Edit + Beta: Vịt
Chờ Lâm Chu Độ quay xong phần diễn của mình, mùa đã từ xuân chuyển sang hè. Phương Hữu mấy hôm nay trở nên ngoan không ít, không hề tìm phiền phức với ai nữa. Cái gọi là vết thương ở trên mặt kia rất nhanh đã khỏi, không có tổn hại tướng mạo hắn, chỉ là đôi khi Lâm Chu Độ ở phim trường phát hiện ánh mắt Phương Hữu nhìn cậu, hiểu vết thương tâm hồn trẻ thơ của người này khả năng rất lâu cũng sẽ không khỏi, nơi đó đã bị Lâm Chu Độ hung hăng cắt một dao.
Lúc không có cảnh quay, Lâm Chu Độ đi ra ngoài quay xong chương trình giải trí, còn lên mấy tờ tạp chí, cùng với bìa số đặc biệt. Nhiếp ảnh gia khen cậu rất biết chụp ảnh cứng (*), vừa tới đã có thể lập tức vào trạng thái, hơn nữa chụp thế nào cũng không tục. Dường như thật sự không phải đang khách sáo, lúc kết thúc công việc, nhiếp ảnh gia còn add Wechat lưu số điện thoại, nói sau này muốn chụp ảnh tuyên truyền có thể tìm hắn.
((*) ảnh cứng: chỉ những tấm ảnh được in ra như ảnh bìa tạp chí, ảnh thẻ... Còn ảnh đăng trên mạng thì gọi là ảnh mềm)
Lâm Chu Độ để cho Hiểu Văn lưu lại cách thức liên lạc, lại nói cám ơn với nhiếp ảnh gia. Nhiếp ảnh gia lại dáng vẻ không quá muốn đi, nhăn nhó một lát mới nói: "Kỳ thực tôi là fan của cậu, lúc trước xem chương trình giải trí đi bổ sung rất nhiều phim điện ảnh của cậu, có thể ký tên cho tôi chứ?"
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hoàn toàn có thể, đương nhiên có thể, Lâm Chu Độ ký tên còn tặng kèm ảnh, cũng không biết Hiểu Văn lén chuẩn bị lúc nào. Chờ nhiếp ảnh gia rời đi, Lâm Chu Độ một mình nghĩ tới cái câu "Bổ sung rất nhiều phim điện ảnh của cậu" kia.
Cuộc sống trước kia, khả năng cũng không tính là lãng phí vô ích.
Nhận được tin tức, là Tạ Thành Văn đang hỏi chuyến bay về của cậu. Lâm Chu Độ gửi số chuyến bay tới, lại bổ sung một câu: "Tôi tự tới."
Cậu sợ Tạ Thành Văn đến sân bay đón cậu, nhưng lời này không thể nói rõ. Nếu như Tạ Thành Văn muốn đến, có thể sẽ cảm thấy bị Lâm Chu Độ ghét bỏ; nếu như Tạ Thành Văn cũng không muốn đến đón cậu, chẳng qua là tùy tiện hỏi thời gian chuyến bay, kết quả Lâm Chu Độ nói anh không cần tới, càng lộ vẻ tự cho là đúng, cho 3 phần màu đã muốn mở phường nhuộm. Cuối cùng Lâm Chu Độ nói, tôi tự tới.
Tạ Thành Văn nói, chờ cậu.
Từ bắt đầu tới nay, làm sao Tạ Thành Văn luôn là chờ cậu. Lâm Chu Độ nghĩ, sau đó não bộ một chút hình ảnh cô đơn phòng trống của Tạ Thành Văn, tự mình bật cười.
Hiểu Văn cũng không nhiều lời, nhìn thấy Lâm Chu Độ tâm tình vui vẻ như vậy, cũng nhịn không được hỏi: "Nghỉ vui như vậy?"
Lâm Chu Độ nói, chắc là vậy.
Hiểu Văn là trợ lý tri kỷ, sau lần đó, quả nhiên đều mua cho Lâm Chu Độ vé máy bay khoang hạng nhất. Cô nói với Lâm Chu Độ anh càng ngày càng hot, anh xem bên ngoài phòng chờ máy bay còn có người chụp anh, Lâm Chu Độ nói, tôi cũng cảm thấy tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt.
Vé khoang hạng nhất rất nhanh liền trả lại.
Trên đường Lâm Chu Độ về quê, gọi điện thoại cho Tạ Thành Văn, nói mẹ cậu ngã, hiện tại vào bệnh viện, tình huống có chút nguy hiểm.
"Không biết lúc nào có thể về." Lâm Chu Độ nói.
"Sẽ không sao đâu." Tạ Thành Văn nói, "Chăm sóc bà ấy cẩn thận."
Lâm Chu Độ cúp điện thoại, ở trong bệnh viện mấy ngày. Mẹ cuối cùng vẫn là không cấp cứu được, chờ hoả táng an táng xong, đã lại qua thời gian dài.
Tạ Thành Văn chưa từng hỏi, Lâm Chu Độ cũng không có không gọi điện thoại với Tạ Thành Văn. Lúc trở về, ở trên máy bay Lâm Chu Độ bắt đầu nghĩ, nên về nhà mình, hay là chỗ Tạ Thành Văn.
Cuối cùng gọi xe, cậu vẫn nhập vào địa chỉ nhà Tạ Thành Văn, nhà mình quá lâu không ở, e rằng đã rơi xuống lớp bụi dày, tới chỗ Tạ Thành Văn khá bớt việc.
Huống chi, cậu đã đáp ứng Tạ Thành Văn. Ở sân bay mấy ngày trước, cậu nói với Tạ Thành Văn, tôi sẽ tới. Cậu sau đó nhớ tới lúc gửi tin nhắn với Tạ Thành Văn, đã chậm trễ rất lâu, không biết Tạ Thành Văn, có một mực ở nhà chờ hay không.
Đến thì đến rồi, Lâm Chu Độ kéo vali đứng ở cửa, lại không tìm được chìa khóa. Ngược lại có thể nhập mật mã, nhưng Tạ Thành Văn cho chìa khóa, chưa từng cho mật mã, Lâm Chu Độ cũng không chủ động hỏi. Lâm Chu Độ nghĩ, mình có phải nên yên lặng mà cút đi.
"Về rồi hả?" Sau lưng truyền đến âm thanh, Lâm Chu Độ quay đầu lại, là Tạ Kỳ, "Chú không biết mật mã?"
Lâm Chu Độ lắc đầu.
Tạ Kỳ đi lên trước, chuẩn bị nhập mật mã, Lâm Chu Độ tự giác quay mặt đi không nhìn, Tạ Kỳ nhưng không vui: "Chú nhớ đấy, miễn sau này tới còn phải mang theo chìa khóa."
Nhóc cũng không quan tâm Lâm Chu Độ rốt cuộc có nhìn hay không, một bên nhập một bên nói ra, mật mã không dài, bốn con số, Tạ Kỳ đọc một lần, hỏi Lâm Chu Độ: "Nhớ rồi chứ?"
"Ừ." Lâm Chu Độ vặn mở cửa, trước một bước xách hành lý đi vào, Tạ Kỳ đi phía sau, không nhìn thấy biểu tình của cậu.
Sao có thể không nhớ được. Lâm Chu Độ nghĩ.
Dãy số kia, là sinh nhật của mình.