Bạch Linh Nhi có tức giận đến đâu cũng không dám đánh nhau với Mẫn Nhu ở giữa đường, cô ta chỉ có thể bực bội ném gậy trong tay đi, giữ chặt lấy vai Lý Thiên Đường, kéo anh vào trong xe.
Cô ta chuẩn bị kéo tên này về đồn rồi dạy dỗ anh ta một trận, đó là địa bàn của cô ta, một khi cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn vừa đóng lại, người khác đừng hòng được bước vào trong, chẳng phải muốn vo Lý Thiên Đường tròn hay dài đều dựa vào ý của cô ta hay sao?
Còn ông chủ Hách mặt mày bê bết máu đã hôn mê trên mũi xe còn bà Hách bị đánh thành đầu heo ấy đã có hai cấp dưới của cô ta lo, cảnh sát Bạch sẽ không quan tâm đến bọn họ.
Mẫn Nhu muốn vào cục cảnh sát thành phố chung với anh nhưng Bạch Linh Nhi lại phớt lờ cô ta, sau khi nhét Lý Thiên Đường vào trong xe, cô ta nhảy lên rú còi chạy mất.
Hỏi hai viên cảnh sát còn lại, người ta bận gọi xe cấp cứu, cũng chẳng có thời gian rảnh quan tâm xem cô đang nói gì.
Thấy bà Hách mặt mày đầy máu chẳng biết còn sống hay đã chết, hai chân Mẫn Nhu mềm nhũn, cô ta muốn ngồi xổm xuống đường khóc lớn, bất lực muốn chết: Vì cứu cô ta nên Lý Thiên Đường mới bị như vậy, bây giờ cảnh sát Bạch hung hãn đó đã đưa anh đi rồi, đến đồ ngốc cũng biết anh sẽ bị ngược đãi như chó, thế nhưng cô ta lại chẳng giúp gì được.
May mà thư ký Mẫn là người của công ty, cô ta không tìm được cách chẳng phải vẫn còn bà chủ Nhạc sao, đó là vợ chưa cưới của Lý Thiên Đường kia mà, bình thường cũng thường xuyên qua lại với người trong bộ máy nhà nước, cho dù không cứu được Lý Thiên Đường cũng nói được đôi ba câu chứ?
Bây giờ Nhạc Thanh Hà chẳng muốn nói một câu nào, cô lười nhác ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, tay trái kẹp điếu thuốc lá, đôi chân dài gác lên bàn, áo ngủ trượt xuống để lộ ra nửa đôi chân thon thả trắng trẻo, cả căn biệt thự đều chìm trong bầu không khí biếng nhác.
Tivi đang chiếu cái gì, Nhạc Thanh Hà cũng chẳng biết, trong đầu cô không ngừng nhớ lại cảnh tượng xảy ra trong ngày hôm nay.
Lý Thiên Đường đoán đúng, lúc anh không gõ cửa mà đi vào phòng làm việc của thư ký, khiến cho Mẫn Nhu đang thay đồ giật mình thét toáng lên, Nhạc Thanh Hà đã nghe thấy rồi, cô lập tức chạy đến mở cửa.
Rồi nhìn thấy trong phòng thư ký ở phía đối diện, Mẫn Nhu hoảng hốt che chắn lung tung, Lý Thiên Đường lại đứng lặng ngoài cửa nhìn người ta chăm chú.
Nhạc Thanh Hà có IQ tương đối cao, cô nhanh chóng đoán biết được chuyện gì đã xảy ra, xác định không phải Lý Thiên Đường giở trò lưu manh, mà chỉ vì thói quen không gõ cửa khi vào phòng nên mới gây họa mà thôi.
Sau khi nghĩ kỹ chuyện đó là thế nào, Nhạc Thanh Hà không dám ra ngoài, cô lập tức đóng cửa lại
Nếu như cô ra ngoài lớn tiếng mắng chửi đuổi Lý Thiên Đường cút đi, Mẫn Nhu sẽ ngại ngùng muốn chết, thà là giả vờ chẳng nhìn thấy gì cả còn dễ xử lý hơn.
Lúc ấy, từ Mẫn Nhu đang ngượng chín mặt cho đến Lý Thiên Đường ngây người như phỗng đều không để ý đến việc Nhạc tổng từng mở cửa nhìn ra ngoài, quá lắm thì chỉ nghĩ cô nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo mà thôi.
Nhạc Thanh Hà dám thề với Thần Phật rằng cô không yêu thích gì Lý Thiên Đường hết, cho dù bọn họ từng xảy ra chuyện đó với nhau.
Nhưng thế thì sao chứ?
Bây giờ rất nhiều cô gái đều quan hệ với đàn ông trước lúc kết hôn, thậm chí còn xem đây là thời thượng nữa, cô chỉ mới làm một nửa với Lý Thiên Đường mà thôi, chẳng là cái gì cả!
Kể từ thời còn là thiếu nữ, cô đã chán ghét đàn ông vô cùng, hận thù tích lũy trong nhiều năm của cô có thể mang ra chọi trâu, làm mờ mắt của cô khiến cho cô không tài nào nhìn thấy được điểm tốt của đàn ông, chỉ muốn bọn họ cút ra xa mình mà thôi!
Còn về việc anh sẽ cút đi đâu, là sống hay chết, Nhạc Thanh Hà chẳng quan tâm một chút nào.
Nhưng thái độ cứng rắn của ông cụ Nhạc lại khiến cho Nhạc Thanh Hà cảm thấy tuyệt vọng, để cái tên đê tiện này tránh xa mình ra mới hứa sẽ giúp anh ta lên giường với Mẫn Nhu.
Rõ ràng Nhạc Thanh Hà nghĩ như thế, nhưng chẳng biết vì sao lúc nhìn thấy Lý Thiên Đường ‘giở trò lưu manh’ với Mẫn Nhu, trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy chua chát.
Lẽ nào, cô ta thật sự quan tâm đến Lý Thiên Đường sao?
Má, làm sao lại thế được!
Nhạc Thanh Hà tương đối khinh bỉ suy nghĩ của mình, cô có thể chắc chắc rằng trái tim mình cảm thấy chua chát không phải vì quan tâm đến anh ta, đó là vì phản ứng hết sức bình thường sau ngày ngày mắng chửi anh ta trong nhiều năm ròng mà thôi.
Sau khi ghét một người đến tột cùng cũng sẽ biến thành một loại quan tâm.
Nhạc tổng không hề thích cảm giác quan tâm này một chút nào, cô ta lắc đầu, lúc định uống một ngụm rượu thì điện thoại trên bàn lại rung lên.
Nhạc Thanh Hà đã dập thuốc lá vào gạt tàn từ lâu, cô cầm điện thoại lên, giọng nói trở nên uể oải: “Alo, Nhu à, cô.”
Cô vẫn còn chưa nói dứt lời, tiếng khóc nghẹn ngào của Mẫn Nhu đã vang lên ở đầu dây bên kia: “Nhạc tổng, xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!
Nhạc Thanh Hà cảm thấy hơi đau đầu!
Cô thư ký của cô ta có hàng ngàn điểm tốt, dung mạo xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, ngoài mềm trong cứng, năng lực làm việc cao, nhưng lại thường coi chuyện nhỏ thành chuyện lớn bằng trời, ví dụ mấy ngày tước kêu đám Vương Cường đi dạy dỗ Lý Thiên Đường một chặp, Mẫn Nhu lại tưởng bọn họ ‘hy sinh vì nhiệm vụ một cách quang vinh’ bèn lập tức gọi điện cho cô ngay, kêu cô mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ chạy.
Trên thực tế chẳng có chuyện gì xảy ra cả, rốt cuộc thì cô ta cũng là một cô bé sống ở thành phố nhỏ, chưa trải sự đời.
“Nhu, sao thế?”
Nhạc Thanh Hà thở dài: “Ôi trời, có gì từ từ rồi nói, trời có sập xuống được đâu.”
“Nhạc tổng, Lý Thiên Đường đánh lộn, bây giờ đã bị cảnh sát bắt rồi.”
Mẫn Nhu nói đến cuối cùng, cô ta không kềm chế nổi sự tủi thân và sợ hãi của mình nữa mà bật khóc.
“Cái gì?”
Nhạc Thanh Hà lập tức lấy lại tinh thần ngay, cô ta ngồi thẳng dậy: “Tạm thời đừng khóc, cô nói lại một lần đi.”
Mẫn Nhu ngắc nga ngắc ngứ kể lại hết chuyện vừa xảy ra hồi ban nãy cho cô ta nghe, rồi mới vừa khóc vừa nói: “Nhạc tổng, tôi, tôi có thể nhận ra cảnh sát Bạch rắp tâm muốn đánh chết Lý Thiên Đường, cô mau nghĩ cách cứu anh ấy đi, trễ nữa thì không kịp đâu.”
Ồ, hóa ra cái tên này lại đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, ha ha, anh ta cũng may mắn thật, cứ hay tìm được cơ hội thể hiện tài năng, đến bây giờ Nhạc Thanh Hà mới bừng tỉnh.
Tối ngày hôm qua, cô ta vội vàng đến quán bar Mị đưa tiền cho Lý Thiên Đường, Tùy Lệ Lâm vừa nhìn thấy cô ta đã biến sắc bỏ chạy ngay.
Sau khi Nhạc Thanh Hà tiếp quản tập đoàn Khai Hoàng, cô ta từng đặt ra một luật lệ, các cô gái làm ở quầy tiếp khách hàng không được phép đi mấy nơi lộn xộn như quán bar, KTV, hộp đêm hoặc là ăn chơi trác táng, bởi vì bọn họ đại diện cho hình tượng của công ty.
Bởi vì thế, Nhạc tổng cố tình nâng cao đãi ngộ dành cho bọn họ, đồng thời cảnh cáo nếu có ai làm trái với quy định sẽ bị đuổi việc ngay.
Bởi thế Tùy Lệ Lâm vừa mới cầm chai rượu đập cậu Kim một chặp xong, sau khi nhìn thấy Nhạc tổng đột nhiên đến đây, cô ta sợ mình bị nhận ra nên vội vàng bỏ chạy, khiến cho người làm việc nghĩa như anh Lý bất bình.
Tùy Lệ Lâm không muốn mất việc.
Bởi vì quy định không có chỗ cho tình riêng, sau khi Nhạc Thanh Hà thấy Tùy Lệ Lâm ở trong quán bar, nể tình cô ta làm việc cũng chỉnh chu nên nhẹ tay không truy cứu.
Với iq của cô, đương nhiên không khó để đoán ra Lý Thiên Đường bị đám người anh Hổ ngược đãi, bởi vì Tùy Lệ Lâm, nếu như cái tên này không cố ý rước thù hận về cho cô sau khi xong việc thì nói không chừng Nhạc Thanh Hà sẽ khen anh vài câu.
Chuyện của tối ngày hôm qua vừa xong, tối nay anh ta lại gặp chuyện, còn gây ra phiền phức hơn cả tối ngày hôm qua nữa, không ngờ đến cảnh sát cũng dám đánh, ha ha, đúng là can đảm thật, để bảo vệ người đẹp đến trời cũng dám khoét ra lỗ!
“Cái tên này có tầm nhìn thật, trong tập đoàn Khai Hoàng cũng chỉ có hai người này xinh đẹp nhất, đều bị anh ta chớp lấy thời cơ cả rồi.”
Sau khi cúp máy, Nhạc Thanh Hà cười lạnh, cô ta sẽ không sốt sắng đến cứu người ra đâu.
Tốt nhất là Lý Thiên Đường bị cảnh sát Bạch đánh cho gãy chân, thế mới làm cô ta vừa lòng được.
Đương nhiên rồi, cô ta cũng không thể không quan tâm, nếu như cô ta khoanh tay đứng nhìn thì ông cụ Nhạc sẽ chẳng tha cho cô ta đâu.
Có điều cô ta có thể đủng đỉnh được cơ mà, nửa tiếng đồng hồ sau rồi đi cũng chẳng muộn, có thế nào cũng phải để cho tên ấy chịu khổ một chặp đã rồi tính tiếp, dù gì chắc chắn cảnh sát sẽ không dám làm gì anh ta như lời Mẫn Nhu nói.
Nói nửa tiếng đồng hồ là nửa tiếng đồng hồ, chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn, bốn mươi phút sau, Nhạc Thanh Hà mới thay đồ, lái chiếc Mercedes – Benz 600 thô kệch chạy chầm chậm ra khỏi căn biệt thự.
Từ khu biệt thự đường hoa viên đến cục cảnh sát thành phó cần nửa tiếng đồng hồ lái xe, Nhạc Thanh Hà quyết định chạy chậm một chút, bắt buộc phải tuân thủ luật giao thông, thà là dừng ba phút cũng không tranh giành một giây.
Sau hai mươi phút lái xe ra khỏi căn biệt thự, một chiếc ô tô đen đậu dưới ngọn đèn gần cửa biệt thự của cô ta, cánh cửa xe mở ra, hai người đàn ông mặc đồ thể thao đen lần lượt bước xuống, nấp trong bóng tối nhìn dáo dác xung quanh rồi đưa mắt nhìn nhau, dãy cây xanh đến dưới chân tường.
Bọn họ giống hệt như hai con mèo, khéo léo trèo qua tường, dán người vào bức tường đến trước cửa phổ của căn biệt thự, sau khi nghiêng tai lắng nghe trong giây lát, một trong số bọn họ mở cửa ra, nghiêng người nhảy vào trong.
Trong tay bọn chúng đều cầm theo súng, trên nòng súng có lắp ống giảm thanh, người đứng cách đây ba mét sẽ không nghe thấy tiếng súng nổ.
Cho dù trong phạm vi ba chục mét, còn cánh một tấm cửa sắt dày cũng có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết như heo bị cho tiết của Lý Thiên Đường, khiến cho những cảnh sát đi qua đi lại nơi này đều cảm thấy đau trứng, bọn họ thì thầm: “Ai đang đánh người thế, sao tàn nhẫn vậy?”
“Haiz, ngoại trừ Đóa Hoa Bá Vương ra thì còn có ai dám to gan như vậy chứ?”
“Ừm, tôi cũng đoán thế. Là kẻ nào xúi quẩy rơi vào tay cô ta vậy, có quen không?”
“Không quen, nhưng nghe nói cái tên này đánh lén cảnh sát, còn là Đóa Hoa Bá Vương nữa chứ, nghe nói đã mạo phạm cô ta rồi, đúng là, ha ha.”
“Má, tên đó tìm đường chết à, anh ta cũng có phúc lắm. Chỉ cần được sàm sỡ Đóa Hoa Bá Vương thì có bị đánh đến tàn phế cũng đáng.”
“Thế cậu có muốn thử không?”
“Nhà tôi còn vợ đẹp con thơ, không dám đâu.”
Viên cảnh sát ấy nhìn về phía phòng thẩm vấn với ánh mắt hâm mộ, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Lý Thiên Đường không từ chối phong lưu nhưng càng không muốn đi chết.
Đừng nói là chết dưới hoa mẫu đơn, cho dù là chết dưới đại dương hoa cũng không được, bởi thế sau khi nhìn thấy Bạch Linh Nhi muốn mạnh tay xử lý mình, còn đưa đợi đầu ngón tay của cô ta chạm vào người anh, anh đã kêu gào thảm thiết.”
“Đm, câm miệng cho tôi!”
Sự kỳ quặc của Lý Thiên Đường càng khiến cho Bạch Linh Nhi tức giận hơ nữa, cô ta nghiến răng nở nụ cười gian manh giống như một tên côn đồ muốn chiếm đoạt phụ nữ nhà lành, từng bước dồn anh vào góc tường: “Cái tên kia, bớt làm ra vẻ yếu đuối đi, không có tác dụng với bà cô đây đâu! Kêu đi, cho dù anh có kêu rách cả cổ họng cũng không có ai quan tâm!”
Đương nhiên Lý Thiên Đường sẽ không im lặng, lúc không thể sử dụng vũ lực để phản kháng, tiếng kêu là vũ khí duy nhất mà anh có thể sử dụng để phòng vệ rồi.
Câm miệng sao?
Đồ chanh chua, cô nói đùa với tôi đó à, thật sự cho rằng tôi không biết cô sẽ còn mạnh tay hơn nữa sau khi tôi im lặng sao?
“Đừng, đừng qua đây! Á, á!”
Lý Thiên Đường bị dồn đến góc tường, anh lại càng gào la thảm thiết hơn nữa, tiếng kêu thảm thương khiến cho người làm bằng sắt đá cũng không khỏi rơi lệ.