

Hình như ông lão ấy có quan hệ với ông trời thì phải, ông ta nói Lý Thiên Đường có thể sống, Lý Thiên Đường lại có thể sống thật.

Hơn nữa, Lý Thiên Đường ngày một lớn, những vết đồi mồi trên người anh dần dần nhạt đi, hơn nữa răng cũng đã mọc, mái tóc bạc bắt đầu trở nên dày hơn, trở thành màu xám bạc.

Nghịch thiên mà trưởng thành.

Những người bị lão hóa sớm vừa sinh ra đời đã đi đến con đường ngày một già đi rồi tử vong, còn anh lại cải lão hoàn xuân.

Anh bình an sống đến năm mười bốn tuổi, mặc dù trông ngoại hình vẫn già hơn nữa người đồng trang lứa năm mươi tuổi nhưng vẫn giống như một ông lão bình thường, chỉ có đôi mắt ngày càng trong trẻo và sâu thẳm, có vẻ ngây thơ của một thiếu niên.

Vào năm đó, anh được ông lão dẫn đến nhà họ Nhạc ở kinh hoa, đó là nhà mẹ của sư mẫu.

Trong nhà họ Nhạc, Lý Thiên Đường làm quen với em gái út của sư mẫu, Nhạc Thanh Hà, cô ấy nhỏ hơn anh hai tuổi. Theo vai vế, anh phải gọi cô ấy là dì nhỏ.

Dì nhỏ này đã cắt đứt cuộc sống đầy hạnh phúc của Lý Thiên Đường. Vì tò mò về giới nữ, anh bèn đi nhìn lén Nhạc Thanh Hà lúc cô đang tắm.

Sau khi thấy chị mình dẫn một tên quái vật về nhà, Nhạc Thanh Hà sợ đến nỗi la hét thất thanh, làm kinh động tất cả mọi người.

Ông ta nhanh chóng chạy đến nơi, nắm đầu Lý Thiên Đường đánh anh một trận ra trrò, nếu không có sư mẫu ngăn cản thì chắc anh đã bị đánh chết tại chỗ luôn rồi.

Xảy ra loại chuyện như thế, đương nhiên sư mẫu cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà tiếp tục sống ở nhà nữa, với lại chồng của bà cũng không được lòng nhà họ Nhạc, bọn họ đã dẫn Lý Thiên Đường rời khỏi nhà họ Nhạc.

Để trừng phạt hành vi lưu manh của Lý Thiên Đường, ông ta bất chất sự phản đối quyết liệt của vợ mình mà ném anh vào ổ cướp ngoài biên giới, đồng thời còn đanh giọng nói cho anh biết: Anh chỉ là một con quái vật bị bỏ rơi, nếu như muốn có chỗ đứng thì phải chịu đựng cái khổ hơn người!

Suốt mười năm ròng, Lý Thiên Đường đã trải qua vô số lần dày vò, cuối cùng hương hoa mai đến từ cơn rét buốt nhọc nhằn, không những anh trưởng thành ngược một cách hoàn hảo, trở thành thư sinh tiêu chuẩn, hơn nữa còn tìm được giá trị để sống tiếp.

Ở ngoài sáng, anh là thần thám được tôn trọng ở Newyork, trong bóng tối, anh là u linh trong bóng đêm, đột nhiên xuất hiện trước những kẻ gian tà, khiến cho bọn chúng trả những cái giá mà bọn chúng phải trả.