Lúc hai người ăn được bữa tối cũng đã là nửa đêm.
Chúc Tịnh khoác áo sơ mi của anh, mang đồ ăn xuống bếp hâm lại một lượt cho
nóng. Tối nay Mạnh Phương Ngôn dính người khác thường, gần như đi sau
cô, một bước không rời. Cuối cùng, hai người họ còn giải quyết luôn bữa
tối dưới bếp.
Ăn cơm xong, anh lấy một chiếc áo khoác từ trong phòng ngủ ra, đưa cho cô rồi mỉm cười: “Đi nào, ra ngoài treo đèn”.
Cô nhìn anh, đón lấy áo rồi lục nhà kho lôi chỗ đèn trang trí và thang ra, cùng anh ra khỏi nhà.
Đêm khuya, đường phố không một bóng người, tất cả đều im ắng. Anh kiên nhẫn treo đèn và dây trang trí lên mái hiên một cách chỉnh tề, trang trí cây thông Noel đặt trước cửa rồi đi sang một bên bật công tắc cho đèn sáng.
Trong khoảnh khắc, cả căn nhà được điểm xuyết bởi những ngọn đèn, trở nên vô
cùng ấm áp giữa đêm đông giá lạnh. Cô đứng trước sân, yên lặng ngắm
những ngọn đèn đổi màu liên tục, nét mặt bất giác trở nên dịu dàng.
“Lên đây nào.”
Ngẩng đầu lên, cô thấy Mạnh Phương Ngôn đang ngồi trên nóc nhà, tươi cười vẫy tay với cô: “Leo lên thang đi, anh đỡ em”.
Cô lạnh lùng dùng ánh mắt uy hiếp anh một chút, bỗng phát hiện anh vẫn
kiên quyết đợi mình, lát sau mới bỏ cuộc, bắt đầu chầm chậm leo lên
thang.
“Đỡ được em rồi.”
Mạnh Phương Ngôn nhanh chóng nắm được tay cô, cẩn thận đỡ cô ngồi xuống bên cạnh mình, ôm chặt cô vào lòng.
“Lạnh không?” Anh đan tay mình vào tay cô, nắm chặt rồi cọ lên cho nóng, ủ vào tai cô.
“Anh nói xem.” Cô bực bội thở dài, rồi co rụt vào lòng anh.
Ngày lạnh thế này mà hai người họ không ở yên trong nhà, cứ nhất quyết trèo
lên mái để cảm nhận tuyết trắng lạnh cắt da cắt thịt. Anh phát điên, cô
lại vẫn ở bên cạnh anh.
Anh bật cười, hôn lên tóc mai của cô, bỗng khàn giọng nói: “Giáng sinh vui vẻ nhé!”.
Cô sững người, ánh mắt mềm đi từng chút, từng chút một.
“… Giáng sinh vui vẻ.” Cô nói.
Mỗi đêm Giáng sinh trước kia, hầu như cô không ở London đón tết một mình
thì cũng tới huyện Lăng Đình đón cùng hiệu trưởng Phùng và đám trẻ. Cho
dù là khi còn đang yêu Chu Dịch Kỳ, cô cũng sẽ bỏ lỡ ngày này. Ngày tết
đoàn viên có ý nghĩa to lớn với người phương Tây, với cô lại chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng đêm nay, cô lại cùng anh ăn bữa tối, cùng trang hoàng nhà cửa, thậm chí ôm nhau cùng đón mười hai giờ.
Cô thật sự đã trải một đêm Bình An theo đúng ý nghĩa của nó.
“Đêm nay là Noel, em có thể có một điều ước.” Im lặng một lúc lâu, anh tựa vào trán cô, thì thầm.
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Ước với anh có tác dụng không?”.
Anh cười cực kỳ mê người: “Em không biết anh đây chính là ông già Noel à?”.
Cô lườm nguýt nhưng trong lòng vẫn vô thức muốn chiều ý anh, hoàn thành việc làm vốn không có mấy ý nghĩa thực tế này.
“Vậy em ước…” Ánh mắt cô hướng về một điểm xa xăm nơi đường chân trời, “Em
ước những ai hiện đang ở bên cạnh em sẽ không bao giờ rời xa em nữa”.
Cô chỉ mong sao hiệu trưởng Phùng và lũ trẻ ở huyện Lăng Đình, Chúc Trầm
Ngâm, Lăng Họa, Tăng Tự, Tăng Kỳ, Tạ Thẩm… cả anh nữa, chỉ vì hôm nay họ vẫn còn ở bên cô, cô đã mãn nguyện rồi.
Vì cô chỉ có những điều này, cô cũng không ảo vọng những gì quá xa xỉ.
Mạnh Phương Ngôn chăm chú ngắm nhìn cô, trái tim anh lúc này như bị ai cứa từng nhát, từng nhát, cứa đến khi máu chảy đầm đìa.
Nỗi đau ấy, thậm chí còn đứt ruột đứt gan hơn cả khi trúng mảnh bom.
“Thế còn anh?” Nói xong, cô nhìn sang anh, khẽ hỏi: “Anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?”.
Anh nhìn cô rất lâu, lát sau giơ tay lên vuốt ve tóc cô, từng cái, từng cái, cho tới khi cô cảm thấy buồn ngủ.
“Anh hy vọng…” Anh nghiêng đầu hôn lên mắt cô, “Anh hy vọng giây phút này vĩnh viễn đừng bao giờ kết thúc”.
Anh hy vọng thời gian ngừng trôi, anh mong sao ngày mai đừng đến.
Anh hy vọng giấc mơ này không bao giờ dừng lại…
…
Sáu giờ tối.
Mạnh Phương Ngôn đứng bên giường, Chúc Tịnh vẫn đang say ngủ.
Trong bữa tối anh bỏ thêm kha khá thuốc, có lẽ đủ để khiến cô ngủ suốt 24 tiếng.
Anh nhìn cô rồi chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm tay cô, đặt lên đôi mày của mình.
Rất lâu sau, anh hôn lên lòng bàn tay cô rồi đứng dậy rời đi.
Trời đã tối hẳn, anh bước từng bước trên đường, chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà.
Cửa lớn không khóa, chỉ hơi khép hờ như đã dự liệu được từ trước anh sẽ
tới. Anh đi vào trong nhà, tiện tay đóng cửa lại, mặt không cảm xúc.
“Cách” một tiếng, có lẽ cửa lớn đã được khóa lại. Phòng khách yên ắng không
một tiếng động, chỉ loáng thoáng nhìn thấy có người nằm trên một chiếc
ghế, quay lưng về phía anh.
“Anh rất đúng giờ.” Người đó từ tốn nói: “Hơn nữa anh cũng rất biết giữ lời hứa, không mang theo
bất kỳ cái đuôi nào. Đương nhiên, có qua có lại, hôm nay trong căn nhà
này cũng không có bất kỳ thủ hạ nào của tôi”.
Anh im lặng.
“Không có vũ khí, không có khoa học kỹ thuật, không có đồng đội, Chiến thần có còn là Chiến thần không?” Người đó châm chọc.
“Mọi việc anh làm…” Mạnh Phương Ngôn cất lời, “Anh dày công nghĩ ra trò chơi này, thậm chí tốn rất nhiều công sức để tôi có mặt tại đây hôm nay,
chẳng phải chỉ để phá vỡ truyền thuyết về Chiến thần sao?”.
Người đó bật cười.
“Từ sau chuyến du lịch tới công viên Yellowstone, việc anh tiếp tục xuất
hiện tại London đã khiến tôi nghi ngờ anh. Mẫu vật tại phòng thí nghiệm
là trò do thám đầu tiên, anh không phụ lòng tôi. Tiếp theo đó, ngay tại
buổi tiệc Halloween anh đã bại lộ, cùng bại lộ với anh còn có Tạ Thẩm.”
“Thế nên, mật mã của hiệp ước Satan cũng do anh cố tình gài vào di động của
cô ấy để tôi lấy được.” Mạnh Phương Ngôn điềm đạm nói.
“Nếu không để anh có được mật mã, làm sao có thể dụ anh tới công xưởng điều
chế dung dịch như suy đoán của tôi rồi lại tới viện bảo tàng Anh để tiến hành giao dịch, rồi làm sao có thể khiến anh tận mắt chứng kiến đồng
đội của mình tan thành cát bụi đây?” Người đó cố tình kéo dài giọng ra.
Mạnh Phương Ngôn nghe xong, cụp mắt xuống, không chút dao động, không bị kích động như hắn mong muốn.
Hắn tiếp tục dằn từng từ từng chữ: “Mạnh Phương Ngôn, tôi nghĩ, chắc chắn
có nằm mơ anh cũng không ngờ rằng, một kẻ không có thất tình lục dục như mình, có một ngày lại thật sự rung động trước đối tượng mai phục của
mình, đúng không?”.
“Vì muốn ở bên cô ta, anh qua lại thành phố T và London vô số lần, trở thành thầy giáo vì muốn bảo vệ cô
ta, vì nhìn thấy tôi giả vờ đi theo sau cô ta ra khỏi tiệc Halloween mà
từ bỏ việc tải hiệp ước Satan, quay đi tìm cô ta, rồi lại vì cô ta ở
trong bệnh viện X mà từ bỏ cơ hội ngàn vàng có thể bắt sống tôi.”
“Anh rắp tâm tiếp cận Chúc Tịnh để tới gần tôi, nhưng lại bị tôi lợi dụng cô ta hết lần này tới lần khác để ảnh hưởng anh và đùa nghịch anh trong
tay mình.”
“Nói thật, tôi rất không hiểu, người phụ
nữ trở thành thứ vũ khí tuyệt vời nhất của tôi, rốt cuộc có khả năng ghê gớm gì lại có thể khiến người ngoài cuộc xuất sắc nhất thế giới biến
thành kẻ si tình, thậm chí kéo cả báo săn Tạ Thẩm của CIA ngã ngựa?”
“Anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”
Trầm ngâm một lúc, Mạnh Phương Ngôn lạnh lùng nhìn hắn: “Anh không có nhân
tính, sinh mạng của con người không hề quan trọng với anh, hoặc chưa
từng quan trọng. Anh giết hại quá nhiều người vô tội, nhưng lại không
hiểu vì sao mình muốn giết người, thế nên làm sao anh hiểu được tình cảm của con người”.
Người kia bỗng nhiên phá lên cười
ghê rợn, như vừa nghe thấy câu nói nực cười nhất trên đời: “Tình cảm của con người? Ha ha ha… Tình cảm…”.
“Anh và em gái từ
nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, viện trưởng của cô nhi viện ngoài mặt tỏ ra rất tốt bụng với hai người, đằng sau lưng lại hiếp dâm em gái anh gần hai
năm trời. Sau này hai anh em anh được một phú thương nhận nuôi. Những
tưởng cuối cùng cũng được sống cuộc đời yên bình nhưng lại bị bà vợ và
con trai của ông ta chèn ép, ở trường chịu bạo lực một thời gian dài.
Nhưng từ khi anh tốt nghiệp cấp ba, tất cả những người từng có quan hệ
với anh đã bị xóa sổ khỏi thế giới chỉ trong vòng một đêm.”
“Đúng vậy…” Người kia thở dài vui vẻ, “Cả đời này tôi cũng không thể nào quên ánh mắt họ nhìn tôi trước khi chết…”.
“Anh đích thực chịu nhiều bất công. Anh muốn báo thù, anh muốn có tiền, anh
muốn có quyền lực. Anh trách cứ thế giới và thể chế anh đang sống hại
anh đến bước đường này. Anh bất chấp thủ đoạn, dựa vào việc giết chóc để có được cảm giác thỏa mãn và mọi thứ anh muốn.”
Mạnh Phương Ngôn từ từ lại gần chiếc ghế: “Anh dịch chuyển nỗi đau của mình
sang những người khác. Nhưng chỉ cần tôi còn sống trên thế giới này một
ngày, anh sẽ không được phép làm vậy”.
“Đây là lý do vì sao tôi nhất định phải bắt anh về quy án, Ghost, không… Tăng Tự.”
Khi anh nói xong câu này, người trên ghế cũng dừng cười.
Lát sau, chiếc ghế xoay về phía anh, gương mặt không thể quen thuộc hơn xuất hiện trước mắt anh.
Tăng Tự ngồi trên ghế nho nhã khép hai ngón tay lại, chào anh: “Anh Phương Ngôn”.
Mạnh Phương Ngôn nhìn người đàn ông có diện mạo trẻ trung và tuấn tú kia.
Phải, ngay từ đầu anh đã biết, Tăng Tự chính là Ghost.
Lần đầu tiên gặp hắn, mỗi một giây phút sống chung với người này, mỗi lần
thấy hắn nở nụ cười, anh đều thầm cảm thán, tên ác quỷ đã dùng bóng tối
nuốt trọn anh chàng này mới đáng sợ biết bao.
Đến bây giờ anh vẫn không dám tin, vì sao một người đàn ông như vậy lại là kẻ thủ ác của cả thế giới.
Tăng Tự nhìn anh, khóe môi rướn lên một nụ cười lạnh lẽo: “Anh cảm thấy đám
người đó vô tội à? Bọn chúng chết cũng chưa hết tội!”.
“Tất cả mọi người trên đời đều đeo lớp mặt nạ lương thiện. Họ nói luôn dễ
nghe vô cùng nhưng lại có thể đẩy anh xuống vực sâu mà không hề do dự.
Anh cầu xin họ, họ lại chỉ vào mặt anh phá lên cười. Anh cầu xin họ tha
cho anh, họ lại càng muốn dồn anh vào chỗ chết. Anh tưởng anh có được
tình cảm, nhưng đó lại chỉ là bước đầu cho một chuỗi những trò đùa.”
“Anh Phương Ngôn, anh nói cho tôi biết đi. Xã hội loài người xấu xí này lẽ
nào không phải chỉ khi tất cả đều biến thành pháo hoa mới là đẹp nhất
sao? Lẽ nào không phải sao?!”
Anh nhìn khuôn mặt dữ
tợn của Tăng Tự, rất lâu sau mới bình tĩnh đáp lại: “Thế giới này đích
thực tồn tại song song cả tốt đẹp và xấu xa, nhưng chính vì có hai mặt
ấy, mới cấu thành thế giới chân thực có con người và tình cảm”.
“Nếu đúng như anh nói, thế giới này luôn giả dạng, thì làm gì có cái ác xuất hiện?”
Như vậy sẽ chẳng có đau khổ, bi thương hay tuyệt vọng.
Như vậy đã chẳng có niềm vui, hạnh phúc và mong chờ.
Mọi thứ tình cảm mâu thuẫn đan vào nhau mới tạo thành thế giới.
Người ta sẽ bắt gặp bóng tối giữa ánh sáng lung linh, lại nhìn thấy bình minh giữa đêm đen mịt mùng.
“Tăng Tự, khi anh làm những chuyện này, có từng nghĩ, nếu em gái anh biết cô ấy sẽ đau khổ nhường nào không?”
“Ha…”
Tăng Tự bật cười, đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi tới trước cửa một căn phòng đóng kín, nhẹ nhàng mở ra: “Nói hay như vậy, vậy thì hãy để tôi xem bản lĩnh thật sự của anh đi”.
Bên trong lúc này xuất hiện một người khác.
Là Tăng Kỳ.
Khuôn mặt giống Tăng Tự của cô ấy lúc này đầm đìa nước mắt. Tóc tai rũ rượi,
khóe miệng bị dính băng keo không nói được, hai tay bị trói chặt ra sau
lưng ghế.
Còn trước ngực cô ấy lúc này bị trói một quả bom hẹn giờ, những con số đỏ chót đang chảy trôi từng chút một.
Khi nhìn thấy anh, ánh mắt tuyệt vọng của cô ấy lóe lên một tia sáng, nước
mắt một lần nữa trào ra. Cô ấy giãy giụa, nghẹn ngào, ra sức cầu cứu.
“Anh Phương Ngôn, anh có năm phút đấy.”
Tăng Tự giơ tay về phía anh, mỉm cười: “Phá giải mật mã bốn con số này, cứu
thoát cô em gái thương yêu của tôi, tôi sẽ dâng cho anh hiệp ước Satan”.
“Anh thấy, vụ giao dịch này lời chứ hả?”