Cùng ngày kết thúc công việc, Lâm Trình Nghiêu từ chối tất cả các buổi xã giao, mang Mạc Như Uân đi ăn bữa ăn khuya.
Bọn họ mấy năm trước ngẫu nhiên phát hiện một quán ăn nhỏ, trong ngõ nhỏ, buổi tối cơ hồ không có gì sinh ý (không buôn bán được gì), hôm nay càng không có một bóng người.
Vợ chồng chủ quán đang định đóng cửa, nhìn thấy hắn có chút ngoài ý muốn, càng có rất nhiều kinh hỉ.
“Tiểu Lâm! Cậu —— đã lâu không tới quán.”
Nhìn bộ dáng hai vợ chồng do do dự dự, nhất định cũng nghe nói tới sự kiện kia.
“Gần đây cháu đang bận. Ông chủ, cho tôi món như mọi khi.”
“Được rồi. Cô gái, cô muốn ăn gì?”
Mạc Như Uân trả lời: “Tô hủ tiếu hoành thánh …… Không bỏ hành.”
Ông chủ sửng sốt một chút, thở dài mà cười cười, đi vào phòng bếp.
Lâm Trình Nghiêu chống cằm xem cô, cười nói: “Đã bao nhiêu năm, cũng không chịu ăn.”
“…… Ân.”
Ông chủ còn tặng hai đĩa đồ ăn nhỏ, Lâm Trình Nghiêu theo thói quen tính lấy thịt bò trong tô của mình để vào trong tô của Mạc Như Uân.
Mạc Như Uân cúi đầu, dùng cái muỗng chọc chọc từng cái hoành thánh.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu cô, thuận theo mái tóc dài, lực đạo ôn nhu, như là sợ xúc phạm tới cô dù một chút ít.
Giống như trước đây, sủng nịch vuốt ve.
Cô nghe được tiếng than nhẹ phức tạp của hắn, không dám ngẩng đầu, sợ rơi vào cái quen thuộc ngày xưa, ánh mắt thâm thúy như nước.
Nước mắt như từng hạt châu tí tách rơi vào trong tô, gây nên từng đợt gợn sóng trong lòng cô.
Khóc không thành tiếng.