Nguyễn Thu Bình tắm được một nửa, Úc Hoàn bỗng gõ cửa rồi bước vào. Hai người đứng cách nhau qua một lớp kính mờ, Nguyễn Thu Bình không nhìn rõ sắc mặt của Úc Hoàn mà chỉ nghe thấy hắn hạ thấp giọng nói: "Nguyễn Nguyễn, em để quần áo mới ở trên giá, còn quần áo bẩn em mang đi giặt nhé."
Nguyễn Thu Bình: "Được, nhưng túi Càn Khôn trong đấy thì không cần giặt đâu."
"Em biết rồi."
Úc Hoàn cầm quần áo cũ ra khỏi phòng tắm. Hắn đóng cửa lại, dựa nửa người lên mặt tường, cụp mắt, lấy túi Càn Không trong đống quần áo bẩn ra.
Úc Hoàn mở túi, lấy vỏ bao lì xì đựng lá bùa may mắn tối thượng kia ra. Nhìn qua thì thấy bao lì xì này chỉ có một màu duy nhất, nhưng khi có ánh đèn chiếu vào, chữ "Hỉ" sáng bóng được in trên bề mặt mới xuất hiện.
Sợi dây thừng được treo trên vách núi cao chót vót trong lòng Úc Hoàn đứt "phựt" một tiếng.
Lúc Nguyễn Thu Bình tắm xong rồi đi ra ngoài, Úc Hoàn cũng đã thay quần áo mới, đang ngồi ở ghế sô pha nhìn anh. Hắn mặc một bộ quần áo sơ mi màu đen, điều đó khiến khí chất của hắn cũng trở nên chững chạc hơn một chút.
Khoảnh khắc Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của hắn trầm xuống, đen kịt như đêm đen.
"Úc Hoàn?" - Nguyễn Thu Bình bỗng thấy hơi hoảng sợ trong lòng.
"Đến đây, Nguyễn Nguyễn." - Úc Hoàn đưa tay ra cho Nguyễn Thu Bình.
Nguyễn Thu Bình bước từng bước đến gần Úc Hoàn. Nhưng khi tay anh vừa mới chạm vào lòng bàn tay Úc Hoàn, hắn ngay lập tức nắm chặt lấy nó, kéo anh xuống.
Nguyễn Thu Bình lảo đảo, không giữ vững được hai chân mà chỉ có thể quỳ nửa người lên ghế sa lon rồi ngã thẳng vào ngực Úc Hoàn. Anh còn chưa kịp nói gì thì môi đã bị ngậm lấy.
Trong không khí tràn ngập hương sữa tắm và mùi nến thơm được khách sạn đốt sẵn, rõ ràng đó đều là những mùi hương làm người ta thoải mái, nhưng có lẽ bởi vì anh đang triền miên trong nụ hôn cuồng nhiệt của Úc Hoàn, cho nên ý thức của anh cũng dần mê man, ngay cả cảm giác nóng ran trên người cũng mãnh liệt hơn rất nhiều.
Lúc ban đầu, có lẽ đây là một nụ hôn dịu dàng. Nhưng đến cuối, nó đã không còn lại một chút nhẹ nhàng nào nữa mà gần như trở thành gặm cắn.
Môi bị cắn đến đau, Nguyễn Thu Bình đau đến mức sắp khóc đến nơi. Anh đẩy Úc Hoàn ra, nhưng giờ phút này anh không còn chút pháp lực nào, vất vả đẩy hắn mãi không xong như đang đẩy bức tường xi măng vậy.
Những chiếc hôn của Úc Hoàn rơi tràn lan xuống phía dưới, mỗi nơi nó đi qua đều để lại sự đau rát. Dường như Nguyễn Thu Bình có một loại ảo giác rất mãnh liệt rằng, nếu bọn họ là động vật thì răng của Úc Hoàn sẽ cắn luôn vào gáy anh một cách không hề khoan dung.
Đúng một giây sau, răng Úc Hoàn thật sự chạm lên cổ Nguyễn Thu Bình, sau đó hắn tàn nhẫn cắn lên...
"Úc Hoàn!"
Bị cảm giác đau đớn từ cổ tấn công, giọng nói của Nguyễn Thu Bình vừa mang vẻ sợ hãi khó tả, vừa mang theo một chút nghẹn ngào: "Úc Hoàn, đau..."
Lúc này hình như Úc Hoàn mới bỗng tỉnh táo, động tác của hắn đột nhiên dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, chỉ thấy trên cổ anh có đầy những vết bầm tím. Nhất là phía dưới xương quai xanh còn có một vết cắn rõ ràng vừa xanh vừa tím, tựa như ngay giây sau có thể rỉ máu được ngay.
Sống mũi và đôi mắt Nguyễn Thu Bình đều đỏ bừng, cả người cũng run lên nhè nhẹ, khóe mắt còn dính lệ.
Ánh mắt Úc Hoàn dần dần bình tĩnh hơn, hắn hơi luống cuống đưa tay ra, muốn lau nước mắt cho Nguyễn Thu Bình. Nhưng hắn còn chưa chạm vào mặt Nguyễn Thu Bình thì anh đã cầm chiếc gối ôm bên cạnh lên ném vào người hắn.
"Úc Hoàn! Em làm cái gì đó hả Úc Hoàn!"
Vốn dĩ Nguyễn Thu Bình còn đang tức giận mở miệng chất vấn, nhưng nước mắt của anh vẫn không kìm lại được mà chảy xuống, trông không có khí thế gì hết.
"Em xin lỗi..." - Úc Hoàn bỗng giơ tay ôm chặt lấy Nguyễn Thu Bình vào trong ngực mình. Hắn đè thấp giọng, lặp đi lặp lại từng lời bằng một giọng vô cùng thành khẩn: "... Nguyễn Nguyễn, em xin lỗi..."
Nguyễn Thu Bình định dùng sức đẩy hắn ra, nhưng sau hai lần không đẩy được thì anh chỉ còn cách từ bỏ. Được Úc Hoàn ôm một lúc, cảm xúc của Nguyễn Thu Bình cũng dần dần bình thường lại.
Nghẹn ngào không còn nữa, nhưng trong giọng nói của anh vẫn có chút khàn khàn. Anh nói nhỏ: "Úc Hoàn... ban nãy... ban nãy em rất đáng sợ..."
"Em xin lỗi, Nguyễn Nguyễn... Do em sai, em không khống chế được tâm trạng xấu của mình." - Úc Hoàn nhẹ nhàng nói xin lỗi với anh.
"... Tâm trạng gì?"
Nguyễn Thu Bình đẩy Úc Hoàn ra, chớp mắt nhìn hắn với vẻ không hiểu gì.
Úc Hoàn im lặng một lúc, sau đó nói: "Không có gì, chẳng qua là em vừa nghĩ em là người phàm, Nguyễn Nguyễn là thần tiên. Đối với Nguyễn Nguyễn, sinh mạng của em ngắn ngủi phù du, cho nên em mới thấy đố kỵ, ghen tị với những người có thể ở bên cạnh Nguyễn Nguyễn thật lâu."
Nguyễn Thu Bình không biết phải an ủi hắn như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói: "... Nhưng mà... Nhưng mà trong quãng đời rất dài của em, năm nào anh cũng sẽ xuống để ở bên cạnh em."
"Ừm, Nguyễn Nguyễn đã quyết định phải ở bên em cả đời, vì sao một tên người phàm như em lúc nào cũng tham lam không thấy đủ cơ chứ?"
Úc Hoàn cúi đầu. Rõ ràng hắn có cười, nhưng nét cười trong mắt lại ít ỏi đến nỗi không đáng kể. Hắn đứng lên, kéo luôn cả Nguyễn Thu Bình đứng dậy rồi nói: "Nguyễn Nguyễn, em dẫn anh đến một nơi cực đẹp nhé."
......
Úc Hoàn dẫn Nguyễn Thu Bình tới một bờ biển còn chưa mở cửa cho du khách, tuy không đẹp như bờ biển ban nãy, nhưng gió ở đây vẫn mang theo hơi thở tự nhiên chưa bị con người tác động.
"Nguyễn Nguyễn thích bơi không?" - Úc Hoàn chỉ một con thuyền đang đậu sát bờ - "Trên đó có đồ bơi."
"Không thích tí nào." - Nguyễn Thu Bình lắc đầu.
Thật ra thì không phải anh không thích tí nào, có một khoảng thời gian anh còn thường xuyên dùng phép thuật để bơi xuống đáy biển nghỉ ngơi.
Chẳng qua là...
Nguyễn Thu Bình theo bản năng liếc qua đùi phải của Úc Hoàn: "Anh thấy ở trên bờ là vui rồi."
Nói xong, anh cúi đầu xuống, đào ra được một thứ từ trong cát rồi cười: "Nhìn nè! Ốc đó!"
Nguyễn Thu Bình định chơi trên bờ cho đến khi mặt trời lặn, nhưng bây giờ vẫn còn rất sớm, anh chơi đến mức thấy đói luôn rồi mà mặt trời vẫn không có ý định lặn xuống.
"Lên trên thuyền nhé." - Úc Hoàn nói - "Trên thuyền có giường có thức ăn, có thể nghỉ ngơi một lúc cho khỏe. Hơn nữa cách đây không xa có một hòn đảo nhỏ, bọn mình có thể ra đó chơi tiếp."
"Em biết lái thuyền à?" - Nguyễn Thu Bình hỏi.
"Có bằng lái, nhưng em chưa thành thạo lắm. Trong buồng lái có lái tàu chuyên nghiệp rồi."
......
Bên trong thuyền rộng hơn khi nhìn từ bên ngoài rất nhiều, sau khi Nguyễn Thu Bình ăn uống no nê thì nằm trên sô pha xem ti vi.
Úc Hoàn lấy đĩa trái cây mát lạnh trong tủ lạnh ra rồi đưa cho anh: "Nguyễn Nguyễn đang xem gì thế?"
Nguyễn Thu Bình cho một quả nho vào miệng: "Không có gì hay hết, anh xem bừa một bộ phim thôi. Tên dài lắm, hình như là "Cưới trước yêu sau: Anh ta thầm mến tôi từ rất lâu"."
Úc Hoàn: "......"
Úc Hoàn cầm điều khiển: "Phim đó không hay, em tìm cho anh phim khác hay hơn."
Úc Hoàn chuyển kênh, trong ti vi lại chiếu một bộ phim khác: "Lâu ngày sinh tình: Tôi và cuộc hôn nhân hợp đồng của tôi".
Úc Hoàn lại đổi kênh khác, trong ti vi đang chiếu: "Sau khi cưới, tôi bắt đầu yêu em".
Úc Hoàn: "......"
Úc Hoàn tiếp tục chuyển kênh.
Từng kênh từng kênh đập vào mắt theo thứ tự: "Hôn ước khó thoát", "Tình yêu cuối cùng trước khi kết hôn", "Chuyện về vận khí cực tốt của người tôi yêu"...
Úc Hoàn: "......"
"Thôi thôi đừng chuyển nữa đừng chuyển nữa! Anh thấy cái bộ "Chuyện về vận khí cực tốt của người tôi yêu" cũng hay. Hay là bọn mình xem bộ đó đi, anh chỉ thích xem mấy phim mà nhân vật chính có vận khí tốt thôi."
Úc Hoàn vô cảm tắt ti vi, sau đó nói: "Bộ phim đó cũng không hay."
"Sao lại không hay?"
"Kết cục không hay, cuối phim nhân vật chính qua đời."
Nguyễn Thu Bình thở dài: "Thế thôi vậy, anh không xem phim có kết buồn đâu."
Đúng lúc này, Nguyễn Thu Bình nghe thấy tiếng còi trên du thuyền, nhưng nghe âm thanh cũng không giống như được phát ra từ trên chiếc du thuyền này.
Nguyễn Thu Bình lập tức lôi Úc Hoàn đi ra ngoài xem. Hóa ra cách đó không xa đang có một cặp đôi tổ chức đám cưới trên chiếc du thuyền khác.
Chiếc du thuyền kia được trang trí bằng rất nhiều bóng bay và những đóa hoa màu xanh lam và trắng, đèn lồng treo đầy trên lan can, ánh đèn chiếu lấp lánh trên mặt biển khi đã đến chạng vạng tối, trông vô cùng đẹp.
Lúc Nguyễn Thu Bình đi ra, chú rể đang đeo nhẫn cho cô dâu. Bên cạnh hai người bọn họ là người thân và bạn bè đang vỗ tay hoan hô, là những cánh hoa bay đầy trời, là mặt biển xanh đậm và bầu trời tim tím lúc chạng vạng.
Nguyễn Thu Bình vịn người lên lan can, không nhịn được mà thở dài: "Đẹp thật... Đây là lễ thành hôn đúng không?"
Hơn hai trăm năm qua đi, Nguyễn Thu Bình cũng chỉ thấy hôn lễ trên ti vi hoặc đọc trong sách, anh chưa bao giờ tham gia bất kỳ một hôn lễ nào. Dù sao anh cũng là thần Xui Xẻo, nếu xuất hiện ở hôn lễ của người khác thì khó tránh khỏi việc sẽ mang đến xui xẻo cho người khác. Ngày thường khi đi trên đường, nếu nghe nói có nhà ai làm đám cưới, anh cũng sẽ đi đường vòng.
Nguyễn Thu Bình nhìn vô cùng tập trung. Lúc chú rể và cô dâu hôn môi, anh cũng bắt đầu "ồ" lên theo các vị khách trên du thuyền kia. Ánh tà dương rơi trên mặt anh tựa như đốm lửa, khiến ánh mắt anh ngày càng rực rỡ hơn. Anh quay đầu nhìn Úc Hoàn, vỗ vỗ cánh tay hắn, dường như có hơi kích động nói: "Úc Hoàn, chờ em kết..."
Còn chưa dứt lời, Nguyễn Thu Bình đã thấy mình nói sai.
Úc Hoàn ba mươi ba tuổi rồi, còn đâm đầu vào một vị tiên nam mỗi năm chỉ hạ phàm có một lần là anh, giờ có thể kết hôn với ai nữa cơ chứ?
Úc Hoàn nhìn gò má của Nguyễn Thu Bình, nghe tiếng nhạc đám cưới cách đó không xa, sự kích động khang khác trong lòng hắn đâm chồi nảy lộc. Bao lì xì có in chữ "Hỉ" đó không ngừng lởn vởn trước mắt, đám cưới sẽ diễn ra vào ba tháng sau của Nguyễn Thu Bình giống như vi rút xâm nhập vào não bộ, cắn nuốt lý trí của hắn.
Không cần đến ba tháng, đối chiếu với thời gian ở thế giới của Nguyễn Thu Bình, hai tháng sau hắn đã an nghỉ dưới lòng đất và trở thành người đã khuất rồi.
Đời người mà hắn cho rằng rất dài ấy chỉ có thể để lại chút dấu vết không đáng kể trong cuộc đời của Nguyễn Thu Bình. Nguyễn Thu BÌnh sẽ tiếp tục quãng đời làm thần tiên của anh, Nguyễn Thu Bình sẽ lập gia đình với người kia, sẽ được người kia hôn... sẽ ở bên người kia mãi mãi.
Nghĩ đến đây, Úc Hoàn càng thấy ghen ghét đến phát cuồng. Cảm xúc ấy như cây dây leo siết chặt trái tim của hắn, ép bức hắn đến mức vào giờ phút này, hắn không thể không làm một điều gì đó.
Úc Hoàn bỗng cầm tay Nguyễn Thu Bình lên, bổ sung vế sau cho câu nói mà anh chưa nói xong: "Chờ em kết hôn với anh, bọn mình cũng sẽ tổ chức đám cưới trên chiếc du thuyền này, được không?"
Nguyễn Thu Bình sững người.
... Em kết hôn với ai?
"Nguyễn Nguyễn." - Dường như ánh mắt của Úc Hoàn đầy dịu dàng và bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa vẻ khẩn cầu cấp bách: "Kết hôn với em nhé?"
Kết... Kết hôn?
Nguyễn Thu Bình bỗng dưng có chút bối rối, lắp bắp nói: "Nhưng mà... Nhưng mà, anh... anh không có thẻ căn cước của người phàm, với cả bọn mình đều là đàn ông, chắc không có cách... không có cách kết hôn đâu..."
"Nguyễn Nguyễn là thần tiên, không cần để ý đến quy tắc của phàm trần. Nguyễn Nguyễn chỉ cần đồng ý lấy em là được rồi."
"Nguyễn Nguyễn bằng lòng kết hôn với em không?"
Úc Hoàn nhìn Nguyễn Thu Bình, mặc dù nụ cười trên mặt vẫn ấm áp dịu dàng như cũ, nhưng Nguyễn Thu Bình lại nhìn thấy ngay cả con ngươi của Úc Hoàn cũng đang run nhẹ lên, dường như hắn đang rất sợ mình bị từ chối.
Lần trước khi anh nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Úc Hoàn, đó là vào ngày hắn gặp tai nạn. Lúc ấy Úc Hoàn nằm trên giường bệnh, dùng ánh mắt như vậy để nhìn anh, thành khẩn xin anh đừng đi.
"Nguyễn Nguyễn..." - Lúc này, giọng nói của Úc Hoàn cũng khẽ run rẩy.
Nguyễn Thu Bình ma xui quỷ khiến gật đầu: "...Ừm."
Úc Hoàn cười lên như trút được gánh nặng, vẻ căng thẳng và khẩn khoản vừa nãy chậm rãi tan đi, cả người dường như cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hắn đưa tay muốn lấy ra thứ gì đó từ trong người mình, nhưng ngoại trừ một chiếc bút máy thì chẳng có gì hết.
"Nguyễn Nguyễn, đưa tay cho em."
Nguyễn Thu Bình mặt đầy nghi ngờ đưa tay ra.
Úc Hoàn cúi đầu, cầm bút, vẽ một vòng tròn lên ngón áp út của anh.
"Đây là gì?"
"Nhẫn đính hôn." - Úc Hoàn cười nói.
Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một lúc, cầm lấy bút trong tay của Úc Hoàn: "Thế anh cũng phải vẽ cho em một chiếc."
Tay Nguyễn Thu Bình không vững cho lắm, vẽ nhẫn cũng xiêu vẹo.
"Không đẹp." - Nguyễn Thu Bình nhíu mày.
"Đẹp mà."
Úc Hoàn nhìn chiếc nhẫn được vẽ một cách đơn giản trên ngón tay mình, độ cong trên môi ngày càng rộng ra, ngay cả trong mắt cũng toàn là ý cười, sáng như ánh sao: "Trông rất đẹp, em thích lắm, đẹp đến mức em muốn xăm nó lên ngón tay."
"Xăm?"
"Ừa, xăm mực trắng có đẹp hơn không? Giống như nhẫn thật ấy." - Úc Hoàn dường như đang nghiêm túc cân nhắc.
"Không được." - Nguyễn Thu Bình vội vàng ngăn hắn lại. Anh cau mày, nghiêm túc nói - "Không được xăm! Rất đau!"
Chân của Úc Hoàn đã không thể chữa được nữa rồi, anh sẽ không bao giờ cho phép Úc Hoàn vì mình mà bị thương thêm một lần nào nữa, xăm cũng không được!
"Không đau, bây giờ có thuốc mê hết..."
"Cũng không được. Nếu em muốn xăm, giờ anh lau sạch cái nhẫn này luôn!" - Nguyễn Thu Bình vừa nói vừa chà ngón tay của Úc Hoàn, giống như muốn xóa chiếc nhẫn anh vừa mới vẽ lên đi.
Úc Hoàn không thể làm gì khác hơn là cười đồng ý: "Vâng, em không xăm nữa."
Hắn ôm eo Nguyễn Thu Bình, nhẹ nhàng cọ trán lên trán anh: "Tốt quá, cuối cùng Nguyễn Nguyễn cũng quyết định gả cho em."
"Đấy là quyết định kết hôn với em." - Nguyễn Thu Bình sửa lại lời của hắn.
"Vâng, kết hôn với em." - Úc Hoàn cười một tiếng, hôn anh thật dịu dàng - "Nguyễn Nguyễn là của em."
Là hắn kết hôn với Nguyễn Nguyễn trước.
Cho dù Nguyễn Nguyễn có hôn ước với thần tiên nào đó, thì Nguyễn Nguyễn vẫn về một nhà với hắn trước.
Ít nhất là vào giờ phút này, Nguyễn Nguyễn là của một mình hắn.