39.
Beta: Thng
........
"Vì sao đang đi ở trên đường lại biến thành xương ngón chân bị gãy và vỡ nát nhỉ?" Có người nhìn phim X quang và hỏi.
Lâm Chu Độ không biết tại sao cậu lại trả lời câu hỏi này với tư cách là một bệnh nhân cơ chứ: "Lúc đó bị trẹo chân còn bị hơn năm mươi kg đè lên thế là gãy mất chứ sao."
"Sao trước giờ em chưa từng gặp vụ này nhỉ, dù có trật khớp thì cũng chỉ dăm ba ngày là khỏi," người kia còn đang điếc không sợ súng, "tới anh thì bị phế luôn."
"Phương Hữu," Lâm Chu Độ thở dài một tiếng lớn, "Cậu tới thăm bệnh đấy hả? Cậu đừng có chọc tức tôi."
Phương Hữu không biết mình nói gì sai, có chút oan ức.
Phương Hữu là người đầu tiên nghe tin tức và chạy tới, ấy thế mà còn ngồi lại, có thể tưởng tượng được rằng gần đây người này rảnh cỡ nào, một nghệ sĩ rảnh bao nhiêu thì tuyến thấp bấy nhiêu. Mà tên nghệ nhân tuyến mười tám này vẫn không hề giác ngộ, anh ta đang cố gắng an ủi Lâm Chu Độ: "Nghĩ tích cực lên tí, mặc dù anh bị thương, nhưng có thể nghỉ ngơi trong vài tháng!"
Lâm Chu Độ nói: "Không thì cậu nên đi đi, nếu không tôi sợ rằng ngay lập tức một vụ án giết người sẽ xảy ra trong bệnh viện này."
Mãi đến khi Phương Hữu rời đi, vẫn không hiểu mình nói sai những gì, anh ta chỉ nói sự thật mà thôi.
Chỉ là Lâm Chu Độ rất không muốn nghe lời nói thật.
Nghỉ tận vài tháng có nghĩa là đống công việc tiếp sau đó sẽ gặp phải rắc rối lớn, cả đoàn phim không thể chờ đến khi chấn thương của cậu lành lại. Lâm Chu Độ nhớ tới bản quy hoạch hùng vĩ mà mình đã miêu tả cho Tạ Thành Văn, giờ chỉ còn là bánh vẽ trên giấy mà thôi. Mà đối với những chuyện thế này, Tạ Thành Văn còn quan tâm hơn cả chính Lâm Chu Độ nữa. Anh vẫn đang trên đường đến, đợi anh đến, Lâm Chu Độ còn phải an ủi anh.
Vài ngày trước, Lâm Chu Độ cũng đã phổ cập một số kiến thức lung tung trong game, ban đầu chỉ muốn hiểu them một ít. Nhưng lượng kiến thức này đã giúp cậu hiểu được một chuyện trong giờ phút này: Có lẽ Tạ Thành Văn thật sự là miệng quạ đen! Ông thần ôn dịch!
Nếu Lâm Chu Độ ở đoàn phim xảy ra vấn đề gì, cậu có thể ngưng bị mắng chửi, còn có thể dùng tin tức ái cương kính nghiệp để cải thiện hình ảnh. Nhưng hiện tại cậu còn phải phụ trách ngăn cản những lời đồn ngày càng quá quắt trên mạng, ví như nói fans đạp gãy chân cậu. Lâm Chu Độ phải đăng Weibo giải quyết, tỏ vẻ chính mình không cẩn thận nên bị trẹo chân.
"Không cần đâu." Hiểu Văn nêu ra sự phản đối của mình, cô có chút không hài lòng, "Sao anh vẫn cố nói họ tốt vậy, bọn họ bị chửi mấy câu thì sao chứ, chuyện lần này vốn do bọn họ gây ra."
Những người khác đương nhiên có thể lên án fans điên rồ và không lý trí, nhưng Lâm Chu Độ không muốn đổ dầu vào lửa. Cậu là người biết rõ tại sao mình lại bị ngã nhất.
Cậu đã làm việc liên tục không nghỉ nhiều ngày liền, thời gian nghỉ ngơi ít càng thêm ít, phần lớn thời gian đều tranh thủ đi ngủ, thợ trang điểm bảo nhắm mắt, cậu cũng có thể ngủ ngay tức thì. Phương Hữu hỏi sao cậu có thể ngã thành thế này, cậu trước kia đương nhiên sẽ không, nhưng nếu như mỗi bước đi đều mơ hồ, trước mắt biến thành màu đen toàn dựa vào bản năng để đi về phía trước thì đương nhiên sẽ xảy ra chuyện. Nếu như cậu lái xe, sẽ rất dễ gây tai nạn; nếu cậu là công nhân, có khi sẽ bị máy móc ngộ thương; mà cậu là một diễn viên có nhiều fans, nhưng không nghỉ ngơi đúng cách, sử dụng thời gian như lên dây cót gấp rút, cho dù là máy móc cũng sẽ hư mất.
Lâm Chu Độ nói: "Điều này chỉ có thể trách chính anh. Người ta thích anh, không nên nói họ làm sai, chỉ là phải chú ý về cách thể hiện hơn thôi."
Trước kia Lâm Chu Độ chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì về nó nên Hứa Hiểu Văn luôn nghĩ rằng Lâm Chu Độ hơi phiền não về điều này.
Lúc đóng phim, fans vây quanh ở studio bên cạnh, thỉnh thoảng còn cần Lâm Chu Độ đến hòa giải, bảo họ nói nhỏ thôi, đừng để ảnh hưởng đến việc quay chụp.
Cậu biến thành chất hỗn hợp ở các giai đoạn khác nhau trong giới giải trí, sự nổi tiếng cũng mang đến rất nhiều cơ hội cho bản thân cậu, nhưng cũng khiến cậu bị một số người coi thường, có vài kẻ truyền thông tự cho mình thanh cao, khi nào muốn phỉ nhổ "Tiểu thịt tươi" cũng phải kèm theo tên Lâm Chu Độ trong đó.
Cô luôn cảm thấy Lâm Chu Độ sẽ oán hận kẻ cầm đầu, bởi vì cô cũng vậy, nhưng hôm nay cô mới phát hiện ra rằng bản thân mình cần phải đổi mới cách nhìn về Lâm Chu Độ. Cậu biết cách tiếp nhận tình cảm của người khác, cảm thấy yêu không hề sai.
"Bọn em sẽ giải quyết ổn thỏa." Hiểu Văn nói, cô đứng dậy chuẩn bị đi, "Còn nữa, Tổng giám đốc Tạ đến rồi."
Buổi sáng mới đi buổi tối đã gặp lại, nhưng Tạ Thành Văn không hề vui tí nào. Ai đến cũng ân cần thăm hỏi Lâm Chu Độ thế nào rồi, ổn hơn chưa, còn Tạ Thành Văn chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi ở đó.
Lâm Chu Độ đành phải mở lời trước, nói đùa với Tạ Thành Văn: "Anh xem, anh nói không muốn em về đoàn phim, giờ thật không cần luôn nè."
Tạ Thành Văn cũng không muốn lời của mình lại có hiệu nghiệm kiểu này, tâm trạng của anh không hề tốt hơn chút nào: "Em im đi."
Fans sự nghiệp thực không dễ dỗ. Lâm Chu Độ treo chân chống lên, kéo tay Tạ Thành Văn: "Được rồi, anh có tức giận, em cũng không thể khỏi ngay được. Coi như đây là cơ hội để nghỉ dưỡng, thời gian qua em đã rất mệt "
Cũng quá vội vàng.
Lòng Lâm Chu Độ biết rõ điều này nhất, nhưng trước đó cậu không có thời gian và cũng không muốn nghĩ đến. Giống như một học sinh dốt sắp thi, mọi người đều biết rằng học tập cần có sự kết hợp giữa học và nghỉ ngơi, nhưng học sinh dốt không đủ tư cách để nói về điều này, cậu ta chỉ có thể thức trắng không ngủ, để nhớ tất cả các kiến thức. Cơ hội rất ngắn ngủi. Lâm Chu Đô muốn nổi tiếng, muốn có tác phẩm, cũng chỉ có thể chạy qua chạy lại giữa các sự kiện, lễ trao giải, tạp chí, đại diện quảng cáo, các chương trình hội ngộ và đóng phim ở đoàn phim. Tai nạn ngoài ý muốn này có lẽ là do trời cao muốn nhắc nhở cậu, muốn cậu tỉnh táo lại.
Lâm Chu Độ nghĩ ra rất nhiều lý do, chính cậu cũng bị bản thân mình thuyết phục, để vẫn có thể điềm nhiên như không có việc gì, và có thể phân tích một cách tỉnh táo. Chỉ trước mặt Tạ Thành Văn, Lâm Chu Độ vừa mở miệng mới phát hiện vẫn còn khó lắm: "Về phim của đạo diễn Khưu thì sau này vẫn còn có cơ hội mà..."
Tạ Thành Văn nghe không vô, anh vốn đang ngồi bên mép giường, giờ thì kề gần hơn, anh đang hôn Lâm Chu Độ: "Anh nói em im đi mà."
Giọng nói anh đầy vẻ hung ác, Lâm Chu Độ bị chặn bởi ông chủ cũ độc tài đến không nói nổi nên lời. Trong phòng bệnh rất tối, vì sợ paparazzi chụp lén nên tất cả màn cửa đều được thả xuống. Chân cậu vẫn còn rất đau và tâm tình cũng rất tệ, nghĩ đến việc sẽ mất những tài nguyên kia khiến cậu như muốn ngạt thở. Một nụ hôn có thể thay thế tất cả ư? Rõ ràng là không thể, nhưng tại sao Lâm Chu Độ lại cảm thấy có thể nhỉ?
Thật lạ lắm.
"Lần này em thật có thể đến nhà anh ăn Tết hả." Lâm Chu Độ nói, "Đến lúc đó chỉ có anh, em và Tạ Kỳ..."
"Không có Tạ Kỳ," Tạ Thành Văn nói, "Người Mỹ không nghỉ Tết xuân."
"Thế thì anh và em." Lâm Chu Độ bắt đầu tính lại, "Chỉ có điều em không biết làm việc nhà, anh phải chịu trách nhiệm làm sủi cảo và dán câu đối xuân đấy nhé..."
"Cũng không phải chỉ anh với em." Tạ Thành Văn phát hiện Lâm Chu Độ đã sai càng thêm sai, "Là đến nhà anh."
Anh sợ rằng Lâm Chu Đô vẫn không hiểu, bèn nói thêm: "Đến nhà bố mẹ anh đi."
Lâm Chu Đô như biến thành một đứa trẻ ngốc, cậu nhìn Tạ Thành Văn nhưng không nói gì cả, giống như một đứa trẻ mẫu giáo vừa được giáo viên dạy một lớp toán cao cấp, và bị kéo vào một chiều không gian khác của thế giới vậy.
Tạ Thành Văn có chút hối hận, làm sao để lấy lại thể diện đây?
"Được." Trong bóng tối, Tạ Thành Văn nghe Lâm Chu Độ đáp lại.