Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu!

Chương 26




26: "Đâu có ai yêu vì hình mẫu chứ! Cho đến khi gặp được một người làm trái tim rung động, tức khắc hình mẫu sẽ không còn quan trọng nữa, hoặc là mọi thứ thuộc về đối phương đều trở thành hình mẫu của mình!"

Trong lúc chờ xe bus, tôi lôi sách ra đọc. Vẫn là cuốn " Đừng nói với anh ấy tôi còn yêu" của Lục Xu hôm trước còn đang đọc dở.

Ôi! Cái thẻ đánh dấu không cánh mà bay mất, lật mãi mới tìm thấy trang đang đọc. Rõ ràng hôm đó lôi ra viết vẩn vơ hai chữ đã kẹp vào rồi mà. Mà cũng không phải vẩn vơ. Hai chữ "N♡T" đó đối với tôi mà nói ý nghĩa vô cùng.

Nhưng có vẻ hôm nay bác tài xế lạc đường thì phải, mãi vẫn không thấy xe đến. Tôi định gọi cho Nhật Nam, anh bảo phải đưa mẹ đi mua đồ. Đành ngồi đây đợi thêm một lát vậy.

Về đến nhà cũng là chập tối, nhưng mẹ còn gọi điện bắt phải ra quán dọn đồ với mẹ. Có bao giờ mẹ thế này đâu. Tôi cũng tuân mệnh mà đi. Thực ra đã bảo mẹ không cần bán quán nữa nhưng cái bệnh ngồi không phát phiền của mẹ không chữa khỏi được.

Lúc vào trong quán vẫn còn vài vị khách. Mẹ tôi đang ngồi nói chuyện với hai người nữa. Họ ngồi quay lưng lại phía cửa nên tôi không thấy rõ mặt. Chỉ thấy dáng người đàn ông kia rất quen.

- A! Con gái!

Mẹ nhìn tôi vẻ rất vui. Vẫy tay không ngừng, ra hiệu tôi lại đó.

Hai người kia cũng quay lại. Thật bất ngờ khi gặp anh ấy ở đây. Là Nhật Nam!

- Con gái! Đúng lúc quá! Con ngồi đây tiếp chuyện với cậu Nam. Mẹ đưa bác Vân đi xem bộ áo mới may nhé!

Chưa kịp xem tôi có đồng ý hay không, hai người họ đã dắt nhau đi. Trông họ nói chuyện rất ăn ý, lại còn khá vui vẻ nữa. Ra khỏi cửa còn quay lại nhìn tôi, liếc mắt ám chỉ tiếp khách chu đáo.

Nhật Nam cười nhìn tôi đi về phía anh.

- Hai người họ làm gì vậy?- Tôi tò mò.

- Em thử nói xem, tại sao lại nhất thiết phải đi xem cái áo đó chứ. Còn bắt anh với em ngồi đây đợi nữa!

- Mẹ em và mẹ anh là bạn sao? Có vẻ họ rất thân đấy!

Anh thở dài nhìn tôi:

- Sao em làm việc giỏi vậy mà mấy việc này lại không hiểu?

Ngẫm một lát, tôi mới hiểu ý của anh:

- Chẳng lẽ lại là một vụ mai mối?

Anh gật gật đầu. Bảo sao hôm nay tự nhiên mẹ bắt mình ra trông hàng.

- Để xem hai người họ làm gì tiếp theo nữa! Chúng ta cứ vờ như không biết gì đi.

Tôi nheo mắt như muốn xuyên thủng tâm can anh:

- Như vậy có bị xem là bất hiếu không?

- Không đâu! Vì chúng ta đang làm theo yêu cầu của hai mẹ còn gì. Mà không, là đi trước một bước!

Quán hôm nay cũng không đông nên tôi chỉ việc ngồi tiếp chuyện Nhật Nam theo yêu cầu của mẹ. Họ đã đi rất lâu rồi nhưng vẫn chưa quay lại.

Một người đàn ông trung niên bước vào quán. Tôi... đã vô cùng ngạc nhiên. Trong chốc lát không biết nên làm gì. Nhưng Nhật Nam nắm lấy tay tôi khẽ gật đầu, tôi mới bình tĩnh lại. Đứng lên lại gần ông ta lịch sự hỏi:

- Quý khách cần gì ạ?

Ông ta cười vừa có chút châm biếm lại vừa có ý xem thường:

- Con gái! Dù gì bố cũng là bố dượng của con. Khách sáo thế làm gì?

- Xin lỗi! Tôi không có bố dượng! Ông nhầm rồi!

- Cũng không vấn đề gì! - ông ta tỏ ra hơi thất vọng.- Bố chỉ muốn xem vuộc sống của mấy mẹ con thế nào? Xem ra ổn cả!

Cổ họng tôi bất giác nghẹn lại. Trong đầu chẳng biết là đang nghĩ những gì?

Nhật Nam lại càng nắm tay tôi chặt hơn. Anh đi lên trước một bước:

- Không biết bác cần gì! Hiện giờ bà chủ không có đây! Có gì cần xin bác cứ nói!

Tôi biết anh ấy đang đuổi khéo người đàn ông đó. Mục đích ông ta đến đây có lẽ là mẹ. Nhưng tại sao biết nơi này mà đến chứ? Không phải ông ta ở trong miền Nam sao?

- Ồ! Cậu cảnh sát trẻ! Con có mắt nhìn người lắm con gái à.

Ông ta vẫn giữ cái bộ dạng giả tạo vô cùng. Tôi không muốn nhìn con người này một chút nào hết.

- Có vẻ chúng tôi không đáp ứng được nhu cầu của ông thì phải! Rất tiếc! Mấy năm qua không có ông mẹ con tôi dễ sống hơn rất nhiều.

Nói xong câu ấy, tôi thoải mái vô cùng. Còn sắc mặt ông ta có chút biến đổi.

- Con gái! Có vài chuyện con không biết rồi! Nhìn xem! Hạnh phúc khó nắm lắm! Giữ chặt một chút!

Tôi nghĩ con người này nên đi khỏi đây trước khi mẹ quay lại thì tốt hơn.

- Ông này! Vì chúng tôi còn bận giữ hạnh phúc nên không thừa thời gian tiếp ông rồi! Rất tiếc! Mời ông về cho!

- Con đuổi bố sao?

-Chẳng phải là nơi này không hoan nghênh ông sao?

- Đúng vậy! Con đuổi thì bố đi thôi! Nhưng con không thể đuổi bố ra khỏi cuộc sống của con đâu! Chúng ta có nợ với nhau mà.

Ông ta bỏ đi, vẫn còn nghe thấy điệu cười quái gở vọng lại. Thật là ghê tởm. Nhưng tôi cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường rồi.

Anh vỗ vai tôi:

- Em làm rất tốt!

Cũng may vừa lúc mẹ tôi quay lại. Thấy chúng tôi đứng cạnh nhau với khoảng cách không xa, họ còn thoáng ngạc nhiên. Nhật Nam nhanh trí nói:

- Được rồi! Không còn bụi nữa.

Mặt hai người thất vọng hiện rõ. Tôi cố nhịn cười nhìn anh phối hợp:

- Cảm ơn anh nhiều!

Mẹ như vừa nhớ ra điều gì đó:

- À! Chẳng phải chị nói cái Nam nhà chị có bạn làm trong bệnh viện mắt hay sao? Thư nhà tôi đang có ý định phẫu thuật chữa cận. Nhờ Nam đưa đi chắc không vấn đề gì chứ?

Đương nhiên mẹ anh ấy rất vui vẻ đồng ý. Mẹ lại quay qua nhìn Nhật Nam, anh chỉ cười gật đầu. Còn với tôi, ánh mắt đầy đe dọa không được có ý kiến. Mẹ tôi là vậy. Nhưng chỉ cần bà vui vẻ, tôi sẽ không từ chối bất kì điều kiện gì.

Bác Vân vui vẻ nói:

- Vừa hay độ này Nam nó đang nghỉ phép! Đưa con bé đi được!

Mẹ tôi thêm lời:

- Thư nó cũng nghỉ! Tốt quá!

Ơ! Mới chỉ dự địng đi mổ chứ tôi có nói được nghỉ hồi nào đâu! Nhìn kaf biết bị mẹ cho vào rọ rồi. Tôi đâu có cách cự tuyệt. Mà thôi cũng tốt! Dù gì xin nghỉ chữa bệnh công ty cũng không quá khắt khe. Chí ít giờ còn có người chăm. Nhật Nam chẳng nói gì. Tôi biết anh đang âm mưu mà. Đợi hai người đi tôi mới nguýt anh một cái rồi bỏ chạy. Anh không đuổi theo, vẫn đứng nhìn đầy âu yếm. Tôi cũng cười làm mặt xấu nhìn anh.

Thế là không chút đắn đo, ngay sán ngày mai mẹ giao tôi cho Nhật Nam toàn quyền quyết định.

Lúc đi qua phòng còn nghe mẹ nói chuyện điện thoại với ai đó....

- Tôi nói rồi, lần này chắc chắn được!.... Ừ! Chúng nó quen lâu rồi mà giả vờ đấy!...... Đúng rồi! May mà tôi thấy tên cái Nam trên cái áo chứ không thì...! Ừ! Bà thông gia!.....

Hóa ra là vậy! Tôi còn tưởng.

Xuống dưới anh đã chờ sẵn. Tôi trưng bộ mặt chán nản nhìn anh:

- Sao thế!

- Haizzz! Em chính thức tuyên bố kế hoạch phá sản! Lộ hết rồi!

- Giờ em mới biết sao? Anh biết từ lúc mẹ em bảo anh đưa em đi mổ mắt cơ!

Trời! Vậy tôi là ngốc nhất sao? Sao lại không để ý vậy chứ?

Lấy lại vẻ mặt đắc chí nhìn anh:

- Dù sao thì em vẫn hời! Có người tình nguyện phục vụ còn gì.

Anh cười mở cửa xe cho tôi vào. Đúng là so với lúc trước tôi cảm thấy việc có người yêu quả là rất tốt, chí ít cũng được chăm sóc như một cô công chúa.

Nhật Nam không phải là mẫu người khéo nói nhưng mỗi câu của anh đều rất thật. Đó là lí do khiến anh đặc biệt nhất trong số đàn ông mà tôi từng gặp.

Tôi hỏi anh:

- Anh thích mẫu người thế nào?

Anh vẫn chăm chú lái xe:

- Ai cũng thích hoàn hảo mà đúng không? Chẳng phải trước khi yêu anh em cũng đặt ra rất nhiều tiêu chí sao?

- Vậy anh có được xem là mẫu người lí tưởng của em không nhỉ?

Anh cười khẽ:

- Chỉ là một phần thôi! Đâu có ai yêu vì hình mẫu chứ! Cho đến khi gặp được một người làm trái tim rung động, tức khắc hình mẫu sẽ không còn quan trọng nữa, hoặc là mọi thứ thuộc về đối phương đều trở thành hình mẫu của mình!

Tôi liếc xéo anh một cái. Nhưng quả thực điều anh nói không hề sai. Trước đây tôi thích một chàng trai có thể thành thạo guitar, thêm piano nữa thì càng tốt, nhất là hát phải hay để có thể hát cho tôi nghe mỗi tối hoặc khi tâm trạng tồi tệ. Nhưng giờ thì sao chứ? Chẳng phải người đàn ông ngồi cạnh tôi lấy một thứ trong đó cũng không có hay sao? Thế mà tôi vẫn có thể yêu được đấy thôi.

Đến bệnh viện, Nhật Nam đưa tôi vào làm thủ tục. Còn phải qua rất nhiều khâu kiểm tra, phải bốn ngày nữa mới có thể tiến hành phẫu thuật.

- Vậy là 4 ngày tới em phải chôn tuổi xuân ở đây sao?- Tôi thở dài sườn sượt không can tâm.

Anh cẩn thận gọt táo bỏ vào đĩa:

- Có một người như anh ở đây cùng chôn vùi thanh xuân, em phải thấy may mắn mới đúng!

Anh lấy một miếng táo đưa vào miệng tôi. Kì thực từ nhỏ tới giờ tôi đâu thích ăn táo, nhưng miếng táo anh gọt, lại còn tận tình đút cho thật không nỡ từ chối. Xem ra nó không hề tệ. Vì là người mình yêu tự tay làm nên dù có dở đến đâu cũng đều ngon hết.

Đúng lúc ấy vị bác sĩ điều trị cho tôi đi vào. Chị ấy và Nhật Nam có vẻ rất quen biết, trông cách họ trò chuyện không lấy gì làm xa lạ.

Tôi nheo mắt nhìn Nhật Nam muốn anh giới thiệu.

- À! Đây là chị Tâm! Vợ của anh Huy cùng cơ quan với anh!

Tôi hơi cúi đầu chào chị. Chị cũng cười vui vẻ nhìn tôi.

- Nghe chồng chị kể thằng Nam có người yêu xinh đáo để! Đúng là không quá lời mà!

Tôi lấy làm ngại khi nghe chị nói vậy, lại cười trừ cho qua:

- Chị trêu em rồi!

Chị quay sang nhìn Nhật Nam đầy tò mò:

- Làm cách nào mà lừa được cô bé này thế?

- Em thiếu gì cách!

Tôi véo anh một cái vào lưng, anh khẽ nhướn người.

- Em ác thế?

Tôi vô tội nhìn chị Tâm:

- Đấy chị xem! Em đâu làm gì mà mang tiếng là ác kìa!

- Thôi thôi thôi! Anh thua rồi!

Nhật Nam đưa hai tay lên đầu hàng rồi lùi dần ra ngoài cửa:

- Hai người ở đây em đi mua ít đồ! Đợi em nhé!

Chúng tôi nhìn bóng anh khuất dần, chị Tâm quay qua nhìn tôi đầy đồng cảm cứ như đã cùng trải qua một chuyện khó khăn nào đó.

- Em quả thực là cô gái rất đặc biệt Thư à! Chị khi mới yêu cũng vậy đấy!