Người Đẹp Cấp SSS

Chương 25: Tôi thích hợp ăn cơm mềm nhất




Cuối cùng Lý Thiên Đường cũng biết không gõ cửa mà xông vào phòng người khác là một thói quen xấu thế nào.

Nhưng anh không có ý định sửa thói quen này, nếu anh chờ gõ cửa để được sự cho phép thì có thể nhìn thấy người đẹp thay quần áo sao?

Có thể nhìn thấy người đẹp hoảng sợ đến mức ném quần áo trong tay xuống mặt đất, bé thỏ trắng giậm chân xuống đất, dáng vẻ không biết che chỗ nào lại đáng yêu cỡ nào sao?

Đứa nhỏ này thật sự bị dọa sợ, lúc thì che ngực, lúc lại che ở giữa hai đùi đẹp phía dưới, nhưng che phía dưới thì không che được hai thỏ con phía trên, che phía trên thì không che được phía dưới, Lý Thiên Đường thật sự muốn cho cô ta mượn hai tay mình.

Không nhìn ra cô ta rất đầy đặn, chắc khoảng 36D, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ đáng yêu bên ngoài, đúng là nghịch thiên.

Lý Thiên Đường nhìn chằm chằm vào chỗ bàn tay Mẫn Nhu không thể che hết được thì nuốt nước miếng ừng ực, cô gái bắt đầu khóc thút thít: "Đi, đi ra ngoài!"

"Ồ, tôi xin lỗi."

Lúc này Lý Thiên Đường mới bừng tỉnh, vội vàng xoay người đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Anh chịu sự kinh hãi như vậy nên dựa vào vách tường trên hành lang, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, tay vỗ ngực của mình, lẩm bẩm bị dọa sợ, nhưng làm cho anh sợ muốn chết.

Vừa rồi tiếng hét sợ hãi của Mẫn Nhu chói tai như vậy, Nhạc Thanh Hà trong văn phòng đối diện không thể không nghe thấy, nói không chừng cô ta nhìn qua mắt mèo, anh Lý cần phải giả vờ dáng vẻ hoảng sợ để chứng minh vừa rồi mình chỉ vô tình phạm phải sai lầm, nhưng không hề có ý chơi trò lưu manh.

May là hiện tại hơn mười giờ, đây là lúc các bộ phận bận rộn nhất, cũng không ai tới văn phòng của tổng giám đốc trên tầng này, nếu không thì Mẫn Nhu sẽ xấu hổ đến mức nhảy lầu, đúng là tạo nghiệp.

Lý Thiên Đường đợi nửa tiếng sau mới đưa tay gõ nhẹ cửa văn phòng thư ký.

Tất nhiên là không có ai trả lời, nhưng cũng không nghe thấy tiếng khóc truyền đến.

Haiz, dù sao cô ta cũng không phải mặt dày như Nhạc Thanh Hà, dám chủ động chạy vào bồn tắm của đàn ông hiến thân, trong lòng Lý Thiên Đường thở dài, lại gõ cửa lần nữa.

Lần này Mẫn Nhu nói chuyện, mang theo sự run rẩy: "Ai, ai vậy?"

"Thư ký Mẫn, là tôi, Lý Thiên Đường."

Lý Thiên Đường thấp giọng trả lời: "Tôi có thể đi vào được không? Tôi có việc, thật sự là có việc, chuyện công việc."

"Anh vào đi."

Mẫn Nhu lại im lặng một lúc, cuối cùng cho phép anh có thể đi vào.

Cô gái ngồi ở bàn làm việc trước cửa sổ, sườn mặt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, giống như sau ót cũng mọc thêm một đôi mắt.

"Khụ, chuyện đó, thư ký Mẫn, vừa rồi tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Lý Thiên Đường xoa tay, có chút xấu hổ giải thích nói.

"Vừa rồi anh không nhìn thấy gì đúng không?"

Mẫn Nhu vẫn không quay đầu lại hỏi.

"Nhìn thấy cái gì?"

Vẻ mặt Lý Thiên Đường đầy mờ mịt: "Thư ký Mẫn, tôi không hiểu cô đang nói cái gì."

Nếu cô gái đã giả ngu, Lý Thiên Đường đương nhiên sẽ phối hợp với người ta, mặc dù cách này có vẻ lừa mình dối người, nhưng hiện tại lại là cách duy nhất có thể xua đi sự xấu hổ.

Lúc này Mẫn Nhu mới quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt nhìn thấy mà thương, gằn từng chữ nói: "Lý Thiên Đường, sau này nếu tôi nghe thấy tin đồn nhảm nhí thì tôi sẽ..."

Lý Thiên Đường vội vàng vỗ ngực bảo đảm nói: "Tôi sẽ giết người diệt khẩu. Một người nói thì tôi giết một, hai người nói thì tôi xử lý cả hai!"

"Nếu anh nói thì sao?"

"Sao tôi nói được chứ?"

Mặt Lý Thiên Đường đầy khó hiểu: "Tôi cũng không ngốc, sau khi nhìn thứ tốt thì có thể chia sẻ với người khác sao?"

Khuôn mặt tái nhợt của Mẫn Nhu đỏ lên, đưa tay cầm bút ném về phía anh, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Lý Thiên Đường, anh là đồ khốn! Vừa rồi anh còn nói chưa nhìn thấy gì cả!"

"Tôi chỉ đùa một chút, hi hi, thư ký Mẫn, tôi chỉ đùa với cô một chút mà thôi, đừng coi là thật."

Lý Thiên Đường đưa tay bắt lấy cây bút, vẻ mặt nở nụ cười đáng đánh đòn, nhanh chóng chuyển đề tài: "Khụ, chuyện đó, thư ký Mẫn, lần này Nhạc Tổng nói tôi đến tìm cô, cô ấy nói cô sẽ sắp xếp công việc cụ thể cho tôi."

Tuy rằng trước mắt trạng thái của Mẫn Nhu không thích hợp nói chuyện công việc, nhưng dường như cũng chỉ nói chuyện công việc mới có thể xóa bỏ sự xấu hổ, cô ta cẩn thận cầm lấy cây bút Lý Thiên Đường đưa cho mình, lại cầm lấy khăn giấy lau mặt mới nói: "Anh làm việc trong bộ phận lái xe."

Vẻ mặt Lý Thiên Đường rất thất vọng: "À, không phải làm phó tổng giám đốc sao?"

"Phó tổng giám đốc?"

Mẫn Nhu sửng sốt hạ: "Nhạc Tổng nói sẽ sắp xếp cho anh làm phó tổng giám đốc sao?"

"Không, cô ấy nhỏ mọn như thế, sao có thể sắp xếp tôi làm phó tổng giám đốc chứ?"

Lý Thiên Đường lắc đầu, ra vẻ đáng tiếc nói: "Là tôi nghĩ như vậy."

"Ha ha!"

Lý Thiên Đường không biết xấu hổ lại thuyết phục được Mẫn Nhu, cô ta thật sự không nhịn được bật cười một tiếng: "Anh nghĩ như thế? Lý Thiên Đường, sao anh không nghĩ rằng Nhạc Tổng sẽ nhường vị trí của mình cho anh luôn?"

Lý Thiên Đường nghiêm túc nói: "Thật ra tôi cũng nghĩ như thế, tôi thích hợp làm tổng giám đốc nhất."

"Đồ mặt dày."

Mẫn Nhu bĩu môi.

Lý Thiên Đường hơi mỉm cười, nghĩ thầm: Nếu tôi không mặt dày thì có thể dỗ cô vui vẻ sao?

Hy sinh thể hiện dỗ dành người đẹp vui vẻ, Lý Thiên Đường cảm thấy được hình tượng của mình thật là vĩ đại.

Bộ phận lái xe giống như phòng trực ban của bảo an đều ở tầng một của tòa nhà, nhưng một bên ở phía tây, bên kia ở phía đông.

Trong bộ phận lái xe có mười mấy người, nhưng lại có dáng vẻ ông lớn, hơn nữa mỗi tài xế đều có chống lưng, không phải là em vợ của phó tổng giám đốc thì cũng là em họ của trưởng phòng.

Làm việc không nhiều lắm, tiền lương lại không thấp, tiền lương của một người còn nhiều hơn hai bảo vệ.

Nhưng chuyện này không có gì, tất cả các công ty đều như vậy, có lãnh đạo nào không muốn nâng đỡ bạn bè người thân của mình chứ?

"Nhạc Tổng tạm thời chưa sắp xếp cho anh lái xe nào, có lẽ muốn anh làm quen với môi trường làm việc trước, thuận tiện quen biết với các đồng nghiệp."

Sau khi Mẫn Nhu nói như vậy thì Lý Thiên Đường có chút buồn bực.

Anh nhớ rất rõ ràng ngày hôm qua Nhạc Thanh Hà nói với anh, chờ anh chính thức đi làm thì sẽ chuyên làm tài xế cho cô ta, cũng thuận tiện cùng đi làm và tan làm với cô ta.

Nhưng Lý Thiên Đường không đến nỗi không lái xe cho cô ta thì không được, anh càng hy vọng có thể ăn no chờ chết trong bộ phận lái xe, anh còn vô cùng chờ đợi sư mẫu có thể thay đổi suy nghĩ không thực tế kia, thả cho anh tự do bay lượn ở bên ngoài thế giới.

Mẫn Nhu cũng không biết trong lòng Lý Thiên Đường suy nghĩ cái gì, lại dặn dò nói: "Sau khi anh đến bộ phận lái xe thì phải chú ý một chút."

Lý Thiên Đường hỏi: "Chú ý cái gì?"

"Các tài xế trong bộ phận lái xe đều có chống lưng..."

Cô ta còn chưa nói xong thì Lý Thiên Đường cười nhạo cắt ngang: "Thôi đi, chống lưng của bọn họ lớn thế nào cũng có thể so sánh được với tôi sao?"

Mẫn Nhu nhíu mày: "Tôi biết trước kia anh đã phạm sai lầm, suy nghĩ có chút vặn vẹo. Nhưng anh không thể có chí hơn được sao?"

Lý Thiên Đường chớp mắt: "Có chí cái gì?"

"Cảm giác anh giống như ăn, ăn cơm mềm."

Tính tình Mẫn Nhu dịu dàng, lần đầu tiên nói đàn ông như thế nên có chút xấu hổ.

Lý Thiên Đường há miệng, đưa tay chỉ vào hỏi: "Cô xem chất lượng hàm răng của tôi thế nào?"

Không thể không nói, tên nhóc này có hàm răng rất đẹp, trắng tinh ngay ngắn làm cho Mẫn Nhu hâm mộ, cho rằng anh đang khoe khoang hàm răng đẹp của mình, cố ý bẻ cong sự thật: "Sẽ nhanh chóng hư hết, còn không đẹp bằng bà già tám mươi tuổi."

"Ha ha, thư ký Mẫn đúng là mắt sáng như đuốc."

Lý Thiên Đường cười hi hi: "Răng của tôi như thế nên thích hợp ăn cơm mềm(*) nhất."

ăn cơm mềm(*)đàn ông bám váy phụ nữ, dựa dẫm vào phụ nữ

Mẫn Nhu thật sự không muốn nói chuyện với loại mặt dày như thế, xua tay nói: "Được rồi, anh đi đi!"

"Tôi muốn thương lượng chuyện này."

"Nói đi."

"Cô cho tôi ít tiền đi. Sau khi phát tiền lương, tôi đảm bảo sẽ trả lại cho cô."

"Không có tiền."

"Một triệu rưỡi là được."

"Một đồng cũng không có."

Mẫn Nhu nói như vậy nhưng lại lấy tiền ra từ trong túi xách, đặt lên trên bàn: "Đừng quên đến lúc đó phải trả tiền, quá hạn không trả thì sẽ tính tiền lãi."

"Thật keo kiệt, chỉ có sáu trăm nghìn."

Lý Thiên Đường cầm tiền mặt, đập vào tay nói.

"Chỉ có như vậy, không cần thì thôi!"

Mẫn Nhu có chút tức giận.

Trong túi của cô chỉ có ba triệu, đây là toàn bộ phí sinh hoạt tháng này của cô, vừa rồi cô đã đắn đo suy nghĩ cho Lý Thiên Đường mượn sáu trăm, mấy ngày cuối tháng phải sống thế nào, không nghĩ tới tên nhóc này còn chê ít.

"Thịt muỗi cũng là thịt, không lấy thì phí."

Lý Thiên Đường rướn cổ nhìn vào túi xách của cô, Mẫn Nhu lập tức đưa tay che lại: "Anh trộm nhìn gì đấy, anh có thể tùy tiện xem túi xách của phụ nữ sao?"

"Tôi chỉ nhìn tiền, ai quan tâm đến Diana của cô chứ?"

Trước khi Mẫn Nhu tức giận thì Lý Thiên Đường nhanh chóng chạy tới cửa, mở cửa bước ra một chân sau lại quay đầu lại nói: "À, đúng rồi, còn có chuyện này chưa nói với cô."

"Chậm chạp lề mề giống như bà già."

Mẫn Nhu đen mặt, không nhịn được hỏi: "Còn có chuyện gì, nói đi!"

"Tôi không có bằng lái xe, đi làm trong bộ phận lái xe được không?"

Không đợi Mẫn Nhu trả lời, Lý Thiên Đường ầm một tiếng đóng cửa lại.

Anh cũng không phải nói dối, anh thật sự không có bằng lái xe, nhưng anh có thể bảo đảm lái máy bay an toàn ở trên trời, còn xe ô tô thì nhắm hai mắt cũng có thể làm được.

"Có vẻ kinh tế của cô nhóc này rất khó nói, có thể cho mình mượn sáu trăm nghìn cũng coi như đã mất nhiều máu."

Vừa rồi Lý Thiên Đường rướn cổ nhìn vào túi xách của cô ta thì thấy được mấy đồ đạc nhỏ trong đó, cho dù là son môi, điện thoại, hay là đồ dùng cá nhân của phụ nữ cũng là đồ giá rẻ.

Nếu Mẫn Nhu là thư ký của Nhạc Thanh Hà, tiền lương và phúc lợi chắc chắc cao hơn nhân viên bình thường, lớn lên xinh đẹp, đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của phụ nữ, nếu kinh tế không khó khăn thì sao có thể dùng đồ giá rẻ như thế?

Nhưng anh không định quan tâm nhiều, bởi vì từ những thứ này thì anh có thể thấy được lòng tự trọng của Mẫn Nhu rất cao, không giống như phụ nữ thích hưởng thụ vật chất của cải, vì tiền có thể làm bất cứ chuyện gì.

Bộ phận lái xe có hai mặt kính, từ bên ngoài có thể nhìn thấy có nhiều người vây quanh chiếc bàn, trong tay cầm tiền mặt, hô to gọi nhỏ đến đỏ mặt tía tai.

Rất rõ ràng bọn họ đang đánh bài.

"Cuộc sống này đúng là quá thoải mái."

Lý Thiên Đường cười.

Ở trong mắt anh thì mấy tài xế đó không phải là người, mà là một đám dê béo đợi làm thịt, bọn họ đang khoe khoang thân hình mập mạp với con sói hung ác là anh.

Không phải Mẫn Nhu nói với anh rằng bộ phận tài xế có tiền lương và phúc lợi cao, toàn là người có chống lưng, quan trọng là rất thích đánh bài, anh Lý này đã mặt dày đi mượn sáu trăm nghìn, nếu anh buông tha cho bọn họ thì có lẽ ông trời sẽ cười nhạo anh không phải sao.