Chú Trương làm việc tương đối năng suất, Nguyễn Thu Bình vừa ăn cơm tối xong, cô đầu bếp đã bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị rời đi.
Còn Triệu Thanh Thanh không biết bị làm sao mà vẫn chồng chuối ở chỗ cũ một cách vui vẻ.
Nguyễn Thu Bình quay đầu, nhìn cô bé mà thấy hơi không đành lòng.
Lúc cô đầu bếp dọn đồ xong, chú Trương cũng đã tới biệt thự.
Ông tầm hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, nhìn trông có vẻ là người bình dị gần gũi, tao nhã lịch sự. Thấy Nguyễn Thu Bình có mặt trong nhà, dường như ông có chút bất ngờ, nhưng cũng không thể hiện ra cảm xúc gì quá rõ ràng. Chú Trương đưa tay về phía anh: "Chào cậu, tôi là Trương Huyền Trung, quản gia ở đây. Ngày thường tôi đều ở nơi này, chỉ có hôm nay là đang nghỉ ngơi nửa ngày."
"Cháu tên Nguyễn Thu Bình, là..."
Quản gia Trương hiểu ý rụt tay về, cười nói: "Cậu có vẻ là khách của cậu chủ."
"Là bạn cháu." - Úc Hoàn bỗng dưng mở miệng.
Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn cậu bé: "Sao lại là bạn? Anh hơn nhóc nhiều tuổi lắm đấy nhé!"
Úc Hoàn hỏi ngược lại: "Không phải là bạn thì là gì?"
Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hẳn là anh trai? Nhóc quên nhóc đã... Năm ngoái nhóc còn gọi anh là anh rồi à? Nào, gọi thử một tiếng xem nào! Gọi anh Thu Bình!"
Úc Hoàn gọi lớn: "Nguyễn Thu Bình."
"Này! Sao lại gọi cả tên anh ra như thế? Gọi là anh Thu Bình."
"Nguyễn Thu Bình."
"Anh Thu Bình."
"Nguyễn Thu Bình Bình Bình Bình Bình..."
Úc Hoàn: "... Hầy."
Nguyễn Thu Bình: "......"
Anh vỗ một cái vào sau ót Úc Hoàn: "Thằng nhãi con dám xem thường anh hả?!"
Úc Hoàn bé con ôm đầu mình, la ầm lên: "Do anh đần!"
"Anh đần? Anh chưa bao giờ xếp thứ nhất đếm ngược trong lớp đâu đấy!"
"Ồ thế hóa ra là xếp thứ hai đếm ngược."
.......
Quản gia Trương lắc đầu cười cười.
Xem chừng cậu trai trẻ tuổi này thực sự là bạn của cậu chủ, trí khôn và trình độ đều ngang bằng nhau.
Tốt thật, cậu chủ có bạn rồi.
......
Nguyễn Thu Bình ở lại nhà Úc Hoàn khoảng gần ba mươi giờ. Cho đến khi vòng tay bắt đầu hiện lên ánh sáng màu hồng báo hiệu cần phải rời đi, nhắc nhở anh còn ba phút nữa, anh mới đi ra cổng biệt thự cùng Nguyễn Đông Đông, chuẩn bị rời khỏi đây.
"Anh không đi không được ư?" - Úc Hoàn hỏi.
"Thế... Bao giờ anh lại đến?"
"Sang năm."
Úc Hoàn cúi đầu: "Anh phải đi đến chỗ nào? Em đưa anh..."
"Không cần đâu, anh tự đi được." - Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn vòng tay, chỉ còn lại hai phút ba mươi giây. Anh vẫy tay với Úc Hoàn, nói một câu "Sang năm gặp lại", sau đó xoay người đi.
Anh hơi gấp, cho nên cũng tăng tốc độ. Cũng tại trước khi chuẩn bị lên đường anh ăn tráng miệng hơi nhiều, lãng phí thời gian.
"Nguyễn Thu Bình, sang năm bao giờ anh đến?" - Úc Hoàn ở đằng sau hô to.
Nguyễn Thu Bình dừng chân lại một chút. Anh quay đầu nói: "Anh không biết."
Úc Hoàn há miệng, sau đó nói: "Vậy thì ngày nào em cũng sẽ chờ anh!"
Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên, sau đó phất tay rồi rời đi. Biết Úc Hoàn vẫn còn đứng ở cổng nhìn, anh không đi ra đường lớn mà dắt Đông Đông đi đường rừng.
Thời gian còn lại ba mươi lăm giây.
Hạ Phù Thủy cũng không xuất hiện để đón cô bé đi, có vẻ như bà không xuống trần gian được rồi. Điều này khiến Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm. Anh giúp Nguyễn Đông Đông chui lại vào túi Càn Khôn để mang cô bé về lại Thiên Đình.
Lo lắng việc Nguyễn Đông Đông sẽ bị phát hiện, Nguyễn Thu Bình xin Ty Mệnh nghỉ một hôm, định ngay lập tức về nhà.
Anh vừa bước ra Cửa Phù Hoa thì thấy hai vị tiên trẻ ở phía đối diện đang đi tới, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.
"Biết gì chưa? Người ở Cửa Phù Hoa vừa mới bắt được một đám thần tiên đang định lén xuống trần gian đấy, mới mười phút trước thôi..."
Nguyễn Thu Bình:... Không phải chứ.
"Ôi, đám người đấy xui thật. Nghe nói người làm bên Cửa Phù Hoa chưa từng điều tra lỗ hổng bị bỏ hoang kia đâu. Hôm nay họ có linh cảm nên đi thăm dò một lần, thế mà đúng lúc gặp được một đám người đang xếp hàng chuẩn bị đi xuống."
"Cậu biết vì sao bọn họ xui xẻo như vậy không?"
"Tại sao thế?"
"Người đứng đầu hàng là mẹ của thần Xui Xẻo đấy!"
"Chả trách..."
Nguyễn Thu Bình: "......"
Anh tiến lên một bước, ngăn hai người kia lại: "Tôi hỏi chút, các cậu biết mấy người đó bị bắt đến chỗ nào không?"
Một người gật đầu nói: "À thì, thật ra tôi cũng không..."
"Thần Xui Xẻo đấy!" - Một vị tiên khác thay đổi sắc mặt, vội vàng giật giật tay áo bạn mình.
Người vừa mới đang nói chuyện cùng Nguyễn Thu Bình nghe thấy thế, sau khi phản ứng kịp thì vẻ kinh hoàng nhanh chóng hiện rõ trên mặt.
Hai vị tiên lập tức nhấc chân chạy đi. Mới chạy hai bước, cả hai lại đồng loạt ngã trúng một bãi cứt chó.
Bọn họ lảo đảo đứng dậy, trong lòng ngay lập tức khẳng định lời đồn "gặp thần Xui Xẻo sẽ bị xui xẻo" là thật.
Sau khi về nhà, Nguyễn Thu Bình nhìn thấy có một tờ thông báo được nhét giữa khe cửa đang đóng kín. Xem chừng là tên lính quèn đến gửi thông báo sợ gặp phải Nguyễn Thu Bình, thế nên mới nhét thông báo vào đó rồi chạy mất.
Anh mở tờ thông báo ra nhìn thử, nội dung bên trong thực sự viết về chuyện Hạ Phù Thủy bị bắt.
Hình thức xử phạt là bị tạm gian 15 ngày, hơn nữa trong vòng ba năm không được phép hạ phàm.
Nguyễn Thu Bình xé giấy, thở dài một hơi.
Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Đông Đông đã bò ra từ trong túi Càn Khôn, ánh mắt cũng ôn hòa đi một chút.
Mặc dù Hạ Phù Thủy bị phạt tội, nhưng dù sao Nguyễn Đông Đông không phải hạ phàm nữa, cũng có thể ở trên Thiên Đình, yên ổn sống những năm tháng tuổi thơ không buồn không lo.
......
"Thu Bình, bố định đi thăm mẹ anh với Đông Đông, anh có đi chung không?" - Nguyễn Thịnh Phong mở cửa phòng Nguyễn Thu Bình ra rồi hỏi.
Nguyễn Thu Bình dừng việc đang làm lại: "Hai người đi đi, con không đi."
"Tại sao không đi? Anh đang bận gì à?"
"Không phải, chỉ là con cảm thấy mẹ không muốn thấy con cho lắm."
"Mẹ anh sao lại không muốn..." - Nguyễn Thịnh Phong bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, lời nói cũng dần dần ngừng lại.
Ông im lặng một chút, sau đó nói: "Bố có nấu tí cháo trong bếp đấy, nhớ ăn. Đừng lúc nào cũng bỏ bữa, không tốt cho cơ thể đâu."
Nguyễn Thu Bình gật đầu.
Lúc Nguyễn Thịnh Phong chuẩn bị ra khỏi nhà, ông nghe Nguyễn Thu Bình nói: "Bố, thay con nói một tiếng xin lỗi với mẹ nhé."
Nguyễn Thịnh Phong đóng cổng lại, quay lưng về tường nhà rồi thở ra một hơi thật dài.
......
"Nhận thấy nhiều học sinh gặp không ít khó khăn và gây ra vài hỗn loạn bởi vì làm mất hoặc làm rơi bùa ẩn thân, thư viện Ty Mệnh đã yêu cầu nhân viên Cửa Phù Hoa nâng cấp vòng tay của mọi người suốt cả đêm hôm qua. Mọi người có thể xem lại vòng tay của bản thân một chút, trong đó còn có một chức năng ẩn thân mới được thêm vào. Trên vòng tay có một cái nút, ba giây sau khi hạ phàm là có thể tiến vào trạng thái tàng hình. Nhưng tôi mong rằng mọi người sẽ không hủy chức năng này một cách tùy tiện. Nếu không tàng hình, cũng không được sử dụng phép thuật. Thế giới người trần không thể so được với thế giới thần tiên của chúng ta, ở đó có rất nhiều loại máy quay chụp, nguy hiểm rất..."
Ty mệnh vẫn còn đang đứng trước cửa nói lải nhải. Nguyễn Thu Bình đợi đến mức nôn nóng không yên. Nếu Ty Mệnh còn nói thêm gì nữa, thì chỗ Úc Hoàn sẽ từ mùa thu sang mùa đông luôn mất.
"... Được rồi, đây là những điều thầy cần nói. Mọi người xếp hàng lần lượt hạ phàm đi."
Nguyễn Thu Bình chỉ đợi những lời này. Ty Mệnh vừa dứt lời, anh đã giành trước chỗ rồi nhảy tót lên đứng ngay trước cửa hạ phàm, trở thành người đầu tiên xuống trần gian.
Khi Nguyễn Thu Bình mở mắt ra, anh phát hiện mình đang đứng trước cổng một tòa biệt thự xa lạ. Nơi này rộng hơn biệt thự mà Úc Hoàn ở nhiều lắm, không chỉ lớn hơn gấp hai, ba lần về diện tích mà vị trí còn đẹp hơn nữa.
Nhóc Úc Hoàn đâu rồi? Nguyễn Thu Bình nhìn bốn phía.
Đúng lúc này, tiếng xe ô tô vang lên từ đằng xa. Anh quay đầu lại, nhìn thấy có ba chiếc xe con màu đen đang lần lượt đỗ ở trước cổng.
Một người đàn ông trung niên với khí chất không hề tầm thường và vợ ông ta bước ra từ trong chiếc xe thứ nhất. Tiếp theo sau đó là một cậu bé lạ mặt, ăn mặc vô cùng chải chuốt từ chiếc xe thứ hai đi ra.
Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn vòng tay của mình, trên bề mặt của nó đang phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Úc Hoàn ở gần đây.
Xem chừng cậu nhóc đang ngồi trên xe thứ ba.
Nhưng mà cặp vợ chồng và cậu bé kia đã sắp đi vào biệt thự đến nơi rồi, chiếc xe thứ ba vẫn mãi không có động tĩnh gì.
Ước chừng năm phút sau, cửa xe mới được mở ra.
Úc Hoàn bảy tuổi đi xuống.
Cậu nhóc cao hơn một tí, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm gì.
Nguyễn Thu Bình giơ tay trái ra, vẫy tay với cậu bé rất nhiệt tình.
Úc Hoàn đi càng ngày càng gần chỗ anh đứng.
Nguyễn Thu Bình tươi cười: "Nhóc..."
Anh chỉ thấy thằng nhóc Úc Hoàn này đi vượt qua anh như vượt qua không khí vậy, từ đầu chí cuối đều không nhìn anh một chút nào, vẻ mặt không hề thay đổi.
Nguyễn Thu Bình:....
Nụ cười trên mặt Nguyễn Thu Bình cương cứng.
Chuyện gì vậy? Úc Hoàn không quen anh à? Hay là giả vờ không quen? Có phải thằng nhóc Úc Hoàn này lớn rồi, chỉ số thông minh cũng cao hơn, sau đó phát hiện anh để lộ ra rất nhiều điều khả nghi, trông như tên lừa đảo ý nên không thèm phản ứng lại với anh? Hôm qua anh đi nó còn nói mỗi ngày sẽ chờ anh, bây giờ đã bắt đầu trở mặt không quen, thằng nhóc lừa đảo! Đúng là anh không nên tin tên thần May Mắn rác rưởi này! Anh đúng là hồ đồ mất rồi, nên mới thấy cái tên này trong bộ dạng con nít vô cùng đáng yêu. Thần May Mắn vĩnh viễn là thần May Mắn, khắc tinh vĩnh viễn là khắc tinh, kẻ thù không đội trời chung vĩnh viễn là kẻ thù không đội trời chung. Anh - Nguyễn Thu Bình vĩnh viễn ghét thần May Mắn!!
Bỗng dưng, Nguyễn Thu Bình phát hiện ra hình như mình không có bóng.
Ơ? Chuyện gì vậy nhỉ?
À... Nhớ rồi.
Chức năng ẩn thân mới của vòng tay, xem ra sau khi hạ phàm là nó kích hoạt chức năng này luôn.
Nguyễn Thu Bình:...
Khụ khụ... Nhóc Úc Hoàn! Anh tới rồi đây!
Nguyễn Thu Bình nhanh chân đi theo Úc Hoàn vào cổng.