Không biết đã qua bao lâu, đèn trong phòng mổ cuối cùng cũng tắt ngấm.
Chúc Tịnh ngẩng đầu lên, muốn đứng dậy khỏi băng ghế dài mới phát hiện đôi
chân vì căng thẳng và ngồi một tư thế quá lâu mà đã tê dại.
“Chị không sao chứ?” Cô gái bên cạnh thấy cô nhíu mày bèn đỡ lấy cánh tay cô.
“Cảm ơn cô.” Cô dựa vào cô ấy mới đứng dậy được, cử động chân cẳng một lúc, chờ đợi cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.
David và các bác sỹ cùng xuất hiện, người đàn ông trên giường bệnh cũng được đẩy ra ngoài.
“Ca phẫu thuật đã thành công.” Khi mà trái tim Chúc Tịnh còn đang đập thình thịch không thôi, David đã tháo khẩu trang xuống, mỉm cười với cô ta:
“Nếu quá trình trị liệu kế tiếp cũng thuận lợi thì không những bệnh tình không tái phát mà bố cô rất có thể còn được xuất viện về nhà tiếp tục
nghỉ dưỡng”.
Trái tim Chúc Tịnh run lên, bao nhiêu sức lực gần như trôi sạch sau câu nói vừa rồi của David.
Cô nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh mình, bỗng phát hiện khuôn mặt cô ấy đang đầm đìa nước mắt.
“Cảm ơn bác sỹ.” Cô gái cứ lặp đi lặp lại câu ấy, sau đó cúi xuống, nắm chặt bàn tay còn đang hôn mê của bố.
Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống mu bàn tay cô ấy, chầm chậm chảy vào lòng bàn tay của người bố.
Lúc này David quay đầu lại, nhìn Chúc Tịnh nãy giờ im lặng đứng một bên, giơ tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Cô bé, con vất vả rồi, về nhà thôi.”
Ông không hề hay biết cô gái trông bề ngoài có vẻ lạnh lùng này lại chứa cả một thế giới dịu dàng trong trái tim mình.
Chúc Tịnh nhìn theo cô gái và chiếc xe đẩy bệnh nhân đi xa khuất, một mình
đứng lại giữa hành lang trống vắng, sống mũi bất chợt cay cay.
Đây là một ca phẫu thuật không có điểm gì quá đặc biệt.
Nó cũng giống như ngàn vạn những lần cứu sống bệnh nhân khác trên đời, hoặc là ly biệt, hoặc là hồi sinh.
Thế mà cô lại hoàn toàn được cứu rỗi khỏi bóng ma cuộc đời ám ảnh bao năm chỉ bằng cuộc phẫu thuật bình thường ấy.
Phải, cô không có quyền quyết định số phận của mình.
Nhưng cô vẫn có thể giành giật nó cùng Thượng đế.
…
Sau khi đội gỡ bom từ cửa sau bệnh viện lẳng lặng rút lui, nhìn bọn họ cẩn
thận đặt dung dịch phát nổ khủng khiếp kia vào một thiết bị đặc biệt rồi lái xe biến mất trong đêm, Mạnh Phương Ngôn yên lặng đứng trên đầu phố
London vắng vẻ, hít sâu một hơi.
Chỉ đúng 10 giây trước khi phát nổ, anh đã giành lại được mạng sống của cô và tất cả mọi người từ tay Thần Chết.
Bệnh viện vẫn có người ra kẻ vào. Anh nhìn những gương mặt xa lạ, có lẽ cả
đời này họ cũng không biết, vào buổi tối hôm nay, trong bệnh viện này,
họ từng đứng gần ranh giới sinh tử đến thế.
Mà họ cũng vĩnh viễn không cần biết.
Giơ tay lên mở kính, anh nghe thấy chất giọng uể oải của Kermid: “Tạ ơn
trời đất, Mars, anh đã cứu toàn bộ mọi người trong bệnh viện!”.
“Moon đâu?”
“Cô ấy đang nằm trong phòng điều trị của Tổng bộ, đã tỉnh táo trở lại và
thoát khỏi nguy hiểm. Cú đấm của W sượt sang khóe mắt của cô ấy, suýt
chút nữa thì Moon mù vĩnh viễn, may có Thượng đế phù hộ.”
“Tốt rồi.” Anh nói: “Lát nữa tôi sẽ qua thăm cô ấy”.
“Công xưởng ngoài ngoại ô đã bị đốt cháy rụi. Trước khi cho phát nổ, Cục
trưởng đã di tán toàn bộ người dân và công nhân trong công xưởng, vì thế nên không có bất kỳ thương vong nào. Không một tay chân nào của Ghost
chạy thoát, toàn bộ người của các tổ chức khủng bộ cũng đều bị bắn chết
hoặc bắt sống, đã giao lại cho Cục an ninh từng quốc gia để xử lý.”
“Cậu vất vả rồi.”
Ánh mắt anh hướng về làn khói còn đang mù mịt trên bầu trời, “Từ nay về
sau, trên đời sẽ không còn sự tồn tại của loại dung dịch ấy nữa”.
Chỗ dung dịch đó hôm nay đã khiến bao nhiêu con người vô tội phải ra đi.
Bầu trời hôm nay nhất định cũng sẽ ngập tràn tiếng khóc và tiếng than ai oán.
Anh thầm cầu nguyện, chỉ mong sau này mỗi nhiệm vụ của họ
đều có thể giúp những linh hồn đó được siêu thoát, bay lên thiên đường.
“Tiếc là để W chạy thoát mất rồi.”
Đầu kia, dường như Kermid đang nghiến răng kèn kẹt: “Còn cả tên ác ma Ghost nữa. Vì sao lúc nào chúng ta cũng chậm hơn hắn một bước, lúc nào cũng
bị hắn xoay vòng vòng…”.
“Thật ra W chính là Ghost.”
Trước khi tắt kính đi, Mạnh Phương Ngôn bình tĩnh nói với Kermid: “Hơn nữa, hắn đã biết tôi là ai rồi”.
Còn chưa kịp nghe được tiếng sửng sốt phát ra từ đầu kia của Kermid, anh đã nhẹ nhàng ấn tay lên kính, cất vào trong người.
…
Khi Chúc Tịnh rời khỏi bệnh viện, đêm đã buông xuống.
Sau bữa sáng, cô chưa ăn thêm bất cứ thứ gì. Nhưng kỳ lạ là cô lại không hề thấy đói, chỉ thấy hơi lạnh.
Cô nghĩ, sau khi về nhà, cô nhất định sẽ mở tủ lạnh trước, lấy ra đồ ăn
vốn định làm bữa sáng cho người kia rồi làm cho mình một chiếc sandwich
nóng hổi.
Đỗ xe bên lề đường trước cửa nhà, cô xuống xe, khóa cửa rồi rảo bước về nhà.
Một bước, hai bước.
Khi cô chỉ còn cách cửa khoảng năm mét thì bỗng dừng chân.
Người đang khuỵu chân đứng trước cửa nhà cô lúc này chầm chậm đứng dậy, gương mặt anh vẫn đẹp đến mức thiếu chân thực như mọi ngày.
“Em về rồi.”
Giọng Mạnh Phương Ngôn dường như hơi mỏi mệt, xen lẫn chút khàn đặc.
“Anh còn đang nghĩ, anh nên trèo cửa sổ vào trong nhà đợi em trước hay đứng
ngoài này hứng gió lạnh.” Anh nhìn cô, hơi rướn môi cười: “Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, để biểu đạt thành ý, anh vẫn quyết định đứng đây”.
Cô sững sờ nhìn anh.
Anh đứng đó một cách nghiễm nhiên như chưa từng rời xa.
Im lặng một lúc, cô vẫn tiếp tục bước về phía anh.
“Có phải cả ngày em chưa ăn gì không?”
Đợi cô đi tới trước mặt, anh cúi xuống nhìn cô, đưa tay vuốt ve gò má cô:
“Em là bác sỹ, sao không biết tự chăm sóc bản thân mình trước chứ?”.
“Em ăn rồi, bữa sáng.” Cô nói, nhưng nói xong bỗng phát hiện cả cổ họng mình cũng đã khản đặc.
Anh nhận ra, bật cười rồi hơi cúi xuống: “Hôm nay quả nhiên là một ngày tồi tệ và mỏi mệt, dài đằng đẵng như cả thế kỷ vậy”.
“Ừm.” Cô rút chìa khóa ra, mở cửa: “Nhưng cũng là một ngày may mắn”.
“Anh nghĩ…” Cửa bật mở, anh cất tiếng sau lưng cô: “Ông chú đó nhất định sẽ
khỏe lại, còn con gái của chú ấy cũng chắc chắn sẽ tìm được một nửa
tuyệt vời hơn, dù sao thì cô ấy vừa xinh đẹp lại kiên cường nữa, em nói
có phải không?”.
Cô đặt tay lên nắm đấm cửa, khẽ thở dài.
Anh vẫn vậy.
Dù không ở bên vẫn biết được mọi chuyện xảy đến với cô, biết mỗi việc cô làm, mỗi cảm xúc cô biểu đạt.
Căn nhà vẫn tối om như lúc cô đi. Cô bước vào một lát bèn nghe thấy tiếng đóng cửa khẽ khàng sau lưng.
Ngón tay anh nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang chạm lên công tắc của cô.
“Chúc Tịnh, em có tin không. Trên đời này có những người cả đời không thể nào nhìn thấy ánh sáng. Họ không phải người mù nhưng từ lâu đã bị tước đoạt tư cách được nhìn ngắm, được cảm nhận, được ôm ấp mọi điều tốt đẹp.”
“Trên thế giới này, anh không có bất kỳ mối quan hệ thân thích nào.”
“Anh không biết cha mẹ mình là ai, anh không có vợ hay con cái. Em từng hỏi
anh liệu có ai đáng thương, cô độc hơn em nữa không. Khi nào em chứng
kiến những năm tháng cuộc đời dai dẳng vô bờ bến của anh, chắc là em sẽ
không tự thương thân trách phận nữa.”
“Cô gái Anh quốc đó là ai?”
Cô bất ngờ ngắt lời anh.
Rõ ràng, cô cảm nhận được anh hơi ngừng lại, rồi một tiếng cười khẽ bật ra khỏi cổ họng anh.
“Trả lời em đi đã.” Giọng cô càng lạnh hơn.
“Em quan tâm sao?”
“…”
Cô im lặng, chỉ cảm giác được hơi thở của anh mỗi lúc một đậm hơn sau lưng mình.
“Hãy nói với anh rằng em quan tâm.” Cô cảm nhận được bờ môi lạnh ngắt của
anh chạm nhẹ lên cổ mình, mơn man hít hà. Ngón tay anh chạm vào mái tóc
mềm mại của cô, lồng ngực rộng lớn của anh chạm vào lưng cô.
Cô
bướng bỉnh cắn chặt môi, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng khuôn
mặt lại ửng hồng thiếu kiềm chế. Thật may cô chưa bật đèn, nếu không tên này nhất định sẽ cười cô đang dần dần chìm đắm.
“Cô ấy chỉ là một đồng nghiệp.” Anh xoay người cô lại, đối diện với mình, từ từ cởi áo
khoác của cô ra, luồn tay vào trong lớp áo sơ mi mỏng manh của cô:
“Nhưng, cô ấy đích thực là một cô gái xinh đẹp”.
Cô bực bội, há miệng cắn lên cằm anh.
Anh lại cười, thanh âm say lòng như rượu ngâm hoa đào.
“Nhìn vào mắt anh.” Lúc này anh nâng cằm cô lên. Trong bóng tối, con ngươi
của anh càng trở nên rung động hồn phách: “Chúc Tịnh, đôi mắt này, từ
ngày đầu tiên nhìn thấy em đã không còn nhìn thấy bất kỳ ai khác nữa”.
Trong đôi mắt anh lúc này chỉ có cô.
Bóng tối nặng nề dường như tan biến hết, cô chưa kịp suy nghĩ đã run người vì những động chạm của anh.
Quần áo trên người đã rơi rụng xuống đất. Cô bị anh đè xuống sô pha trong phòng khách, mặc anh khám phá từng ngóc ngách.
“Mạnh Phương Ngôn!” Cô túm lấy đuôi tóc anh, nói trong tiếng thở hổn hển: “… Anh là đồ lừa đảo!”.
“Hở?” Anh vuốt ve những ướt át của cô, cảm nhận mọi nóng bỗng đã bừng bừng trong cơ thể.
“Chính anh nói sẽ đi… hôm qua… anh đã nói.” Cô muốn cự tuyệt nhưng dường chỉ
càng kéo anh gần lại: “Anh nói… kể từ hôm nay, em sẽ lại được tự do, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa…”.
“Ừm.” Anh cắn môi cô, ngậm lấy, “Anh không muốn đi nữa, anh nuốt lời”.
Cô bị anh vô sỉ chặn mọi lời nói, đành phải nuốt mọi âm thanh xuống cổ họng.
Cơ thể trong giây lát được lấp đầy, cô đau đến mức muốn lùi ra sau nhưng vẫn bị giữ chặt lấy eo, dùng sức kết hợp.
Anh nhìn cô chăm chú, bắt đầu mạnh mẽ hơn từng khoảnh khắc.
Kể từ giây phút này, anh đã hoàn toàn bước chân vào một vòng xoáy không có lối thoát.
Từ nay về sau, dù anh có cố gắng thế nào cũng không chạy thoát được nữa.
Cô gần như bật khóc, nhưng vẫn cắn chặt môi.
“Em hãy nhìn cho kỹ.” Giữa kịch liệt, mồ hôi của anh nhỏ xuống làn da trắng trẻo của cô, anh áp tay cô lên gò má lấm tấm mồ hôi của mình, “Nhìn cho rõ, người đàn ông đứng trước mặt em giờ này, từ đầu tới chân, dù nói
hay làm cũng đều là một gã lừa đảo”.
Cô đã không còn nói gì được nữa, chỉ biết bật ra những tiếng thở dốc khiến người ta nóng mặt.
“Bây giờ anh không thể cho em tự do.” Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Bất
luận em có chút rung động nào với anh hay không, anh cũng chỉ muốn giữ
chặt em dưới thân mình, để em chỉ có thể vì anh mà nức nở”.
Cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đang chiếm hữu mình.
Trong đôi mắt anh có ngàn vạn điều muốn nói.
Rất lâu sau, cô đưa tay, ôm chặt lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
Con đường này đã định sẵn không có điểm dừng.
Mọi thứ chẳng biết từ lúc nào đã tan thành mây khói, không biết cả tương lai liệu có tan biến như bong bóng hay không.
Làm sao cô không hiểu những điều anh thực sự muốn nói chứ.
Thứ tình cảm không nên có nhất trên đời này chính là chiếm hữu.
“Chúc Tịnh!” Anh phủ lên người cô, ôm chặt cô vào lòng.
Đêm lạnh như nước, anh nhìn cô rất lâu mới nói: “Em đừng tin anh”.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng bao giờ tin anh.
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt dừng lại trên ánh trăng ngoài cửa sổ.
“Em hiểu…”