Ăn cơm tối xong, Chúc Tịnh cùng lũ trẻ trò chuyện một lúc,
chuẩn bị tài liệu giảng bài cho tiết học chiều mai rồi trước khi về ký
túc định chào tạm biệt hiệu trưởng Phùng.
Cô gõ cửa, bỗng phát hiện hình như ông không có mặt trong phòng.
Cô đặt một cuốn tranh cất công mang từ London đến lên bàn hiệu trưởng
Phùng, liếc mắt phát hiện có vài lọ nhỏ được đặt trên mặt bàn, trên lọ
không có giấy tờ gì nhưng nhìn bên trong, có lẽ là viên thuốc.
Thuốc? Sức khỏe của hiệu trưởng Phùng xưa nay vẫn tốt, tuy ông đã có tuổi
nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, vì sao vô duyên vô cớ phải uống thuốc?
Mang theo nghi ngờ bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Liệt Nùng sau khi làm ảo thuật cho lũ trẻ xong cũng vừa từ trên núi xuống.
Ký túc xá của hai người ở cùng khu nên không tránh khỏi việc sẽ về chung đường.
Rừng núi về đêm yên ắng lạ thường. Anh vẫn kiệm lời như mọi ngày, cô cũng im lặng. Hai người đi cách nhau một khoảng, chỉ còn tiếng bước chân vang
vọng.
Khó khăn lắm mới đi tới cửa phòng, xuất phát từ phép lịch sự, trước khi đi lên, cô chào tạm biệt anh một tiếng, chỉ
nhận được từ anh một tiếng “ừm”.
Mở cửa ra, cô thấy Bành Nhiên đang gọt lê: “Cô về rồi à?”.
Cô đặt túi xuống, cảm thấy nhức mỏi khắp người nên không muốn nói chuyện.
Nhưng suy nghĩ lại, cô vẫn bâng quơ một câu: “Liệt Nùng cũng về cùng
tôi”.
“Hả?” Ai ngờ Bành Nhiên vừa nghe tới tên anh,
làm rơi cả con dao gọt hoa quả xuống đất, “Liệt Nùng? Anh ấy… Anh ấy
cũng làm việc ở trường trung học Lĩnh Trạm sao?… Vậy chắc là bây giờ anh ấy cũng đang ở dưới?”.
Chúc Tịnh không hiểu vì sao cô ấy kích động dường đó, nhưng vẫn gật đầu.
“Tôi… Tôi mang cho anh ấy hai miếng lê.” Cô gái bỏ dao xuống, lao như bay xuống nhà.
Sau khi cô thay quần áo xong thì Bành Nhiên cũng đi lên, khuôn mặt cô gái
càng đỏ bừng dưới ánh đèn nhưng cô ấy không quên rửa tay rồi đưa một
miếng lê vừa gọt xong cho cô: “Này”.
“Cảm ơn cô.” Chúc Tịnh đón lấy, bất ngờ hỏi: “Cô thích anh ấy phải không? Ý tôi là Liệt Nùng”.
“Khụ khụ…” Bành Nhiên suýt nữa nôn cả lê ra ngoài.
Chúc Tịnh thấy cô ấy quá căng thẳng, cũng không nói thêm nữa, vừa ăn lê vừa
xem sách. Một lát sau, Bành Nhiên ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô, nói với vẻ ngượng ngập nhưng bình tĩnh: “Ừm… tuy chưa lâu nhưng tôi rất có
thiện cảm với anh ấy”.
“Một khúc gỗ không nói một câu như thế mà cô cũng có thiện cảm được?” Chúc Tịnh hờ hững hỏi.
Bành Nhiên phì cười: “Anh ấy ít nói thật nhưng tôi cảm thấy anh ấy là người chính trực, đáng tin cậy”.
“Ồ.” Cô nói, “Tôi thì không hiểu, mới quen ngày đầu tiên”.
Bành Nhiên có lẽ cảm giác được cô không khó gần như tưởng tượng nên cũng bạo dạn hơn chút: “Chúc Tịnh, cô từng thích ai bao giờ chưa?”.
Tay cô khựng lại.
“Tôi chưa yêu bao giờ thế nên cũng không rành lắm.” Bành Nhiên xấu hổ vuốt
vuốt tóc, “Cảm giác cả thời thanh xuân đều dành để học hành, quả thực là tầm thường đến không thể tầm thường hơn…”.
“Như vậy có gì không tốt đâu.” Cô ăn xong lê, nói với Bành Nhiên: “Tôi đi tắm rửa trước”.
…
Ngày hôm sau tới bệnh viện, cô được phân công cùng bác sỹ La đi khám bệnh.
Mùa này là mùa dịch bệnh, gần như không lúc nào ngớt bệnh nhân. Ngay từ
buổi sáng, cô đã cảm thấy ngực tưng tức khó chịu. Tới tận trưa khi nghỉ
ngơi, bác sỹ La đi ăn cơm, cô mới tháo khẩu trang ra, hít một hơi sâu,
nằm rạp xuống bàn, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Ai ngờ vừa nhắm mắt lại cả người đã bắt đầu mềm nhũn. Rõ ràng phòng khám đóng cửa sổ nhưng cô vẫn cảm thấy rét run từng cơn.
“Chúc Tịnh.” Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nghe thấy có một giọng nữ dịu dàng gọi mình: “Cô đừng ngủ ở đây, sẽ cảm đấy”.
Cô ngẩng đầu lên, trong mơ hồ, dường như cô nhìn thấy Bành Nhiên. Cô dụi mắt nói: “Không sao đâu”.
“Có muốn đi ăn cơm chung không?” Bành Nhiên hỏi.
“Tôi nghỉ ngơi một lát, cô đi trước đi.” Nói rồi, cô lại nằm bẹp.
Lần này cô ngủ thật. Cô nghe thấy có tiếng nói bên tai mình, ý thức dần dần cách cô mỗi lúc một xa. Dần dần, trước mắt tối sầm lại.
…
“Dậy thôi.” Mở mắt ra, cô nghe thấy có người quay lưng về phía mình, đang kéo rèm cửa: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”.
Cô nhìn cái bóng đó, há hốc miệng, không nói được câu gì.
Người đó thấy cô không trả lời, bèn quay đầu lại. Gương mặt tuấn tú vẫn còn
nguyên nụ cười nửa đùa nửa thật mà cô quen thuộc nhất: “Hôm nay vẫn ăn
món Trung nhé? Ăn cháo, hay thêm chút bánh mỳ? Nộm cũng có một ít”.
Cô bất động nhìn gương mặt ấy, lát sau nuốt nước bọt, khàn giọng chậm rãi nói: “Mạnh Phương Ngôn!”.
“Sao?” Anh ngồi xuống bên giường, mỉm cười xoa đầu cô: “Vừa sáng sớm đã gọi anh tình cảm vậy”.
“Em đang ở đâu?” Cô nhìn anh.
“Còn có thể ở đâu.” Anh chỉ ra ngoài cửa sổ: “Đó, chỉ cần nhìn thấy sương mù dày đặc của London, em sẽ biết em đang ở nhà”.
Mắt cô run rẩy: “Hôm nay… là thứ mấy”.
“Thứ bảy, không đi học.” Anh giơ tay xoa đầu cô: “Tối qua hình như em hơi sốt, nên ngủ từ sớm rồi”.
“Mặc dù bây giờ đã hạ sốt nhưng vẫn ăn thanh đạm là hơn.” Nói rồi, anh lại đứng dậy.
Trái tim bỗng đập thình thịch, cô níu vạt áo anh lại theo bản năng.
Anh dừng bước, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.
“Làm nũng cũng vô ích.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, xoa xoa rồi buông ra,
cất giọng dịu dàng: “Được rồi, đừng có ngủ nướng nữa, mau dậy đi”.
“Anh phải đi sao?” Cô hỏi.
“Ừ.”
“Anh sẽ đi đâu?”
“Vào bếp làm bữa sáng cho em.” Anh kiên nhẫn trả lời.
Cô cảm thấy sống mũi mình sắp cay xè, “Chỉ đi làm bữa sáng thôi sao?”.
“Ừm.” Anh quay đầu lại, mỉm cười nhìn cô: “Nếu không anh còn có thể đi đâu?”.
…
Chúc Tịnh ngồi bật dậy khỏi giường.
Thở hổn hển từng cơn, rồi mở mắt.
Bốn phía vẫn là bức tường trắng nhợt của bệnh viện. Còn cô đang nằm trên một chiếc giường, mu bàn tay được truyền nước.
Bình tĩnh lại, cô cúi đầu, dùng tay lau nước mắt.
“Tỉnh rồi à.” Gần đó vang lên giọng trầm trầm của đàn ông.
Cô ngước lên, nhìn thấy Liệt Nùng đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cô.
“Cô bị sốt.” Anh đi tới bên giường, giọng nói không chút trầm bổng: “Mê man một ngày, tối hôm trước sốt tới 39 độ rưỡi, phải truyền nước mới hạ
được một chút”.
Cô nhìn anh một lát, “Anh ở với tôi cả đêm?”.
Liệt Nùng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ quay lại: “Tôi đi gọi y tá thay chai truyền”.
Cô nhìn theo bóng anh khuất sau cánh cửa, từ từ nằm lại vào chăn.
Rất nhanh, có một y tá vào thay cho cô chai dịch thứ hai, đo nhiệt độ, nói
với cô rằng bây giờ chỉ sốt hơn năm độ nhưng vẫn không được sơ suất,
sáng sớm hạ sốt, trong ngày có thể sẽ lại tăng.
Sau khi cô y tá đi, Liệt Nùng vẫn ở lại, ngồi trên chiếc ghế ngay gần đó đọc sách.
Lật quyển sách trong tay, anh bỗng nhiên lên tiếng: “Không ngủ được à?”.
“Khát nước.” Cô cũng không khách khí.
Anh đứng dậy rót cho cô cốc nước nóng, uống xong cô lại nằm xuống.
“Nhẫn nhịn một chút.” Anh quay lại ghế, “Tôi biết người cô ra mồ hôi rất dính dớp, khó chịu, tôi sẽ bảo Bành Nhiên lát nữa mang quần áo cho cô, khi
nào hạ sốt thì thay”.
Cô nhìn anh, im lặng một lát, giọng nói vì sốt mà trở nên ong ong: “… Cảm ơn anh”.
Cô những tưởng anh là người đàn ông lạnh lùng và khô khan nhưng không ngờ
một người không thân không thiết gì với mình như anh lại âm thầm chăm
sóc cô cả đêm.
Mặc dù cả hai đều là bác sỹ, chăm sóc
bệnh nhân là thiên chức nhưng bây giờ cô đã hiểu hơn đôi chút rằng tại
sao Bành Nhiên lại có thiện cảm với anh.
“Anh đang
đọc sách gì vậy?” Cô nhất thời không ngủ được ngay, mặc dù không nghĩ
anh sẽ nói chuyện với mình nhưng vẫn tiện miệng hỏi.
“Liêu Trai chí dị.” Anh khẽ nói, “Đám trẻ nói muốn đổi khẩu vị”.
Cô không nhịn được cười: “… Không ngờ anh lại có sự kiên nhẫn để làm thầy giáo”.
“Như nhau thôi.” Anh ngước lên, đôi mắt nghiêm nghị bỗng ánh lên chút bông đùa.
Chúc Tịnh nhìn thẳng vào mặt anh, bất thình lình va phải con ngươi đen tuyền của anh.
Đôi mắt ấy vào một khoảnh khắc nào đó bỗng khiến cô dâng lên cảm xúc thân thuộc khó tả.
Cô hơi nghiêng người, muốn cố ngủ.
“Ban nãy trong mơ, cô cứ gọi mãi tên một người.” Giữa căn phòng im ắng, cô bỗng nhiên nghe thấy Liệt Nùng nói vậy.
Trái tim cô run lên, lát sau, nhắm mắt lại: “Không có gì, quên hết đi”.
Liệt Nùng ngồi trên ghế, một lát sau anh nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.
Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gấp cuốn sách vào.
…
Lần ốm này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Lần này Chúc Tịnh bị sốt nguyên do vì cô tới đây vội vàng lại chưa quen với môi trường lạ, thành ra nhiễm phong hàn. Nhưng vì cô không hay bị bệnh
nên thuốc và nghỉ ngơi rất có hiệu quả.
Nằm nửa ngày, dù bác sỹ La và mọi người có khuyên răn thêm, cô cũng quyết không nằm
thêm nữa, nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân để tiếp tục làm việc.
Còn Liệt Nùng, người cô những tưởng quan hệ sẽ không còn quá xa cách như
trước thì vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh, im lặng suốt với cô.
Cô nghĩ, có lẽ không chỉ vì tính cách của Liệt Nùng mà vì bản thân cô cuộc đời này rất khó thân thiết thêm với ai khác.
Nhưng, Liệt Nùng vẫn là người mà Bành Nhiên thích, về tình về lý, cô không thể tiếp với anh quá gần gũi.
Những ngày ở bệnh viện trôi qua rất nhanh, không bao lâu sau, trung thu trăng tròn đã tới với núi rừng.
Chúc Tịnh trước kia từng bàn bạc với hiệu trưởng Phùng, chuẩn bị trong lúc
bọn trẻ phá cỗ sẽ dạy chúng làm đèn trời, rồi lên núi thả đèn.
Để chuẩn bị bất ngờ cho bọn trẻ, trước trung thu, cô còn đặc biệt vào huyện một chuyến, mua mọi nguyên liệu cần thiết.
Vì cô xách bao túi lớn túi nhỏ về phòng ký túc, Bành Nhiên dĩ nhiên biết
ngay tối trung thu họ tổ chức hoạt động. Cô gái chưa bao giờ chơi đèn
trời cũng thấp thỏm hỏi dò cô, có thể cho cô ấy tham gia không.
“Được chứ!” Chúc Tịnh cảm thấy không có lý do để từ chối: “Vậy tối đó cô cùng tôi đi đến trường”.
“Ừm!” Bành Nhiên rất vui, múa may trong phòng một lúc rồi bỗng nhiên giữ cô
lại: “Chúc Tịnh, có phải tối đó… Liệt Nùng cũng có mặt không?”.
Cô ngồi dưới đất sắp đồ, đáp bừa một tiếng.
“Vậy thì…” Bành Nhiên vui mừng, ấp úng một lúc, cuối cùng giống như đã hạ
quyết tâm, ngồi xuống trước mặt cô, chống cằm, nghiêm túc nói với cô:
“Vậy thì tôi quyết định, ừm, tối đó sẽ tỏ tình với anh ấy”.
Chúc Tịnh sững người.
“Tôi nghiêm túc đó.” Bành Nhiên nói: “Không cần biết có thành công hay không, tôi cũng muốn nói ra”.
Chúc Tịnh không biết nên nói gì, thu dọn xong đồ đạc, ngẫm nghĩ một lát vẫn nói: “Vậy thì… cố gắng lên!”.
“Cảm ơn cô!” Bành Nhiên nghe thấy cô nói vậy, ôm chầm lấy cô từ phía sau, vui vẻ chạy đi tắm rửa.