"Con gặp chị chưa?" Tiếng người phụ nữ vang qua điện thoại. Đường Anh thở dài, cô thậm chí không nhớ nổi chị cô là ai, dù có xem biết bao nhiêu lần ảnh chị gái, cô cũng không thấy có chút quen thuộc nào.
Hai giờ sáng. Đường Anh trằn trọc thức giấc. Cô vừa mơ thấy một người con trai, một bóng hình quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra anh ấy là ai.
Đường Anh bỗng thốt lên hai từ:"Kết hôn"
Tại sao, hai từ đó cứ ám ảnh mãi trong tâm trí cô, không đầu, không cuối, khiến cô cứ mãi mông lung với một giấc mơ chập chờn.
Phải chăng đây là những mảnh ghép liên quan đến quá khứ của cô. Cô và người ấy rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào.
Đường Anh vỗ vỗ đầu, dưới ánh đèn vàng nhẹ, cô khẽ liếc nhìn tấm hình đặt trên bàn. Khi đi, cô chỉ mang duy nhất tấm hình của mình chụp với em trai.
"Đăng Anh, sao chị không thể nhớ ra bất kì điều gì vậy? Đầu chị đau như có người gõ vào. Đau lắm."
Ly cafe bay khói mờ ảo. Thời gian như ngừng lại, bông hoa tường vi cài bên giá sách rơi một cánh, người con trai dựa lưng vào tường, một chân duỗi, một chân co lên, đôi mắt xám lạnh nhìn vào khoảng không vô định.
Nghĩ đến cuốn sách kia, Du Huy siết chặt tay thành nắm đấm, đầu đau như muốn nổ tung ra. Một quá khứ bị chôn vùi, tuổi thơ bị gáo nước lạnh đổ lên. Càng lớn, quá khứ cuồng loạn ấy càng ám ảnh trong tâm trí anh, nó như sợi dây vô hình, không thể nhìn thấy mà cắt đứt.
Ngày Du Bảo ra đời, Du Huy đã chạy rất nhanh về nhà, và thoát khỏi cơn ác mộng ấy. Bố mẹ anh đã rất vui khi nghe thấy tiếng khóc của Du Bảo, và Du Huy cũng khóc. Ngày hôm ấy, anh đã khóc rất nhiều, dường như không thể dừng lại được, tim anh đau đến co thắt, từng mạch máu như vỡ tan ra, đôi mắt đỏ ngầu dịu lại màu đen lạnh lẽo, cả người mềm nhũn như bị hút hết sinh khí, Du Huy ngã xuống, đôi mắt từ từ nhắm lại, tuyến lệ tràn xuống đôi môi nhợt nhạt.
"Du Huy, con về rồi." Bà Park nói nghẹn ngào.
Ngày Du Bảo đầy tháng, ông Park đã không về, một mình ngồi ở chùa, thành tâm niệm phật, mệt mỏi đến nỗi hôm sau ông sốt li bì. Và mười hai giờ đêm hôm đó, Du Huy đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
Du Huy đã nuôi đam mê đua xe từ rất lâu, anh mê tốc độ, mong muốn làm chủ đường đua. Sinh nhật 18 tuổi, anh chính thức đăng kí gia nhập đội đua Winam Maric. Nhưng vì tuổi còn khá trẻ, anh luôn bị loại khỏi các vòng dự tuyển. Nhưng cuối cùng, sau bao nỗ lực, anh cũng được chọn vào đội đua, nhưng nằm trong top cuối, hầu như không được tham gia đấu giải lần nào.
Ngoài thời gian đến trường, anh dồn tâm sức vào đua xe, từ những cuộc đua nhỏ đến cuộc đua lớn, anh đều không bỏ qua. Ngày đêm luyện tập, vượt qua mọi tay đua trong đội, anh lọt top 10 tay đua xuất sắc nhất, chính thức tham gia đấu giải cho đội.
Giải đua xe toàn Hàn Quốc năm ấy, anh đã bứt phá giành chức quán quân cuộc đua đường dài 6600km. Khiến cho các tay đua và báo chí phải nghiên cứu rất nhiều về ngôi sao mới sáng này.
Dù là người trẻ tuổi nhất đội, nhưng Du Huy đã khiến tất cả tiền bối dè chừng rất nhiều. Anh đang nuôi ước mơ được thi đấu tại giải The World toàn thế giới vào một ngày nào đó.
...
Sáng sớm, tại căn-teen rộng lớn. Đường Anh vác bộ mặt ỉu xìu ra ngoài vì quên không mang ví.
Căn-teen tự dưng náo nhiệt, mọi con mắt đều đổ dồn vào người con gái với đôi chân kiêu sa đang nhẹ nhàng bước vào, ánh mắt cô gái có gì đó rất quen thuộc. Nếu có gương soi, Đường Anh chắc chắn sẽ nhận ra đôi mắt ấy thật giống cô, giống như một bản sao.
Đường Anh mơ hồ đứng im lặng như kẻ mất hồn. Mẹ cô đã từng nhắc, chị gái cô cũng học ở đây, nhưng cô không nghĩ chị ấy lại xinh đẹp như vậy. Như có ánh hào quang bao vây, cô thật không dám tuỳ tiện nhận vơ.
Ánh mắt cô gái liếc nhìn xung quanh, rồi dừng lại ở phía Đường Anh. Đường Anh tròn mắt nhìn, bốn con mắt chạm nhau, cô gái kia khẽ chau mày.
"Sao lại ở đây?"
Đường Anh biết cô gái ấy đang nói với mình, thật sự đây là chị cô sao, hoàn toàn không cùng đẳng cấp, cô ở vị trí dưới đáy, còn chị thì ở vị trí trên cao. Xung quanh chị ấy còn được rất nhiều vệ tinh bủa vây.
Đường Anh khẽ đáp:"Du học."
Nét mặt cô gái thay đổi, hung hăng nhìn Đường Anh. Tiếng bàn tán xung quang vang lên. Đường Anh có thể nhận ra, mọi người đều nhìn chị bằng ánh mắt dè chừng, nhất là con gái, họ đều không dám nhìn thẳng, có vẻ như, chị gái cô là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở đây.
"Cô gái này có thù gì với chị EunHa sao? Chết chắc rồi."
Đám đông tản ra, EunHa bước đến gần Đường Anh hơn. Lập tức kéo cô ra ngoài. Đường Anh không phản ứng, cứ thế theo sau chị. Đường Anh thật sự ngưỡng mộ vẻ đẹp của chị, từ dáng hình đến gương mặt, đều đáng khen ngợi.
EunHa hung dữ bỏ tay Đường Anh ra, đôi môi nhỏ xinh khẽ gằn giọng:"Nhà có tiền cho cô đi du học, sao bao tháng qua không gửi cho tôi lấy một đồng?"
Đường Anh đã nghĩ, chị sẽ tốt đẹp, như vẻ ngoài của chị vậy, nhưng sự thật làm cô choáng váng, ánh mắt, giọng nói của EunHa làm Đường Anh không thể lường trước.
"Chị Hà Anh, tại sao chị lại như vậy?"
EunHa hoàn toàn bị chọc cho đến tức giận, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, nghiến răng nói: "Đừng gọi tôi là Hà Anh, không nghe thấy mọi người gọi tôi là EunHa à? Mẹ bảo đi tìm tôi có đúng không? Cứ bảo bà ấy là tôi sống rất tốt, đừng quan tâm đến, thay vì để cô đi tìm, thì gửi tiền sang cho tôi đi!"
Đường Anh hoàn toàn nhìn EunHa bằng con mắt khác, con mắt ghê tởm, khinh bỉ. Một con người không đáng kính trọng.
"Chị thật vô ơn. Chị nghĩ gì khi mẹ bảo em sang đây tìm chị. Chị mơ à? Từ ngày chị đi gia đình yên ổn hơn rất nhiều, bố cũng đã tỉnh, Đăng Anh cũng đã lớn, còn em...tất nhiên em sang đây học chứ không phải tìm lại người chị không có lương tâm"
EunHa trừng mắt nhìn em gái đang phẫn nộ như một con mèo xù lông. Cô nhếch môi khinh bỉ, giơ tay lên tát Đường Anh: "Được thôi, ở đây cô đừng nhận tôi là chị, chúng ta coi như không quen."
Đường Anh xoa xoa bên má đau rát, khoé miệng cong lên: "Chính chị đã bắt chuyện với em trước!"
EunHa toan giơ tay lên tát Đường Anh một lần nữa, nhưng Đường Anh đã nhanh chóng chộp lấy bàn tay chị gái rồi hất mạnh ra khiến EunHa loạng choạng lui người về phía sau, cô nàng giữ thăng bằng trên đôi guốc cao, hậm hực nghiến răng nói:"Khôn hồn thì chuyển trường đi, đừng lởn vởn trước mặt tôi."
Dứt lời, EunHa bỏ đi. Đường Anh rưng rưng nước mắt nhìn theo, cô hoàn toàn mệt mỏi, ngồi thụp xuống chiếc ghế bên cạnh. Tại sao cùng một dòng máu, chị ấy lại vô tâm như vậy. Đây không phải cách cư xử của một người chị đối với em gái của mình.
Đang mông lung nghĩ, Đường Anh giật mình quay lại vì có tiếng nam sinh phát ra từ phía sau:"Cô gái nhỏ, em thật can đảm khi dám hất tay EunHa ra đó!"
Đường Anh nhìn hai người đang đứng cạnh nhau. Người con trai kia chẳng phải là "hình mẫu lí tưởng" khiến Mi An rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Hình như anh ta rất hay cười thì phải, cô đã gặp vài lần, lần nào cũng cười rất tươi. Còn người bên cạnh...làm cô bất giác choáng váng.
Khuôn mặt ấy, thật đẹp, thật lạ nhưng cũng thật quen.
"Hai người nghe lén?"
"Anh chỉ vô tình đi qua thôi, đúng lúc thấy em hất tay EunHa ra thì muốn qua hỏi thăm xem em có thấy hối hận không?" Trung Anh cười. Đường Anh ngơ mặt không hiểu. Hối hận? Tại sao lại phải hối hận. Chẳng lẽ đứng im nhìn người khác tát mình ư?
Trung Anh liếc ngang, nhìn dọc, soi xét Đường Anh. Bỗng anh vội vàng nói: "Này, cô em bạn MinAh đúng không?"
"Ừ." Đường Anh gật đầu. Trung Anh nở nụ cười tươi hơn. Cô gái này chính là người dẫm vào giày anh rồi chạy đi hôm ở căn-teen. Anh thật muốn tìm lại, nhưng không ngờ vô tình gặp ở đây. Đúng là con bé không sợ trời không sợ đất. Dám dẫm vào chân anh, còn dám hất tay EunHa.
Đường Anh đọc được suy nghĩ của Trung Anh, nhưng không thèm màng đến, cô chỉ khẽ liếc nhìn người con trai đứng phía sau Trung Anh, chờ cậu bạn trêu đùa xong để cùng đi.
"Này, sao em cứ nhìn bạn anh vậy?" Trung Anh cốc đầu Đường Anh.
"Không chỉ mình em nhìn đâu, anh thấy hàng trăm người đang nhìn anh ấy kìa!", Đường Anh thích thú chỉ chỉ xung quanh. Khoé miệng xinh cười khéo, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng.
Du Huy hơi quay đầu nhìn, lập tức kéo tay Trung Anh rời đi. Đường Anh phân vân có nên chạy theo hỏi tên người con trai kia hay không? Có nên chủ động tỏ ra thích hay không? Là con gái, bắt chuyện làm quen trước thật xấu hổ...
"Anh...", cuối cùng, Đường Anh rút hết can đảm ra và gọi. Khi Trung Anh và Du Huy quay người lại nhìn, tim cô như văng ra khỏi lồng ngực. Nhìn Du Huy, cô có cảm giác như quá khứ mình đã từng gặp rồi, thậm chí từng yêu rồi.
Trung Anh rạng rỡ nói: "Em gọi anh à?"
Đường Anh lắc đầu, chỉ tay vào Du Huy. "Em muốn biết tên anh?"
"Không có gì đâu, vì chúng ta cùng là người Việt Nam, nên em muốn làm quen thôi.", thấy Du Huy không trả lời, Đường Anh nói tiếp.
"Cậu ta là người Hàn Quốc!", Trung Anh nói, nhưng Đường Anh mặc kệ. Cô chỉ quan tâm Du Huy.
Trong lòng cô rất mong ngóng câu trả lời từ Du Huy, nhưng anh lại thốt ra những câu chữ vô cùng lạnh lẽo:"Tôi không cần thêm bạn, vì vậy đừng tuỳ tiện."
"Vậy anh cần người yêu chứ?" Đường Anh lém lỉnh nói. Khiến Du Huy toát mồ hôi trong người. Cô gái này, sao lại có thể nói thẳng thắn ra như thế chứ.
"Này, nếu em không cưa đổ được anh, em đừng hòng được cậu ta để ý!". Trung Anh trêu chọc Đường Anh, lập tức bị ánh nhìn hung dữ của Đường Anh làm rung động.