Edit: CtNguyet
...............
Trên sân khấu, MC bắt đầu dẫn chương trình, Lâm Chu Độ nghĩ, đợi một lát rồi đi tìm đạo diễn Khâu Văn Lễ. Trong lúc chờ đợi, trải nghiệm ngồi cạnh Thiệu Tinh Hà khiến Lâm Chu Độ cảm thấy, Thiệu Tinh Hà có thể đứng vững trong giới giải trí, hoặc nói là, có thể may mắn còn sống sót trên cõi đời này, đủ thấy Trung Quốc là một xã hội pháp trị.
Đề tài của Thiệu Tinh Hà đã đi đến tận đẩu đâu rồi: "Cậu và Tạ tổng có phải... có mối quan hệ không được rõ ràng không?"
Lâm Chu Độ nghe ra, Thiệu Tinh Hà hơi chần chừ một chút, cái từ này vẫn là kết quả trong quá trình châm chước của cô ta. Nhưng hiệu quả chả ra sao, thà hỏi thằng có phải hai người đang quen nhau luôn cho rồi. Nhưng may là mèo mù vớ phải cá rán, Lâm Chu Độ cảm thấy từ này cực kỳ chính xác, đúng là quan hệ không rõ ràng.
Cậu liếc thấy Khâu Văn Lễ hình như định rời đi, thừa dịp ống kính không chĩa vào mình, chương trình cũng sắp kết thúc, lặng lẽ đứng lên đi qua bên kia. Trước lúc đi cậu nói với Thiệu Tinh Hà: "Tôi rất mong có ngày được hợp tác cùng cô."
Lâm Chu Độ chưa bao giờ xem phim của Thiệu Tinh Hà, chỉ ngẫu nhiên nghe qua tên cô, nhưng những lời này không phải nịnh nọt, mà là một loại trực giác: kiểu nói chuyện và EQ như Thiệu Tinh Hà này cũng có thể nổi tiếng, thì chỉ có một lời giải thích duy nhất là do kỹ thuật diễn xuất cực kỳ xuất sắc.
Rốt cuộc cậu cũng tìm được Khâu Văn Lễ.
Khâu Văn Lễ đang hút thuốc trong hành lang nhỏ, hành lang nhỏ rất tối, chỉ nhìn thấy tia lửa lập lòe. Lâm Chu Độ định mở miệng, rồi lại cứng họng. Cậu không biết phải nói gì, chẳng lẽ đến biểu đạt sự ngưỡng mộ, người ta sẽ cho cậu một vai diễn sao. Hay là hỏi Khâu Văn Lễ, phim điện ảnh mới của ngài có thiếu tử thi không.
Đêm nay hơi lạnh, lúc gió thổi qua, Lâm Chu Độ rụt cổ, chuẩn bị trở về. Khâu Văn Lễ cũng hút thuốc xong, hắn dừng lại, nhìn vài giây mới mở miệng: "Cậu là... Lâm Chu Độ?"
Khâu Văn Lễ nhận ra cậu. Không khí lạnh như vậy, Lâm Chu Độ lại cảm thấy tim phổi như đang bị thiêu đốt: "Dạ đúng."
"Tôi đã xem qua gameshow của cậu, con gái tôi rất thích cậu." Khâu Văn Lễ nói, "Không mang bút, nó rất muốn chữ ký của cậu."
"Tôi có thể gửi cho cô bé." Lâm Chu Độ lời vừa ra khỏi miệng, lập tức nghĩ, quá vồn vã. Cậu thật ngu ngốc, không biết kiên nhẫn.
"Được." Khâu Văn Lễ lại không để ý, còn lấy di động ra, "Lưu lại phương thức liên hệ?"
Lúc Lâm Chu Độ trở về, vẫn còn hơi hốt hoảng.
Trên sân khấu có đủ ánh đèn màu sắc khác nhau tựa như đường hầm thời gian, khiến cậu như trở lại lúc đó, trở lại tuổi 15 không có gì trong tay.
Trong trấn vừa khai trương rạp chiếu phim, có lẽ chỉ có thể gọi là bản ghi hình được phóng to, không có phim mới, chỉ có phim mấy năm trở về trước. Vé cũng không quý hiếm quá, nhưng người xem thì rất ít. Ngày đó, Lâm Chu Độ đi ra từ nhà xưởng, ma xui quỷ khiến lại đi vào bên trong, mất bữa cơm tối.
Cậu nhìn thấy 《 Bến đò 》.
《 Bến đò 》 là một bộ phim hay, tính thương mại và nghệ thuật được cân bằng một cách hoàn hảo, nhờ thế mà đến tận mấy năm sau còn được chiếu lại tại một trấn nhỏ. Trên trang web phim gắn nhãn hài kịch, kể về những người trẻ tuổi có thân phận và hoành cảnh khác nhau, không không chung mục đích mà lại đồng hành cùng nhau, đoạn giữa khiến khán giả bật cười vì những chuyện hoang đường. Cuối cùng, họ gặp lại tại một bến đò, nhìn phía trước là Giang Hải không thấy bờ, sương mù tràn ngập, con đường phía trước rộng mênh mang.
Đó là thứ gây nghiện còn hơn cả những giấc mơ, là sự tự do trong hư không. Là con đường mịt mù không biết trước, phải đi kiếm tìm một bản thân xa lạ.
Lâm Chu Độ từ bến đò đó mà xuất phát, nhưng mặt biển không có gió, cậu dựa vào trực giác mà chèo thuyền, không biết nên đi đâu.
Lâm Chu Độ nghĩ, cậu thật sự rất muốn được diễn thử phim của Khâu Văn Lễ một lần.
Từ lúc gặp Tạ Thành Văn, thuyền nhỏ đã bị rới vào xoáy nước, Lâm Chu Độ không biết bản thân đang ở đâu. Ngày đó, trên con đường ở nước ngoài cậu nhìn thấy một cái đồng hồ cùng nhãn hiệu với cái mà Tạ Thành Văn tặng, cậu nghĩ mình có nên mua một cái đáp lễ Tạ Thành Văn không, nhưng nhìn dãy số trên bảng giá lại không xác định được. Lâm Chu Độ tìm trợ lý Hiểu Văn hỏi, có phải cậu không mua nổi cái đồng hồ này hay không. Bộ dáng Hiểu Văn rất ngạc nhiên, nói anh có thể mua rất nhiều cái, chỉ cần anh muốn.
Đương nhiên cậu không mua nhiều, chỉ mua một cái đặt trong ngăn kéo tại phòng, nhìn qua rất xứng đôi với cái của Tạ Thành Văn.
Nếu cậu đã mua nổi một cái đồng hồ có giá 7 chữ số, vậy có lẽ cậu có thể diễn tốt phim điện ảnh. Kết luận của Lâm Chu Độ không hề logic, hoàn toàn dựa vào mơ tưởng của bản thân.