Người Đến Bên Cạnh Tôi

Chương 10




Đêm đã khuya, đèn neon hư ảo, ánh sáng hào nhoáng.

Trên đường, từng chiếc xe một chạy ngang qua, đi đến mục tiêu của họ.

Quan Hề không biết mục tiêu của cô ở chỗ nào, sau khi ngồi trong xe đợi thật lâu, nhận được cuộc điện thoại của Quan Hưng Hào.

“Ba.”

“Hề Hề, đang ở đâu chơi vậy?” Giọng nói của Quan Hưng Hào rất dịu dàng, rất quen thuộc với cô.

Mũi Quan Hề có hơi chua xót.

Suy nghĩ lại thì thật ra cô cũng không quá xui xẻo, gặp được một người ba, dù không phải ruột thịt vẫn đối xử với cô tốt như vậy.

“Hôm nay là sinh nhật Tống Lê, bọn con đang đến tặng quà cho cậu ấy.”

“Như vậy à, vậy tối nay con có về nhà không, nếu về thì nói ba để ba bảo người đến đón con nhé.”

Quan Hề nằm lên tay lái, giọng nói thấp xuống: “Không cần ạ, con, hôm nay bọn con ở bên ngoài.”

Theo bản năng, là không muốn về nhà.

Quan Hưng Hào ừ một tiếng: “Được, vậy các con cứ việc chơi đi, để Tùy Châu quan tâm con nhiều chút nhé.”

“….Con biết rồi ạ.”

Một khoảng trống ở giữa, Quan Hề biết ông còn lời muốn nói, nên chỉ im lặng chờ đợi.

Quả nhiên Quan Hưng Hào hơi do dự, nói: “Oánh Oánh về nhà cũng đã nhiều ngày rồi, ba và mẹ con vẫn chưa nói chuyện Oánh Oánh còn sống cho ông bà nội con biết, giờ đang tính toán sẽ thông báo cho mọi người biết.”

Dù sao thì điều nên đến cũng phải đến, có lẽ trước đó đã làm nền quá lâu, lúc này Quan Hề nghe chuyện này trong lòng lại rất bình tĩnh.

“Con biết rồi, vậy ba định khi nào sẽ nói.”

“Ngày mai, mọi người ăn cơm chung.”

“Được ạ.” Quan Hề nói.

Nghe cô thẳng thắn đồng ý, trái lại thì trong lòng Quan Hưng Hào lại có hơi khó chịu.

Ông luôn yêu thương và đau xót Quan Hề, cũng biết cô con gái này đã bị mình cưng chiều đến độ coi trời bằng vung, tính khí không tốt. Từ lâu trước đây, thật ra ông đã chuẩn bị xong về việc Quan Hề sẽ náo loạn lên với mình trước sự xuất hiện của Quan Oánh, ông cảm thấy đó mới là bình thường.

Nhưng ngàn lần không nghĩ đến chính là, cô không hề náo loạn gì cả.

Quan Hưng Hào: “Hề Hề….”

Quan Hề: “Địa điểm ở đâu ạ?”

Hai người đồng thời mở miệng.

Quan Hề có hơi sững sốt: “Ba muốn nói gì ạ?”

Quan Hưng Hào xoa dịu tinh thần: “Không có gì… Địa điểm à, địa điểm ngay tại nhà ông nội, có lẽ con nên đến vào khoảng thời gian ăn bữa trưa.”

Quan Hề: “Con biết rồi ạ.”

“Được, vậy ba không quấy rầy các con nữa, cúp nhé.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Quan Hề lơ mơ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại rất lâu. Hình như khoảng thời gian này, chỉ có ba vẫn luôn gọi điện thoại cho cô, lâu như vậy rồi, cho đến tận bây giờ mẹ vẫn chưa gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, một cuộc cũng không có.

Quan Hề lắc đầu, hất tung cái cảm giác mất mát đó.

Được rồi…. Gần đây bà ấy mới gặp lại con gái ruột của mình, tâm tư mãi luôn đặt lên người cô gái kia cũng chẳng có gì lạ cả.

Cô chắc chắn, bà ấy chỉ nhất thời quên mất cô mà thôi.

**

Quan Hề cũng có bất động sản đứng tên mình, chỉ là đến tận bây giờ cô vẫn chưa ở những căn nhà đó, không biết đã có bao nhiêu bụi bặm. Nên tối hôm đó, cô trực tiếp đi đến khách sạn Nam Tước.

Khách sạn Nam Tước nằm dưới trướng của Quan thị, là địa bàn của anh họ cô – Quan Nguyên Bạch, cô có cảm thấy nơi này tương đối an toàn.

Sau khi thuê phòng, cô tắm rửa, chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng, nằm xuống ngủ ngay.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa, trong điện thoại đều tràn ngập tin nhắn, trong đó bao gồm của Giang Tùy Châu.

【Em ngủ ở khách sạn à?】

【Nói chuyện.】

Nói chuyện gì chứ!

Quan Hề nhớ lại cuộc đối thoại của hai người vào ngày hôm qua lại cảm thấy tức giận.

Đợi chút…. Sao anh ấy lại biết cô đến khách sạn ngủ vậy?

Anh gắn máy giám sát trên người cô hay tối qua cô mở cửa phòng bị người khác nhìn thấy đây.

Quan Hề cảm thấy nghi ngờ, lúc quay đầu, vừa khéo nhìn thấy chìa khóe xe, thẻ ngân hàng và mấy thứ vặt vãnh mình tiện tay để trên tủ đầu giường tối hôm qua.

Cô hơi kinh ngạc, nhặt lên chiếc thẻ đã quẹt để trả tiền phòng ngày hôm qua.

À, hình như thẻ đây là thẻ phụ của Giang Tùy Châu.

“….”

Quan Hề trợn to mắt, ngã xuống gối.

Nhưng với Giang Tùy Châu, trước nay cô chưa từng có khái niệm “ăn của chùa phải quét lá đa [1]”. Cho nên đừng hy vọng cô phát hiện mình dùng tiền của anh sẽ dịu đi đôi phần, hay tức giận sẽ tiêu tan.

[1] Câu gốc là “Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn”: Nghĩa là ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng phải mềm mỏng hơn (Cre: hatdao3quatao.wp.com)

Quan Hề cầm điện thoại lên, đùng đùng phản hồi anh bằng vài câu chữ sắc bén để anh tỉnh hồn lại, nhưng còn chưa kịp gửi đi, chuông cửa đã vang lên.

Cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi đến sau cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.

Là…. Giang Tùy Châu?

Người này đến nhanh vậy trời.

Quan Hề lập tức lui về sau một bước, cô nhìn toàn thân qua gương bên cạnh cửa, cấp tốc sửa sang lại tóc tai rối bời.

Chuông cửa lại vang lên.

Quan Hề biết cô không mở cửa, anh cũng có trăm loại phương pháp để cánh cửa này mở ra, nên cô cũng để yên luôn, trực tiếp mở cửa, đứng ở sau khe hở nhìn anh.

“Có chuyện gì.” Giọng của cô rất hung hăng.

Giang Tùy Châu vô cùng quen thuộc với bộ dạng này của cô, trước đây mỗi lần cô tức giận, sau đó đều sẽ như vậy, vênh váo nghênh ngang, tựa như muốn dùng ánh mắt để phân thây người khác.

Nhưng có lẽ hôm nay cô không ý thức được bản thân chưa chuẩn bị xong.

Áo ngủ, tóc rối, gương mặt không son phấn, hơn nữa vì mang dép của khách sạn nên kéo ra một khoảng cách lớn về chiều cao với anh.

Mặt búng ra sữa, không chút khí thế nào.

Giang Tùy Châu cụp mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Để anh vào trong trước đã.”

Quan Hề không nhúc nhích: “Anh có chuyện gì cứ nói đi, sao phải đi vào trong làm gì.”

Giang Tùy Châu đưa tay đặt lên cánh cửa: “Muốn anh đẩy mạnh vào không.”

Quan Hề trừng mắt nhìn anh.

Giang Tùy Châu nhíu mày: “Hôm qua tức giận đến như vậy à? Giận đến mức tới thẳng khách sạn luôn sao.”

Quan Hề cảm giác được anh dùng lực, cô sắp không chống cự cửa nổi nữa rồi.

Vì tránh để bị đẩy ngã chật vật, cuối cùng cô vẫn buông lỏng tay, dứt khoát xoay người đi vào trong: “Chỉ là em đột nhiên muốn đến khách sạn, em tức giận chỗ nào!”

Giang Tùy Châu đi vào, trở tay đóng cửa lại.

Quan Hề ngồi ở mép giường, lạnh lùng nhìn anh: “Mà trước kia em ở đâu anh cũng không thèm để ý đến, bây giờ sao lại có ý kiến.”

Giang Tùy Châu đứng trước mặt cô: “Không phải có ý kiến chuyện em ở khách sạn, mà có ý kiến việc em nổi giận với anh vì chuyện của Tạ Duyên.”

“Em vì Tạ Duyên lúc nào —–“

“Em cho rằng ngày hôm qua anh mù à?”

Quan Hề nghẹn họng, nhưng ngày hôm qua cô nổi giận không phải vì Tạ Duyên, mà là vì những lời nói kia của anh nên mới tức giận. Nhưng, bây giờ cô cũng không thể nói mình tức giận vì lời nói đó, nếu không anh sẽ nghi ngờ tại sao cô phải tức giận vì chuyện này.

Quan Hề nhất thời không cãi lại được.

“Em là vợ chưa cưới của anh, nếu cãi vã với anh vì người đàn ông khác, có lẽ không thích hợp lắm.”

Quan Hề nhìn qua chỗ khác, không muốn để ý đến anh.

Giang Tùy Châu đưa tay kéo cằm cô qua, để cô nhìn mình: “Nói chuyện đi.”

Quan Hề lại quay đầu đi, muốn chối: “Ngày hôm qua em không có cãi cọ với anh nha, chỉ là em có ý kiến với những lời anh nói thôi, ý kiến này em không thể biểu đạt được, anh việc nào ra việc đó, thì em cũng việc nào ra việc đó. Nên….. Chuyện kia cũng chỉ vì tâm trạng em không tốt, lời nói có hơi quá thôi mà.”

Giang Tùy Châu nhíu mày.

Quan Hề lấy tay anh ra, đứng dậy: “Giang Tùy Châu, quả thật thân phận là con nuôi luôn kém hơn con ruột, điều nay anh nói không sai. Nhưng, cũng không đến nỗi không lên bàn tiệc được, không đến mức là mất mặt như thế!”

Giang Tùy Châu: “Anh chưa nói là mất mặt.”

Quan Hề hơi ngạc nhiên, ừm, hình như là chưa nói?

“Vậy anh nói không lên bàn tiệc được đó còn gì!”

Giang Tùy Châu suy nghĩ lại, hình như lúc ấy anh có nói như vậy. Nhưng sự thật là, anh không có ý kiến gì với người tên Tạ Duyên này, thậm chí còn rất tán thưởng năng lực của anh ta. Khi đó anh nói như vậy….. Thật ra cũng chỉ bị hình ảnh Quan Hề bắt chuyện với người đàn ông khác làm mất hứng, nói không lựa lời thôi.

Giang Tùy Châu nói: “Thuận miệng nói.”

Quan Hề: “….”

Ma mới tin anh! Thuận miệng nói không phải là trong lòng có suy nghĩ đến à!

“Vậy nên tối hôm qua em chỉ đang tranh luận cùng anh thôi sao?”

Quan Hề: “Không được à?”

“Được, nếu em chỉ vì tâm trạng không tốt nên thái độ tranh luận kém đi chút, vậy coi xem kết thúc.” Giang Tùy Châu nói, “Không phải là vì Tạ Duyên thì đều có thể.”

“….”

Dường như Giang Tùy Châu đã lấy được câu trả lời khiến mình hài lòng, nên thái độ của anh cũng nhanh chóng tốt lên. Anh quen thuộc đưa tay ôm ngang qua eo cô, khẽ đẩy nhẹ, “Đi rửa mặt, rồi ra ngoài ăn cơm.”

Chó má!

Ai muốn đi ăn cơm cùng anh!

Khoan đã…. Ăn cơm?

Quan Hề hơi sững sốt, chợt nhớ đến một truyện quan trọng: “Hôm nay em phải đến nhà ông nội….”

Cô vội vàng nhìn thời gian, mười một giờ, thời gian này đã là bữa trưa rồi, vậy mọi người cũng đã đến nhà ông nội cả rồi.

Trong đầu Quan Hề hiện ra hình ảnh sắp gặp lại người thân, da đầu nhất thời tê dại….

Thôi, vẫn nên đến sau vậy.

Quan Hề lấy tay anh ra: “Em không ra ngoài ăn cơm đâu, em ăn ở khách sạn luôn là được rồi.”

Sáng nay Giang Tùy Châu có một cuộc họp, buổi trưa vẫn dành ra chút thời gian rảnh, đến xử lý chuyện với Quan Hề.

Thức dậy sớm, thật ra lúc này anh cũng có hơi mệt. Thấy Quan Hề muốn ăn ở khách sạn, anh cảm thấy cũng có thể, vì vậy trực tiếp kéo cô đến nằm xuống giường: “Được, vậy gọi cho anh một phần luôn nhé.”

Quan Hề đột nhiên bị ôm ngang eo rồi nằm xuống, bất ngờ không kịp làm gì, mặt u ám: “Này? Em không đi ăn thì tự anh đi là được rồi mà, anh làm gì vậy? Giang tổng, phiền anh bỏ tay ra trước đã.”

Giang Tùy Châu không nhúc nhích, tay tựa như tường đồng vách sắt.

Quan Hề vùng vẫy một hồi lâu, chỉ đành từ bỏ.

Ngay sau đó Giang Tùy Châu nói rất sâu xa: “Gọi thức ăn Trung nhé, anh không muốn ăn đồ Tây.”

“Tự mà gọi.”

Giang Tùy Châu ừ một tiếng: “Đưa điện thoại cho anh.”

Quan Hề nằm trong ngực anh vốn cũng không ra được, không thể làm gì khác ngoài vươn dài tay lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, nhấn nút gọi đồ ăn. Giang Tùy Châu nhận lấy, thuần thục báo tên vài món ăn.

Quan Hề nghe được giọng nói ở sau lưng, nhớ lại một lần trước đây.

Khi đó hai người họ cũng ở trong phòng này, lúc ấy cũng đang gọi bữa ăn, sau khi thức ăn đến, Giang Tùy Châu cảm thấy không được ngon, khi đó đã lập tức gọi điện thoại cho người tổng phụ trách khách sạn, cũng là anh họ Quan Nguyên Bạch của cô.

Từ trước đến nay, thức ăn ở Nam Tước luôn người trong ngành quảng cáo rùm beng, nhưng Giang Tùy Châu lại bới lông tìm vết, công lực vạch lá tìm sâu không ai sánh bằng. Anh tỉnh táo và phê bình nghiêm khắc khiến Nguyên Bạch tức gần chết, sau đó Quan Nguyên Bạch tàn nhẫn phun ra một câu bảo cậu có thích ăn hay không, còn nghiêm nghị cảnh cáo anh không được dẫn em gái của mình đến khách sạn của anh ấy để thuê phòng nữa.

Lúc người nói chuyện điện thoại cất giọng, khi ấy Quan Hề nhìn anh bị oán giận không nói được gì, ngồi một bên cười không nhịn được.

“Em cười cái gì.” Giang Tùy Châu cúp điện thoại.

Lúc này Quan Hề mới ý thức được mình suy nghĩ một lúc đã cười ra tiếng, cô lập tức nghiêm túc lại: “Không có gì, nhưng không phải trước đây anh nói thức ăn chỗ này khó ăn à, sao còn ăn nữa.”

Giang Tùy Châu: “Đã được cải thiện rồi, em không biết à.”

“….Cái gì cơ?”

Giang Tùy Châu: “Lúc ấy Quan Nguyên Bạch thẹn quá hóa giận, nhưng sau đó vẫn lén lén lút lút dựa vào ý kiến của anh để cải thiện phía bên nhà bếp.”

“…..”

Thì cũng giống với tác phong của anh trai cô mà.

Giang Tùy Châu điều chỉnh tư thế thoải mái, nhắm hai mắt, hỏi cô: “Vậy sao ngày hôm qua tâm trạng em lại không tốt.”

Dù sao nên tới thì cũng phải tới.

Quan Hề yên lặng trong chốc lát, xoay người.

Anh vốn đang ôm cô từ phía sau, hai người cách rất gần, khi cô quay lại, trán cũng sắp chạm vào nhau.

Hôm nay Giang Tùy Châu không đeo mắt kính, thật ra thì anh cũng không thường đeo kính lắm, cận thị chỉ hơn một trăm độ, đeo cũng được mà không đeo cũng chẳng sao.

Khi không đeo kính, cô có thể nhìn thấy rõ lông mi của anh, vừa dài vừa dày, cô biết nếu mi mắt mở ra, cô có thể thấy được một đôi mắt tuyệt đẹp, trong veo và lạnh lùng, thâm thúy và sáng trong.

Cô đã nói xấu sau lưng anh nhiều lần, nhưng tới nay cô chưa từng công kích ngoại hình của anh.

Nếu không người ta sẽ cảm thấy mắt cô mù rồi.

“Chắc anh có nghe nói qua rồi, rất lâu trước đây nhà em có một đứa trẻ qua đời.” Quan Hề mở miệng trực tiếp, cô nghĩ, dù sao không đến mấy ngày nữa anh cũng sẽ biết.

Thậm chí anh nghĩ thế nào về con nuôi, cô quan tâm như vậy làm gì, sau này anh cũng không có cơ hội biết chuyện này.

Bây giờ suy nghĩ lại, cô nổi giận cũng không chẳng có ích gì, từ trước đến nay hai người luôn yêu cầu ở đối phương sự thẳng thắn, trực tiếp, lợi ích và dục vọng, chỉ như vậy mà thôi.

Trước đây họ cần lẫn nhau, lợi dụng nhau. Hôm nay vẫn vậy, thậm chí bây giờ cô rất cần anh, cảm xúc biến hóa quá mức với anh như vậy, quả thật không lý trí.

“Có nghe nói.” Giang Tùy Châu nói.

Quan Hề: “Cô ta trở lại rồi.”

Giang Tùy Châu mở mắt ra: “Cái gì?”

Quan Hề nói: “Thật ra thì cô ta không chết, ban đầu bị người bảo mẫu kia tiện tay ném cho người khác, sau đó bị lén bán đi. Bây giờ, cô ấy đã tìm được ba mẹ ruột của mình rồi.”

Người từ trước đến nay luôn bình tĩnh như Giang Tùy Châu, sau khi nghe xong chuyện này cũng không quá bất ngờ, chỉ hỏi: “Làm sao tìm được vậy.”

“Quan Oánh và mẹ có ngoại hình rất giống nhau, à Quan Oánh là tên cô gái kia. Giống đến mức mà khi cô ta đứng bên cạnh mẹ em, vừa nhìn một cái đã có thể nhìn ra cô ta do mẹ em sinh ra. Không lâu trước đây, Quan Oánh bất ngờ nhìn thấy mẹ trên tin tức, đó là lần mà trung tâm thương mại khai trương, ba mẹ đều đi cắt băng khánh thành.”

“Cũng vì cảm thấy mình và người trên tin tức có vóc người giống nhau sao?”

“Không đúng hoàn toàn, quan trọng nhất chính là từ nhỏ cô ấy cũng biết mình không phải con ruột. Thêm tình huống này nên lại đi tìm hiểu tin tức năm đó gia đình em thất lạc một đứa trẻ, trong lòng chắc chắn sẽ có suy đoán. Dù sao sau đó cũng liên lạc, xét nghiệm DNA, xác nhận đúng.” Quan Hề cười một tiếng, “Có phải rất thần kỳ không, có lẽ đây chính là duyên phận.”

Giang Tùy Châu yên lặng hồi lâu, nói: “Em thấy không vui.”

Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.

Nụ cười của Quan Hề cứng đờ, chậm rãi nói: “Chị em sống lại, có gì không vui đâu chứ, em thấy rất vui mà.”

Giang Tùy Châu: “Không sợ cô ấy tranh giành tình yêu thương với em sao? Hoặc phân chia tài sản?”

Quả nhiên là Giang Tùy Châu, những câu nói đâm vào tim…..

Quan Hề nhìn anh, lập tức đưa tay véo anh, “Em không có, anh im miệng.”

Giang Tùy Châu tùy ý cầm cổ tay cô lại: “Vậy sao, thế thì không phải là Quan Hề mà anh biết.”

“Giang Tùy Châu, anh không nói câu nào em cũng sẽ không cho rằng anh bị câm đâu ——“

Trên người cô mặc áo ngủ, giãy giụa hai cái vạt áo đã bị hở ra, phong cảnh ở cổ áo rất đẹp.

Ánh mắt Giang Tùy Châu lướt qua, nhưng nghĩ lại thời gian này ngắn ngủi, không thích hợp để phóng túng vào ban ngày. Không thể làm gì khác ngoài đè nén và xóa bỏ tâm tư, đưa tay kéo lại, che đi đường cong xinh đẹp của cô.

“Cuối cùng cũng biết hai mươi tám món quà em đưa anh là có ý gì rồi.” Làm xong, anh đột nhiên nói.

Quan Hề: “…..?”

“Hóa ra là vì để củng cố quan hệ với anh, để lập vốn liếng.”

Quan Hệ nhìn anh, mặt không đỏ chút nào: “Làm sao, không được à, vậy ban đầu lúc anh trai anh cưới tiểu thư nhà họ Tưởng, cùng ngày đó anh còn bắt đầu mối quan hệ với em và đưa em về nhà ăn cơm đấy.”

“Lật lại nợ cũ làm gì, anh cũng có nói không được đâu.” Giang Tùy Châu tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói hời hợt: “Như vậy cũng tốt, xem như đã phá án.”

“Phá án cái gì?”

“Anh vốn nghĩ em làm nhiều việc không không vậy, cùng lắm thì muốn món đồ gì đó, bây giờ đã biết chân tướng, thấy yên tâm thôi.”

__

Lời tác giả:

Giang: Phá án phá án, tiết kiệm chút tiền (không phải).