Người Đến Cùng Cơn Mưa

Chương 13: Giao lưu




Đường Anh trở về nhà, mọi người đã đi học hết, chỉ còn cô. Ban nãy, cô mặt dày bắt Du Huy đưa đi ăn sáng, cũng chỉ vì tháng lương đáng trọng của cô đã bị cướp mất, cô hận muốn gào thét lên lắm, nhưng cuối cùng đành im lặng vì không muốn anh biết. Thế là bao công sức từ đầu tháng đều đổ xuống sông xuống biển.

Cô đã mắc oán gì với ai? Tại sao ông trời lại trừng phạt cô như vậy?

Đường Anh vừa uống một ngụm nước, bụng bỗng đau dữ dội, không biết vì ăn quá nhiều hay vì chuyện con gái, cô xoa dầu một lúc sau mới nguôi, cũng chẳng còn sớm nên cô không đến trường nữa.

Cô gái nhỏ lười biếng cuộn tròn mình trong chăn, không biết đã ngủ từ lúc nào. Trên khóe môi bất giác cong lên một nụ cười, dường như rất mãn nguyện, hạnh phúc.

Trong căn phòng nhỏ, chỉ có chiếc giường làm bằng gỗ cùng chiếc đàn piano, tiếng nhạc êm dịu bay lên hòa quện với tiếng hát mơ mộng, cô gái nhỏ chăm chú nhìn ngón tay thanh tú lướt trên phím đàn, thỉnh thoảng xoay người nhìn chàng trai đang đứng bên cạnh.

Chàng trai say sưa lắng nghe, cũng dùng ánh mắt thích thú ngắm nhìn cô gái nhỏ. Cô gái này có ước mơ trở thành nghệ sĩ biểu diễn Piano, ban đầu anh không ủng hộ, nhưng cuối cùng cũng bị tiếng đàn ma thuật ấy thôi miên.

Anh đã nghe cô đàn rất nhiều, nhưng chẳng một lần khen ngợi, thế mà hôm nay, anh lại trầm trồ vỗ tay, không quên tán dương khiến cô vui mừng vô cùng.

"Em đàn rất hay, anh muốn nghe nó đến suốt đời."

"Chỉ cần anh muốn, lúc nào em cũng đàn cho anh nghe."

...

Đường Anh tỉnh dậy thì đã hơn 10 giờ, cô xoa xoa thái dương, vừa rồi cô đã nằm mơ đến ai đó, chẳng biết giấc mơ đó có thực hay không, nhìn trong lòng lại cảm thấy nhói lên một nhịp. Cô không thể nhận ra người đàn ông khen cô đàn hay là ai, chỉ biết hình bóng ấy đã đi vào giấc ngủ của cô rất nhiều lần.

Thời khắc ấy cô thấy tim mình đập mạnh, có lẽ nào đó là quá khứ mà cô đã đánh mất.

Ai nhắc lại quá khứ trước kia cho cô bây giờ. Tại sao mọi người có quá khứ, còn cô lại không.

Những viên thuốc trắng trên bàn, Đường Anh căm hận nhìn nó, rốt cuộc cô phải uống nó đến khi nào.

MinAh gọi điện về, báo không ăn trưa ở nhà, cũng tiện thể thông báo kế hoạch cuối tuần của khoa. Cô chợt nhớ đến người con trai tên Jung Min Gyo nói, sắp tới trường tổ chức giao lưu giữa khoa Piano và khoa Thanh Nhạc. Trong lòng cô mong chờ không thôi.

Lần này cô phải thể hiện bản thân thật tốt.

Hôm ấy, có lẽ sẽ có rất nhiều người đến xem, bởi vì khoa Thanh Nhạc là khoa nổi tiếng của trường chỉ sau khoa Đua Xe. Việc giao lưu lần này khiến rất nhiều khoa ghen tị với khoa Piano.

Ai nấy cũng chuẩn bị sẵn sàng, đặc biệt Đường Anh được Mộc Nhi chọn làm người song tấu cùng. Tất nhiên cô sẽ vui vẻ mà nhận lời, không chút cảnh giác.

Dường như cô chẳng bao giờ để ý ánh mắt của Mộc Nhi dành cho cô đáng sợ như thế nào.

Ngày cuối tuần, cũng là ngày diễn ra sân khấu giao lưu, chỉ tập với nhau có ít ngày nhưng hai bên đều rất ăn ý.

Đường Anh thấy vui lạ thường, ít ra cô đã được biểu diễn trên sân khấu một lần. Lại được khán giả vỗ tay ủng hộ.

Chẳng được bao lâu, Đường Anh bị Mộc Nhi gài bẫy, đến bài song tấu, hai người đàn cho Jung Min Gyo và Kang Dong Won hát thì có trục trặc xảy ra.

"Đan Đường Anh. Cậu phải tập trung vào chứ?", đó là giọng nói trách mắng của Mộc Nhi, lúc đó, Đường Anh vô cùng bối rối, cô không hiểu tại sao lại đánh nhạc không khớp với Mộc Nhi. Trong khi cô đánh không sai một nốt.

Mộc Nhi chăm chú đàn, không quên liếc nhìn Đường Anh một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười nguy hiểm.

Mộc Nhi cố tình đánh sai, nhưng Đường Anh lại lúng túng, thành ra Đường Anh lại là người sai.

Mọi người nhìn biểu hiện của hai người, cho dù Mộc Nhi sai nhưng Đường Anh lại lúng túng như mình có lỗi, thành ra họ chỉ trích Đường Anh.

Khán giả ở dưới ồ lên bất mãn, hai chàng trai khoa Thanh Nhạc buộc phải dừng hát, vì tiếng nhạc không khớp với lời. Mọi người bức xúc vô cùng, ném toàn bộ ánh mắt không thiện cảm về phía Đường Anh.

Phía dưới sân khấu, một chàng trai liếc nhìn thấy khuôn mặt xấu xa của Mộc Nhi đang giả vờ thánh thiện, rối lại liếc nhìn khuôn mặt buồn chán của cô gái nhỏ. Trong lòng khẽ lay động.

Rốt cuộc họ có phải bạn của nhau không?

Buổi giao lưu kết thúc không được vui vẻ như mong đợi, Đường Anh bị các cô gái cùng khoa chỉ trích nặng nề. Cô chỉ biết nói lời xin lỗi chứ không biết làm gì hơn, ngay sau đó bỏ đi.

Mộc Nhi nhìn theo, dưới đuôi mắt lộ một nét cười, quay sang nói với các cô gái khác, rằng, nếu không có Đường Anh, tất cả sẽ thành công hơn mong đợi, thật tiếc, không biết các anh trong khoa Thanh Nhạc sẽ nghĩ sao.

Khoa Piano chỉ có trình độ nhạt nhẽo như vậy sao?

Song, hai bên vui vẻ đi ăn liên hoan với nhau, chỉ riêng Đường Anh xin phép vắng mặt, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Cô chẳng còn mặt mũi đối diện với họ ngay lúc này.

Cô gái nhỏ thẫn thờ ngồi trên bậc thang, chẳng hiểu vì sao lần nào biểu diễn cũng xảy ra sự cố, mà đều nhằm vào cô.

"Đan Đường Anh, em đàn rất hay, rất có hồn."

Tiếng nói của ai đó bất ngờ vang lên, Đường Anh khẽ giật mình ngẩng đầu, trước mắt là nụ cười tươi rói thân thiện của một chàng trai cùng ánh mắt ôn nhu hiền hòa.

Đang an ủi cô sao?

Đường Anh lại cảm thấy tâm trạng nặng nề hơn, là lỗi của cô, lúc đó anh cũng ngừng hát, cô cảm thấy áy náy vô cùng.

"Xin lỗi."

Đường Anh không cười, chỉ nói xin lỗi, mặc dù lời xin lỗi rất nhỏ, nhưng cũng đủ để chàng trai kia thấy xót xa.

"Anh Jung Min Gyo. Anh không đi liên hoan ạ?" Đường Anh sực nhớ ra, mọi người đã đi hết, chỉ còn mình anh ở lại.

Jung Min Gyo cười, lẽ ra anh đã đi, nhưng ngang qua thấy cô ngồi ở đây, liền ghé vào hỏi thăm, anh cũng biết cô đang rất buồn, nên tâm trạng bỗng nhiên không vui theo.

Jung Min Gyo định nói gì đó, thì có giong nói lạnh băng vang lên từ phía sau: "Đan Đường Anh."

Jung Min Gyo nhìn thấy Kim Young Woo, lập tức đứng im một chỗ chẳng nói chẳng rằng, cả người Kim Young Woo như tỏa ra sát khí, ánh mắt nhìn Đường Anh vô cùng khác lạ, lúc đó Jung Min Gyo đã xin phép đi trước.

Đường Anh bỗng nhiên òa khóc, chạy đến ôm Kim Young Woo. Vùi đầu vào vòm ngực vững chãi mà tuôn hết nhưng khó chịu trong lòng ra.

Kim Young Woo bất ngờ, không đẩy ra, mà lại vòng tay ôm lấy. Anh có thể thấy Đan Đường Anh chỉ rối loạn khi đàn sai.

Đường Anh khóc ngày một to, lần trước khi không được tham gia biểu diễn, Kim Young Woo cũng là người bên cạnh cô, lần này cũng vậy.

Hai người mặc kệ đang là giờ giải lao trong trường, mọi người đi qua đều nhìn thấy, chẳng ai còn dám nghi ngờ mối quan hệ của họ nữa.

Một đám con gái bỏ điện thoại ra chụp ảnh, ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng lại ghen tị với Đường Anh vô cùng.