cậu Kim đương nhiên không muốn ăn đòn, không thấy đám người anh Hổ mạnh hơn anh ta, đều bị người đẹp dứt khoát đánh ngã sao, vậy cái thân thể nhỏ bé này của anh nếu chịu một cước, có thể không gãy xương sao?
Anh gọi Nhạc Thanh Hà lại, thuần túy là dựa vào suy nghĩa “Thua người không thua trận”, giống như người lang thang ở đường bên kia, một mặt đã bị đánh đến như chó chết, cũng phải gọi lại nếu mày có gan thì đừng đi, đại ca của tao sẽ lập tức đến đây.
"Cô, cô tên là gì?"
cậu Kim bị ánh mắt sắc bén của Nhạc Thanh Hà quét qua, vô thức rụt cổ.
"Dì nhỏ, anh ta đây là mưu đồ sau này trả thù dì thế nào đấy."
Nhạc Thanh Hà chưa nói gì, Lý Thiên Đường đã như tiểu nhân đắc chí, đến trước mặt cậu Kim nhổ một cục đàm: "Tôi nhổ vào! anh là cái thứ gì chứ, cũng muốn biết tên tổng giám đốc Nhạc của chúng tôi?"
Nhạc Thanh Hà thật muốn tát Lý Thiên Đường đến lệch miệng: Có thể nói chuyện thế sao? Bản thân anh đã nói tôi là tổng giám đốc Nhạc của các anh rồi, anh cho rằng tổng giám đốc họ Nhạc ở thành phố Châu Đông rất nhiều sao?
Cô đột nhiên hiểu ra, tên nhóc này là cố ý lỡ miệng, kéo cừu hận cho mình đây mà.
"Được lắm, Lý Thiên Đường, anh gọi điện thoại cho tôi nói không có tiền, tôi lập tức chạy đến đây đưa tiền cho anh, không phụ lòng anh chứ? Thấy anh bị người ta xúm lại đánh nằm bép dí, vừa cứu anh ra, anh lại báo đáp tôi như vậy?"
Nhạc Thanh Hà nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lý Thiên Đường, từng chữ giống như là rít ra từ kẽ răng.
Lý Thiên Đường hơi chột dạ, ý thức được mình làm như vậy có chút không đúng lắm, cười gượng dời tầm mắt: "Ha ha, cái gì nhỉ, hoàn toàn là lỡ miệng thôi. Khụ, tôi còn thiếu người ta năm trăm bốn mươi nghìn nữa."
Nhạc Thanh Hà nghiến chặt răng, lấy mấy tờ tiền giấy nặng nề đập lên bàn, nhấc chân bước đi.
"60 nghìn xem như là tiền boa, không cần trả lại."
Lý Thiên Đường nói xong, vội vàng hấp tấp đi theo ra ngoài.
Chỗ ở của Nhạc Thanh Hà, cách chỗ này ba cây mấy, nếu không cũng sẽ không chạy đến nhanh như vậy, đồng thời cũng chứng minh người ta vẫn coi trọng Lý Thiên Đường, nếu như cô không muốn, đừng nói là ba cây mấy, ba mét cũng phải nửa tiếng mới đến nơi.
Cô “để ý” Lý Thiên Đường như vậy cũng là vì tầng quan hệ không được tự nhiên của hai người làm hại, dù là trong lòng hoàn toàn không muốn nghĩ đến, lại không quản được chân của mình.
Ai mà ngờ được, cô có ý giúp người này, lại bị anh ta bán đứng, có thể không tức giận sao?
"Dì nhỏ, dì nghe tôi giải thích trước, tôi"
Lý Thiên Đường vừa muốn giải thích, Nhạc Thanh Hà đột nhiên xoay người, giọng điệu âm trầm nói: "Được, vậy anh giải thích cho tôi, giải thích không được, cẩn thận tôi nhổ sạch răng của anh!"
Lý Thiên Đường vội vàng đưa tay che miệng, ngượng ngùng nói: "Cái gì nhỉ, chúng ta lần này xem như hòa được không?"
"Hòa cái gì?"
Nhạc Thanh Hà thật sự không muốn để ý đến người này, lại nhịn không được hỏi.
Lý Thiên Đường cười hắc hắc: "Dì để Mẫn Nhu giả làm dì đến xem không phải sao?"
Lúc này Nhạc Thanh Hà mới chợt hiểu ra, anh ta đây là còn băn khoăn cái chuyện bị đùa giỡn kia.
Cô đột nhiên rất muốn khóc, đàn ông hẹp hòi như vậy, sao cô lại may mắn gặp được vậy?
"Khụ, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy."
Sau khi nhìn ánh mắt buồn bã của cô, Lý Thiên Đường có chút cảm giác áy náy, rất nghiêm túc cam đoan.
"Lần sau dù anh bị người đánh chết, tôi cũng không quan tâm anh nữa."
Nhạc Thanh Hà âm hiểm nói, mở cửa lên xe, đầu xe mạnh mẽ phóng lên trước, tiếng động cơ ầm ầm rồi xông ra ngoài.
"Lần sau, ông đây cũng không quan tâm nữa, có gì đặc biệt chứ."
Nhìn bầu trời đêm mịt mờ, quay đầu lại nhìn bọn người anh Hổ nằm sấp trên cửa sổ nhìn lén ra ngoài, Lý Thiên Đường mắng một câu, không khỏi hứng thú dào dạt, hai tay nhét vào trong túi quần bước nhanh lên lối đi bộ.
Rù rù rù.
Lý Thiên Đường vừa quay lại đại sảnh khách sạn, điện thoại kịch liệt rung lên.
Là ông già gọi đến, Lý Thiên Đường có chút bực bội nhận điện thoại, tức giận hỏi: "Ông già, ông có ý gì?"
"Cái gì mà ý gì? Nói cái gì vậy, đồ đệ ngoan, sư phụ nghe không hiểu."
Ông già ở bên kia giả ngu.
Nếu không phải nể mặt sư mẫu, Lý Thiên Đường nhất định sẽ duỗi ngón giữa ra với ông ta: "Chơi xấu, vì sao tiêu hết tiền trong thẻ tín dụng của tôi? Làm tôi đến tiền uống rượu cũng không có, hôm nay mất hết cả mặt."
"Ông già đây còn không phải vì tốt cho mày?"
Ông già lý lẽ hùng hồn giải thích: "Bởi vì cái gì gọi là một đồng tiền làm khó anh hùng, chỉ có trên người không có đồng nào mới nửa bước khó đi, mới có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Thanh Hà, vì an toàn của em ấy."
"Dừng lại, bớt giảo biện đi."
Lý Thiên Đường cười lạnh: "Hừ hừ, ông là chừa từng tin tôi. Ông già, Lý Thiên Đường tôi đây nói là làm, chuyện đã đồng ý với ông, nhất định sẽ làm được, ông có cần phải bày ra mấy trò mọn này không?"
"Mấy thứ tiền bạc không quan trọng này, chúng ta đừng nói nữa."
Ông già bên kia dáng vẻ rất hào hùng, chuyển chủ đề: "thằng nhóc, ông già đây bây giờ gọi cho mày, là muốn nói cho mày một tin xấu."
Lý Thiên Đường không nói gì, lấy thuốc lá ra muốn hút, mới phát hiện hộp thuốc lá đã trống không.
Anh ta phải mua ở đâu khi người không có đồng nào?
May mắn trong gạt tàn hôm qua còn tàn thuốc hôm qua hút qua, vẫn còn có thể hút được.
Chờ một lúc không thấy Lý Thiên Đường nói gì, ông già đành phải nói: "Mày gặp phải phiền toái rồi."
Hít một ngụm khói, Lý Thiên Đường cười nhạo nói: "Stop, phiền phức của tôi còn ít sao?"
"Phiền phức lần này khác.”
"Chỗ nào khác? Chẳng lẽ có quái vật ba chân muốn đến ăn tôi sao?"
"Lần này, có người muốn xem mày như tình địch."
"Tình địch?"
Lý Thiên Đường nháy nháy mắt, mờ mịt: "Tình địch cái gì?"
"Ai, một lời khó nói hết, nghe mấy lời ông đây nói cho mày đi."
Đầu bên kia ông già thở dài: "Tin tức nhỏ, có một người thanh niên tài tuấn không lâu nữa sẽ đến thành phố Châu Đông. Đặc biệt là, cậu chủ nhà Hạ Lan lại có gì hơn người chứ? Dựa cái gì vì theo đuổi em vợ của ta, lại đem đồ đệ của ta thành tình địch? Mẹ nó, cái này có thể nhịn, thì còn gì không thể nhịn "
Trong lời nói tục liên tiếp tuôn ra từ miệng ông già, Lý Thiên Đường cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra rồi, có một tên họ kép Hạ Lan, ít ngày nữa sẽ đến thành phố Châu Đông, tay cầm hoa tươi theo đuổi Nhạc Thanh Hà.
Công tử Hạ Lan kia, là huấn luyện việc của Nhạc Thanh Hà ở Quốc An Thời, đã sớm có ý với cô rồi.
Nghe nói, công tử Hạ Lan ở Kinh Hoa cũng xem là tài tuấn đỉnh cấp, mấy lời ca ngợi đàn ông gì mà ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, giống như là vì anh ta mà phát minh ra.
Nhạc Thanh Hà xuất thân là con nhà giàu, lớn lên lại phong lưu đa tình, lúc không phát giận thì công tử Hạ Lan theo đuổi cô cũng hợp tình hợp lý, không có gì kỳ lạ.
Vốn là bất kể người đàn ông nào theo đuổi Nhạc Thanh Hà, cũng không liên quan đến Lý Thiên Đường, mấu chốt là bây giờ anh ta đang bảo vệ bên cạnh cô, thậm chí buổi tối cũng sẽ ở chung với cô, như vậy, quan hệ của bọn họ, nhất định sẽ bị người hiểu lầm, cho dù anh ta giải thích, người ta cũng sẽ không tin.
Nhưng Lý Thiên Đường hoàn toàn sẽ không giải thích, còn vui vẻ nói: "Được được, tên kia nhất định là một nhân vật khá lợi hại đó? Để anh ta đến bảo vệ cô ấy, tôi có thể dễ dàng nhân cơ hội thoát thân. "
Không đợi Lý Thiên Đường nói xong, ông già đã cắt ngang anh ta: "Không được!"
Lý Thiên Đường cười lạnh: "Vì sao không được?"
Ông già ngang ngược nói: "Tao nói không được, là không được."
"Ông già, ông nói rõ cho tôi, tại sao lại không được."
Lý Thiên Đường có chút phiền, đang muốn nói đợi đến lúc công tử Hạ Lan kia đến đây, lập tức rời khỏi thành phố Châu Đông thì ông già đột nhiên nói: "Bởi vì mày phải cưới Nhạc Thanh Hà."
"What???"
Lý Thiên Đường hơi sửng sốt, cười một tiếng: "Ông già, ông không uống nhiều chứ? Ông lại để tôi cưới Nhạc Thanh Hà? Cái mẹ ấy, ông đúng là cái gì cũng dám nói, không sợ gió lớn thổi qua đầu lưỡi sao?"
Ông già nhàn nhạt nói: "Đây là ý của sư mẫu mày. Bà ấy không hy vọng người đàn ông nào ngoài mày đi quấy rối Thanh Hà. Về phần có nghe lời hay không, đó là chuyện của mày, ông đây chỉ chuyển lời như vậy thôi."
Sự đùa giỡn trên mặt Lý Thiên Đường lập tức cứng lại.
Đợi sau khi khuôn mặt của anh ta vất vả trở lại bình thường, mới phát hiện ông già bên kia đã cúp điện thoại.
Lý Thiên Đường cầm cốc nước trên ngăn tủ, uống một hơi cạn nước lạnh bên trong, ngửa mặt nằm trên giường, đầu óc rối loạn.
Mơ hồ, anh ta đoán ra vì sao sư mẫu cứ phải để anh ta đi bảo vệ Nhạc Thanh Hà rồi.
Có lẽ, Nhạc Thanh Hà không có gì nguy hiểm, sư mẫu để anh đi, chỉ là vì để bọn họ thử ở chung một chút, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ làm rõ chuyện này.
Nhưng công tử Hạ Lan này xuất hiện, phá vỡ kế hoạch tiến hành theo chất lượng của sư mẫu, vậy mới để ông già gọi điện thoại đến.
Nhất là nghĩ đến Nhạc Thanh Hà ghét mình như vậy, rồi lại hết lần này đến lần khác để mình lưu lại, Lý Thiên Đường càng xác định suy nghĩ của mình: Cô ấy có khả năng đã sớm biết rồi, nhưng không nói cho mình.
"Sư mẫu để mình cưới em gái của bà ấy làm vợ? Vậy, vậy mình và ông già trở thành anh em cột chèo rồi, loạn vai vế sao?"
Lý Thiên Đường vô cùng đau đầu, hai tay ôm đầu, lăn qua lăn lại trên giường rất lâu mới ngủ.
Đêm nay anh ta nằm mơ, mơ đến rất nhiều người phụ nữ không rõ mặt, cả người không mảnh vải lộ ngực, giống như là mê hoặc đến câu dẫn anh ta, làm hại sáng hôm sau anh ta tỉnh lại, phát hiện một chỗ ướt nhẹp không thoải mái.
May mắn anh ta có thói quen mặc quần nhỏ khi ngủ, nhưng mà nhất định sẽ bị bên giặt là của khách sạn chửi bới, bị chửi hai câu cũng không có gì, anh Lý đại nhân đại lượng nghe được cũng không chú ý.
Lý Thiên Đường mộng xuân cả đêm, vành mắt vô tình biến thành màu đen, bước chân trống rỗng đi đến tập đoàn Khai Hoàng đã là hơn chín giờ sáng, so với giờ làm việc bình thường buổi sáng muộn nửa tiếng.
Vừa vào bãi đỗ xe, anh ta lập tức nhìn thấy trước cửa sảnh, có một vòng hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, một anh thanh niên mặc tây trang màu vàng nhạt, trong ngực ôm lấy một bó hoa hồng trắng, gương mặt đều là nụ cười khinh bỉ, ngẩng đầu nhìn chỗ cao tầng.
Đây là tỏ tình, dế nhũi cũng có thể nhìn ra, nhưng mà cũng chỉ có dế nhũi mới dùng phương thức già cỗi này, Lý Thiên Đường cũng không để ý, cơ thể tới lui đang muốn đi vòng thì Vương Cường đã từ bên cạnh đi đến.
Lý Thiên Đường và ông ta miễn cưỡng cũng xem như quen biết, cười gật đầu chào hỏi, thuận miệng hỏi: "Người anh em này theo đuổi người đẹp nào của công ty chúng ta đây?"
"Anh ta à, là theo đuổi tổng giám đốc Nhạc của chúng ta."
Lão Vương quay đầu lại nhìn, mới làm như trộm nhỏ giọng nói: "cậu không nhìn thấy trong vòng, còn có một hàng chữ xếp bằng hoa sao?"
"Theo đuổi tổng giám đốc Nhạc?"
Sự buồn ngủ của Lý Thiên Đường lập tức tan tành, mở to mắt nhìn hoa tươi trên mặt đất, nhìn thấy chữ bên trong: Thanh Hà, sinh nhật vui vẻ!
Mẹ nó, đây là vị công tử Hạ Lan kia?
Lý Thiên Đường lại nhìn về phía người thanh niên tài tuấn ngọc thụ lâm phong kia hỏi lão Vương: "Anh ta tên gì?"