Người Đến Cùng Cơn Mưa

Chương 8: Cái ôm dưới những bông tuyết




Sau lời nhắc nhở lần thứ 2 của MinAh, tuyệt nhiên Đường Anh không hề đụng vào cuốn sách ma quái kia nữa. Dẫu biết vứt đi sẽ có lỗi với bà lão kia, nhưng cuối cùng cô cũng quyết định chọn cách này. Cô chỉ giữ lại que kẹo để chứng minh cuộc gặp gỡ vô tình đó không phải là một giấc mơ.

Đêm hôm đó, người đi thu rác đã mau chóng đổ hết mọi thứ lên thùng và mang đi.

Chẳng mấy chốc, ngày sinh nhật của MinAh đã đến, trùng ngày lớp P1 có tiết học Piano đặc biệt, Đường Anh là người đầu tiên trốn tiết, sau đó đến Mi An. Vì là lớp trưởng nên Mộc Nhi không thể trốn, thế nên cô đã đến bữa tiệc khá muộn.

Bữa tiệc sinh nhật của MinAh được đặt tại một nhà hàng chuyên tổ chức sự kiện, bữa tiệc tuy không to nhưng rất náo nhiệt, thậm chí có cả những người bạn trung học ở Busan xa xôi cũng đến tham dự.

Hôm nay MinAh vô cùng xinh đẹp trong một chiếc váy trắng, khuôn mặt trang điểm nhẹ rất thanh tú, trên đầu đeo một chiếc vương miện nhỏ lệch về bên phải.

Khách đến đã đông đủ, những cô gái mặc váy xúng xính chạm ly với những chàng trai, họ đều xinh đẹp, nhưng không thể so sánh với vẻ đẹp thuần khiết như một nàng công chúa của MinAh.

Trên sân khấu, quà đã được xếp chồng chất lên nhau, từ quà lớn quà bé, đầy đủ sắc màu. Những bông hoa xung quanh thi nhau tỏa ra hương thơm đặc biệt.

Lee Ahn Hee mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt kẻ sọc, khoác vest bên ngoài, cài khuy cẩn thận, tóc vuốt nhẹ, bảnh bao như chú rể. Bước bên cạnh MinAh như cô dâu. Ai nhìn vào cũng nghĩ đây là lễ kết hôn của hai người họ.

"Trời ơi, hai ông bà này đang thành thân hay sao vậy?", Trung Anh thích thú nói.

Cô gái nhỏ đứng bên cạnh chợt nhận ra điều gì đó, cũng nở nụ cười phấn khích. Vô tình quay sang thì thấy chàng trai bên cạnh đang nhìn mình, liền hung dữ nói: "Nhìn cái gì?"

"Đan Đường Anh đây sao, em đứng bên cạnh anh lúc nào vậy, anh cứ tưởng là thiếu nữ của làng giải trí nào chứ không phải em. Sao hôm nay trông em xinh vậy?"

Đường Anh nhún vai trả lời kiêu hãnh: "Em thì lúc nào chả xinh."

Trung Anh bị nụ cười của Đường Anh làm cho bối rối, chợt nhìn xuống khóe miệng đang nhâm nhi một chút rượu vang, anh ho khan, màu son đỏ thật hợp với cô gái nhỏ này.

Đường Anh không để ý người bên cạnh, phía trước là một rừng hoa, à không, một rừng mĩ nam, cô thầm cảm thán, MinAh sao lại quen nhiều anh đẹp trai thế này, vậy mà chưa từng giới thiệu cho cô biết.

Cô chẹp miệng khi nhận ra họ đều có đôi có cặp, chắc là đi cùng bạn gái đến đây, hừ, làm cô mất hết cảm hứng. Trong lòng thầm mắng mỏ: "Đây có phải lễ tình nhân đâu chứ."

Đường Anh ngồi tạm trên ghế, đặt ly rượu xuống bàn, chống cằm suýt xoa vẻ đẹp của những anh chàng phía trước, đôi mắt long lanh chứa muôn vàn ngôi sao đang lóe sáng.

Mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau, bỗng Đường Anh bị thu gọn lại một góc, cô đã ăn đến quả táo thứ sáu và ngắm linh tinh cho đến khi ai đó huơ huơ tay trước mặt mới chớp mắt.

"Đan Đường Anh, anh Du Huy của cậu đến kìa..."

Đường Anh khựng lại vài giây, rồi ráo riết nhìn xung quanh, Du Huy đang bước vào, các cô gái ở đây đều có vẻ ngưỡng mộ anh, ngay cả những cô gái đang nắm tay bạn trai cũng hiếu kì lén nhìn.

Đường Anh lập tức chạy đến gần Du Huy, trong con mắt đen huyền lóe lên một ánh nhìn rạng rỡ, thật tình bao nhiêu anh chàng đẹp trai kia cũng không có sức hút lạ kì bằng Du Huy của cô.

"Anh Du Huy, sao anh đến muộn vậy?"

"Ừ.", anh chỉ ừ cho qua, Đường Anh cắn răng, khẽ mắng trong lòng, người ta hỏi "vì sao" thì anh phải trả lời là "bởi vì" chứ ai lại trả lời là "ừ". Trong tiếng anh, Why luôn đi với Because, anh không biết à?

Du Huy đảo mắt, nhìn thấy Trung Anh, anh liền đi đến. Đường Anh bĩu môi nhìn theo, anh coi cô như người vô hình vậy, thật đáng ghét.

Đường Anh toan đi theo Du Huy, nhưng chỉ được vài bước, cô đã được một chàng trai tiến đến hỏi han bắt chuyện.

"Đan Đường Anh?"

"Anh là?"

"Jung Min Gyo, khóa 46, khoa âm nhạc ứng dụng, trường Kangnam"

Đường Anh nhận ra Jung Min Gyo cùng trường, lại là đàn anh khóa trên, cô liền vui vẻ đưa tay ra: "Em chào tiền bối, rất vui được gặp anh." Hai người vui vẻ bắt tay nhau, sau đó Đường Anh thắc mắc: "Mà sao tiền bối biết em?"

"Anh cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy em rất đặc biệt, với lại anh rất thích Piano nên tình cờ biết đến em, và sắp tới trường có kết hợp khoa âm nhạc với khoa Piano bọn em, rất vui nếu được gặp em lúc đó."

Nghe Jung Min Gyo nói vậy, Đường Anh cảm thấy thích thú vô cùng, sắp tới khoa Piano được giao lưu kết hợp với khoa âm nhạc, chẳng phải cô sẽ được làm quen với nhiều anh chàng đẹp tựa như minh tinh trong trường sao. Nghĩ vậy thôi cô đang hồi hộp mong chờ lắm rồi.

Thấy Đường Anh cười không ngừng, khó hiểu, Jung Min Gyo liền hỏi: "Em cười gì vậy?"

Cô chợt tỉnh: "Dạ không, mà anh có định đầu quân cho công ty giải trí nào không, em thấy anh rất hợp với SM đó."

Jung Min Gyo cười lớn, xoa đầu Đường Anh: "Anh học cho vui thôi anh không có ý định làm Idol, khó lắm em ạ."

"Có công mài sắt có ngày nên kim mà."

Jung Min Gyo nghệt mặt ra hình như không hiểu, cô liền giải thích: "À, đây là tục ngữ của quê hương em, ý là nếu anh chăm chỉ phấn đấu, kiên nhẫn và nuôi dưỡng đam mê, anh sẽ thành công."

Jung Min Gyo gật đầu, hài hước nói: "Con gái Việt Nam có phải ai cũng xinh đẹp và duyên dáng như này không?"

Đường Anh ho sặc sụa, Jung Min Gyo bật cười vỗ vỗ vai cô.

Ở phía xa, có bốn con mắt đang chăm chú nhìn theo Đường Anh. Bỗng, Trung Anh cất tiếng nói với người bên cạnh: "Đan Đường Anh quả không tầm thường, quen Kim Young Woo, lại quen cả Jung Min Gyo, em ấy có lẽ sẽ thâu tóm được hết hotboy trường Kangnam mất."

Du Huy cười nhạt: "Dù sao cũng không đáng lưu tâm."

Du Huy quay mặt đi chỗ khác, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Mộc Nhi đang nhìn mình, anh liền tỏ vẻ không thoải mái khiến Mộc Nhi vô cùng hụt hẫng.

Bữa tiệc của MinAh vẫn diễn ra trong không khí vui vẻ, cô đã nhận được quà của gia đình từ Busan gửi lên, ngày hôm nay cô nàng thực sự rất hạnh phúc, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười mãn nguyện.

MinAh giới thiệu Đường Anh cho bạn bè ở Busan biết, họ mới gặp đã trở nên thân quen, uống rượu đến nỗi say mèm.

Đang được mời ly rượu tiếp theo, bỗng Đường Anh có điện thoại từ Việt Nam gọi đến, cô mau chóng ra ngoài.

Từng bước đi chuệnh choạng, cô ngồi thụp xuống dưới bậc thang, đầu giây bên kia vô cùng to tiếng: "Con bé này, sao mẹ gọi trăm cuộc không nghe máy? Đang ở đâu đấy, chị Hà Anh đang đứng trước cửa nhà con kia, ra gặp chị mau đi."

"Hà Anh là ai, con quen à?", Đường Anh cười nhạt, hai người đã ân đoạn nghĩa tuyệt, còn có chuyện gì để nói mà gặp chứ. Cho dù đang ở nhà cô cũng không ra gặp.

"Con bé này, Hà Anh là chị con, đầu con lại đau rồi à?", bà có chút lo lắng, dù là mất trí nhớ nhưng bà đã nói về Hà Anh rất nhiều, Đường Anh không thể quên được chứ.

"Đầu con hoàn toàn ổn. Nhưng mẹ à, chính chị ấy đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với con rồi. Cho nên giờ chị ấy có tìm con trăm lần nữa con cũng mặc kệ."

"Con uống rượu sao? Sao như đứa say rượu vậy?"

"Đúng, con vừa uống rượu, con đang say, cho nên, con không thể nói chuyện được nữa." Dứt lời, Đường Anh tắt máy, đầu giây bên kia vô cùng tức giận, đành gọi lại nhưng Đường Anh không nghe. 

Cô gái nhỏ cất điện thoại vào trong túi, chợt lòng cảm thấy không thoải mái, cô ôm lấy mặt khóc nức nở. 

Không gian bên ngoài lạnh gấp vạn lần so với bên trong, những bông tuyết nhỏ khẽ rơi xuống, cái lạnh đang dần ngấm vào người khiến đôi vai gầy run rẩy. 

Miệng lẩm bẩm: "Lúc nào cũng chị Hà Anh."

Đường Anh ngẩng mặt nhìn lên trời, tuyết trắng rơi xuống chạm vào da thịt buốt lạnh. Cô nhận thức được cái lạnh, lập tức đứng dậy, nhưng choạng vạng suýt ngã, cô liền cới giày cao gót ra và vứt xuống đất.

Cô say rồi, say đến nỗi không bước nổi. Bỗng phía sau cô vang lên một giọng trầm trầm quen thuộc: "Ngu ngốc!"

Cô quay phắt người lại, chỉ thẳng tay vào mặt người đối diện: "Anh Du Huy, anh không có quyền tùy ý mắng em."

Du Huy lắc đầu thở dài, anh đã không muốn quan tâm nhưng cô gái này cứ như nam châm hút anh lại khiến anh không thể bỏ mặc. Anh nói cô ngu ngốc đâu có sai, giữa tiết trời lạnh căm căm thế này, cô lại cởi giày cao gót vứt đi, trên người cũng chỉ mặc váy ngắn mỏng thanh.

"Em không ngu ngốc thì là ai?"

"Là anh, là anh ngu ngốc, mới không chấp nhận tình cảm của em." 

Du Huy không biết nói gì hơn, có lẽ anh không nên đôi co với người đang say, anh tiến lại gần, cởi áo khoác ngoài của mình ra mặc vào cho cô, như vậy sẽ ấm hơn rất nhiều. 

Anh toan kéo tay cô vào trong thì bất ngờ thân hình ấy quay lại ôm chầm lấy anh. Du Huy bất ngờ không kịp phản ứng, sau khi định thần được, liền đẩy cô ra, ai ngờ lại bị siết chặt tay hơn, vùi đầu dụi dụi vào ngực anh khiến tim anh đập không kiểm soát.

"Một lúc thôi, như vậy còn ấm hơn áo anh mặc cho em gấp vạn lần."

Du Huy vẫn duỗi thẳng tay, không có ý định ôm lấy, giữa trời tuyết rơi, Đường Anh cứ ôm mãi không chịu buông, cô chỉ ước cho thời gian dừng lại, giây phút này thật tuyệt vời biết bao.

Cơ thể anh ấm như ánh mặt trời, cô tham lam ôm trọn.v