"Em còn phần thi thể thao nào không?" - Nguyễn Thu Bình hỏi.
"Không có." - Úc Hoàn dắt tay Nguyễn Thu Bình, kéo anh đi về phía trước - "Đại hội thể thao tổ chức ba ngày, em chỉ tham gia hai phần thi, một cái là chạy cự li dài vào hôm nay, một cái là chạy tiếp sức vào ngày kia."
Nhiệt độ cơ thể nóng rực truyền sang da thịt, giờ đang là mùa đông, tháng chạp, tiết trời giá rét, thế nhưng vẫn nóng đến mức khiến lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Anh xuống đây cũng nhiều ngày rồi, rõ ràng nắm tay đã là một việc vô cùng tự nhiên và quen thuộc đối với bọn anh. Nhưng hôm nay Nguyễn Thu Bình chợt có cảm giác không được tự nhiên, không nhịn được mà cứ để ý đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Nguyễn Thu Bình nghĩ, có lẽ là vì Úc Hoàn vừa mới chạy cự li dài xong, cho nên tay rất nóng, làm cho anh có hơi không thoải mái.
Úc Hoàn dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Sao thế?"
Nguyễn Thu Bình nói thật: "Tay em nóng quá, làm anh hơi không thoải mái."
"Nguyễn Nguyễn rất nóng à?" - Úc Hoàn hình như hơi bất ngờ.
Nguyễn Thu Bình gật đầu.
"Nhưng trông anh lạnh lắm." - Úc Hoàn nói - "Quần áo anh mặc mỏng dính."
Nguyễn Thu Bình nói: "Anh không sợ lạnh." Anh là thần tiên.
"Vậy à."
Úc Hoàn bỗng dưng đưa hai tay ra, bọc lấy hai cái tai đang có xu hướng tím lại vì bị cóng của Nguyễn Thu Bình. Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, Úc Hoàn nở nụ cười: "Nguyễn Nguyễn, đôi tai của anh nói nó rất lạnh."
Nguyễn Thu Bình không hề biết hai tai mình lại bị đông cứng. Chúng được Úc Hoàn che lại, giống như là được ôm ấp, cảm giác nhồn nhột và ấm áp từng chút từng chút một xuất hiện.
"Anh thực sự không sợ lạnh."
"Em biết." - Úc Hoàn kéo khóa áo khoác lông lên cho Nguyễn Thu Bình, cười nói - "Em vừa mới chạy xong nên vẫn thấy nóng, anh mặc hộ em trước, đợi tí nữa rồi đưa cho em."
Nói xong, cậu lại nắm lấy tay Nguyễn Thu Bình.
Nguyễn Thu Bình vừa định rút ra thì bị Úc Hoàn bấu chặt lại.
"Nóng." - Nguyễn Thu Bình nói.
Úc Hoàn quay đầu nhìn anh: "Anh không thích nắm tay với em à?"
"... Không ghét tí nào."
"Nhưng em rất thích dắt tay Nguyễn Nguyễn." - Đôi mắt đen như ngọc của Úc Hoàn hiện lên vẻ dịu dàng tha thiết - "Nguyễn Nguyễn có thể chiều em một chút không?"
Nguyễn Thu Bình nhìn ánh mắt của Úc Hoàn, trong lòng đã chịu thua rồi.
Anh thở một hơi thật dài rồi nắm chặt tay Úc Hoàn.
Tính đi tính lại, đứa nhóc này ít khi làm nũng với anh, thôi thì chiều theo nó đi.
......
Trên khán đài vang lên mấy tiếng gào thét, hình như là đang cổ vũ cho những thí sinh chưa chạy đến đích trong phần thi chạy cự li dài.
Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn, sau đó lại quay về: "Nghe mấy em học sinh kia nói, em chạy trước người khác những hai vòng. Này là do em rèn luyện đặc biệt hả?"
Úc Hoàn nói: "Không đến mức rèn luyện đặc biệt, chỉ là thi thoảng em sẽ tham gia mấy cuộc thi chạy marathon trong thành phố."
"Em thích chạy cự li dài lắm à?"
"Cũng được." - Úc Hoàn nói - "Chạy bộ sẽ khiến tâm trạng em tĩnh lại, hơn nữa em rất thích khoảnh khắc nhìn thấy đích đến."
Úc Hoàn ngừng nói một chút. Cậu nhìn Nguyễn Thu Bình, khóe môi từ từ cong lên: "Mặc dù chặng đường chạy marathon rất dài, nhưng lại khiến người ta rất yên tâm. Bởi vì em biết mình sẽ tới đích, bởi vì khoảnh khắc mong đợi được nhìn thấy đích đến, cho nên quá trình chạy bộ cũng trở nên tuyệt vời hơn."
Nguyễn Thu Bình nói: "Anh thì không. Anh ghét chạy bộ lắm ấy, nhất là chạy đường dài. Nhấc chân lên chạy là anh thấy mệt mỏi không chịu được, chỉ mong chạy đến đích ngay và luôn, không muốn chờ đợi một giây nào hết."
Cho nên anh mới học ngự kiếm để bay trên không, mới học phép tốc biến.
Đáng tiếc là cả hai loại phép thuật này anh đều học không giỏi. Dưới tình huống khẩn cấp, anh vẫn phải dựa vào hai cái chân của mình.
"Em nhẫn nại thật đó!" - Nguyễn Thu Bình thở dài, tổng kết lại với Úc Hoàn.
Úc Hoàn nhìn vào đôi mắt của anh, bỗng dưng cười lên.
"Sao em có thể không nhẫn nại được. Nguyễn Nguyễn, bởi vì ngày nào em cũng chờ anh."
Khi nở nụ cười, ánh mắt Úc Hoàn rất đẹp, như bừng lên những chấm sáng nhỏ.
"Nguyễn Nguyễn, em học chờ đợi trước, rồi mới học nhẫn nại."
"Em thích chạy cự li dài, bởi vì nó cho em một cảm giác rất giống khi chờ đợi anh. Khác biệt duy nhất đó là, em biết em còn cách đích đến bao nhiêu mét, còn em không biết được anh sẽ xuất hiện vào ngày nào. Nhưng em biết anh cuối cùng vẫn sẽ tới."
"Nguyễn Nguyễn, anh là đích đến của em."
Nguyễn Thu Bình ngây ngẩn nhìn Úc Hoàn, tạm thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Cậu thiếu niên 16 tuổi nhìn anh, ánh mắt trong veo, nụ cười rực rỡ sáng trong. Cậu không giấu diếm những tâm tư đầy ăos trong lòng mà cứ nói ra, vừa chân thành lại vừa nồng nhiệt.
Nguyễn Thu Bình cảm thấy dường như mình đang bước đi vô định trong đống phế tích đổ nát và hoang vu rộng lớn, sau đó có một cục đất chợt rơi vào lòng bàn tay anh. Anh lau sạch đất bẩn, ấy thế mà lại phát hiện ra đó là một viên kim cương trong suốt và sáng chói.
Viên kim cương ấy quá quý giá, quá nặng trĩu, thậm chí còn khiến cho anh sợ bản thân không có năng lực để giữ gìn nó.
Nhưng anh vẫn liều mạng để giữ nó bên người.
Anh cảm thấy, nếu như anh không làm gì đó... thì viên kim cương sẽ chạy mất.
Vì vậy, Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn, khó khăn cất lời: "... Úc Hoàn, em là... là... của anh..."
Úc Hoàn nói anh là đích đến của cậu, vậy Úc Hoàn là gì của anh?
Nguyễn Thu Bình vắt hết óc để nói ra được một tính từ phù hợp.
"... Là gì của anh cơ?" - Úc Hoàn hỏi.
Đầu óc Nguyễn Thu Bình trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên anh bắt đầu thấy hối hận vì không đi học môn ngữ văn hồi bảy tuổi, mà lại tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày. Thế nên giờ thậm chí một câu dễ nghe anh cũng không nói được.
"Nguyễn Nguyễn?" - Úc Hoàn lại hỏi.
"Là... là kim cương... thuyền hải tặc, vận may? Bài đồng dao thứ mười lăm trong sách Hồng Lâm, tê giác sáu cánh, phượng hoàng lông xanh, bánh mì mây nhân sô cô la..." - Nguyễn Thu Bình càng nói, âm thanh càng bé lại, càng ngày anh càng thấy sai sai.
Úc Hoàn dở khóc dở cười: "Nguyễn Nguyễn rốt cuộc muốn nói gì nào?"
Nguyễn Thu Bình cúi đầu nói nhỏ: "Anh muốn lấy vài từ đẹp đẹp để bày tỏ sự yêu thích của anh với em... Nhưng anh không tìm được."
Trong tích tắc ấy, Úc Hoàn có cảm giác tim mình cũng sắp ngừng đập. Cậu hỏi, dường như còn hơi run rẩy: "... Nguyễn Nguyễn, anh thích em?"
Nguyễn Thu Bình gật đầu: "Thích hơn mấy thứ anh vừa mới nói nhiều."
Anh dừng lại một chút rồi lại tiếp tục mở miệng: "Năm ngoái em hỏi anh, quan hệ thân mật nhất giữa người và người là gì đúng không? Anh nói đó là tình thân và bạn đời, nhưng giờ anh lại thấy còn có một mối quan hệ nữa, đó là mối quan hệ của anh và em. Bọn mình không phải người thân, cũng không phải bạn đời, nhưng anh lại thấy bản thân không thể không có em. Thật ra thì ngày nào anh cũng đợi em, thật ra thì khi anh thấy em vui anh cũng vui. Thật ra mỗi lần anh đến, lần nào cũng không muốn rời khỏi em, anh muốn ở bên cạnh em, nhìn em... Nhìn em yêu đương, nhìn em kết hôn, nhìn em sinh con. Nếu như em qua đời, anh cũng sẽ phải mua cho em cái quan tài tốt nhất. Anh chắc chắn... chắc chắn sẽ cố gắng để em qua đời không chút đau khổ. Hơn nữa khi em qua đời, anh cũng sẽ nhớ em, nhớ mãi không quên..."
Úc Hoàn nghe những lời đó, trái tim bỗng lạnh đi.
Không chỉ thấy lạnh, mà còn có gió lùa vào.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Nguyễn Thu Bình, trong lòng cậu không thể xuất hiện một chút giận dỗi nào.
Cậu tự nhủ: Được rồi, tuyệt lắm rồi. Nguyễn Nguyễn nói nhìn thấy cậu sẽ vui vẻ, rời xa cậu sẽ buồn rầu. Nguyễn Nguyễn cũng đã lập kế hoạch sẽ ở bên cậu cả đời, Nguyễn Nguyễn còn nói sẽ mua quan tài cho cậu, còn nói khi cậu chết sẽ vẫn nhớ cậu.
Nhưng mà...
Úc Hoàn giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Thu Bình: "Nguyễn Nguyễn, cảm ơn anh đã thích em đến vậy. Thế nhưng vẫn chưa đủ."
"Tại sao lại chưa đủ?" - Nguyễn Thu Bình không hiểu.
Gò má Úc Hoàn cọ lên cổ Nguyễn Thu Bình, giọng nói mang vẻ rầu rĩ: "Muốn anh thích em, là kiểu thích mà anh sẽ không muốn nhường em cho người khác một chút nào ấy."
Nguyễn Thu Bình hơi không rõ ý của Úc Hoàn, nhưng anh vẫn gật đầu: "Anh sẽ cố gắng."
Úc Hoàn buông anh ra. Cậu nhìn vào mắt anh, trên môi hiện ra một nụ cười dịu dàng: "Em cũng sẽ cố gắng."
......
Sau khi Nguyễn Thu Bình đi theo Úc Hoàn ra khỏi sân trường thì mới phát hiện ra đường phố hôm nay náo nhiệt lạ thường.
Rõ ràng sắc rời còn chưa tối, nhưng đã có rất nhiều cửa hàng treo đầy đèn màu bên ngoài, trông vô cùng rộn ràng.
"Hôm nay là ngày quan trọng gì à?" - Nguyễn Thu Bình hỏi.
"Hôm nay là Giáng Sinh."
Nguyễn Thu Bình nhìn ngôi trường còn đang tổ chức đại hội thể thao ở đằng sau, rồi lại nhìn phố xá cực kỳ náo nhiệt: "Trường em tổ chức đại hội vào ngày này hả trời."
"Ừm" - Úc Hoàn gật đầu - "Trường em không tổ chức ngày lễ của phương Tây."
"Quê hương của anh cũng thế!" - Nguyễn Thu Bình nói - "Văn hóa quê anh với phương Tây xung khắc lắm. Trong sách chưa bao giờ nhắc đến chuyện bên đó, anh biết lễ Giáng Sinh là do người... do anh nhìn thấy trong sách của bọn em đấy."
Trong sách của người trần có nói, lễ Giáng Sinh được tổ chức vào ngày 25 tháng 12, là một ngày lễ vô cùng long trọng. Ở nước ngoài, dịp này long trọng như ăn Tết vậy, mà ở phương Đông cũng biến nó thành ngày lễ tuyệt vời cho việc hẹn hò với người yêu.
Ngày 25 tháng 12... Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Bình khẽ thở dài.
"Sao vậy?" - Úc Hoàn hỏi.
"Anh đến muộn một hôm là đẹp rồi." - Nguyễn Thu Bình hơi buồn phiền - "Nếu như thế, anh có thể cùng em đón năm mới. Anh còn chưa từng bước sang năm mới với em đâu đấy."
"Hôm nay anh đến cũng rất tốt rồi. Bởi vì giờ là Giáng Sinh, trên đường có rất nhiều thứ vui. Với cả..." - Úc Hoàn dừng lại rồi cười lên - "Hôm nay em thấy anh ở đích đến, em rất vui."
Anh cũng rất vui.
Nguyễn Thu bình lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng.
Phố xá ngày lễ quả thực vui hơn ngày thường một chút. Từ đầu đến cuối phố, Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn ăn đến bảy, tám quán, chơi mười mấy trò liền. Cuối cùng, Nguyễn Thu Bình no đến mức đi không nổi, trên tay vẫn còn cầm đủ thứ quà mà Úc Hoàn chơi trò chơi thắng được.
Không hổ là thần May Mắn!
Nguyễn Thu Bình vui vẻ vỗ lên con khỉ bông tay dài đang đeo trên cổ mình.
Những thứ này nếu để anh tự mình chơi đến khi nào thắng, thì có lẽ chơi đến mấy chục năm sau cũng không thắng nổi.
Nguyễn Thu Bình đi tiếp, chợt phát hiện gần đây có một cửa hàng đang chật ních trẻ con. Anh thích tham gia mấy trò náo nhiệt, nhìn thấy cảnh này thì lập tức kéo Úc Hoàn đi tới.
Đến gần anh mới biết, hóa ra ở đây có một người nhân viên trong cửa hàng hóa trang thành ông già Noel và đang chơi đùa cùng mấy đứa trẻ nhỏ.
Ông già Noel hướng dẫn mấy đứa nhóc hát bài hát giáng sinh, sau đó lắc người chơi trò hỏi đáp cùng chúng nó.
"Có một cái cây vừa lớn lại vừa xanh, vừa có đèn treo trên thân mình, vừa có ngôi sao treo trên đỉnh đầu. Đó là cây..."
"Cây giáng sinh!" - Mấy đứa nhóc đồng thanh trả lời.
"Có một người đàn ông mỗi năm chỉ xuất hiện một lần, mỗi lần xuất hiện đều mang đến ngạc nhiên, vui mừng và quà tặng. Người đàn ông đó là..."
Lúc mấy đứa trẻ con trả lời đó là ông già Noel, một cậu thiếu niên 16 tuổi mặc áo trắng thế mà lại chen vào đám nhóc, cười và hô to:
"... Nguyễn Nguyễn!"
......
Sau khi về đến nhà, hai người đều mệt không chịu được.
Nhưng Nguyễn Thu Bình vẫn không lập tức ngồi xuống ghế sô pha, mà lại cầm những món đồ chơi trúng được rồi trang trí lần lượt từng cái một lên khắp ngóc ngách trong căn phòng.
"Nguyễn Nguyễn, anh thích mấy con gấu nhồi bông như này à?" - Úc Hoàn cười hỏi.
"Tất nhiên người may mắn trời sinh như em sẽ không hiểu được." - Nguyễn Thu Bình nói - "Đối với em đây chỉ là gấu bông trẻ em, nhưng đối với anh là chiến tích của may mắn."
Nguyễn Thu Bình ngừng một chút rồi lại bổ sung: "... Mặc dù đây là chiến tích may mắn của em, nhưng anh đều ở cạnh em lúc em nhận được mấy món quà này. Cho nên cũng coi như trong người anh ẩn giấu 1% vận may."
"Nguyễn Nguyễn thích vận may của em đến vậy à?" - Úc Hoàn hỏi.
"Tất nhiên." - Nguyễn Thu Bình đi tới, nhéo mặt Úc Hoàn một cái - "Cũng bởi vì em có vận may, cho nên anh mới dám chạm vào em đó."
Nguyễn Thu Bình ôm Úc Hoàn, thoải mái cọ lên người cậu.
"Rất thích vận may của em đấy!"
Nụ cười trên mặt Úc Hoàn tan đi trong phút chốc, nhưng lại nhanh chóng xuất hiện.
......
Lúc Nguyễn Thu Bình lười biếng ngồi tựa lên ghế sô pha, sợi dây đỏ trong túi anh rơi ra ngoài, đúng lúc bị Úc Hoàn nhìn thấy.
"Đây là gì?" - Úc Hoàn hỏi.
Không biết vì sao, Nguyễn Thu Bình thấy hơi chột dạ: "... Dây đỏ."
"Dùng để làm gì?" - Úc Hoàn lại hỏi.
Nguyễn Thu Bình nhìn sắc mặt của Úc Hoàn rồi nói: "Cái này xem như là dây đỏ do ông tơ trong miếu thờ làm phép, có thể kết duyên... Nhưng mà em đừng hiểu lầm, không phải anh muốn cầm dây đỏ để tìm đối tượng cho em. Cái dây này là do người khác cứ nhất định phải đưa cho anh."
"Thật không?"
"Thật, anh thề! Anh không hề có ý định buộc sợi dây này cho em với bạn gái khác! Nhìn đi, anh đến lâu như thế rồi, làm gì có hỏi em có người yêu hay chưa đâu!"
"Đã như thế, bây giờ lấy dây đỏ ra rồi, có phải hơi lãng phí đúng không?"
Ừ? Là sao?
Nguyễn Thu Bình rướn người tới gần mặt Úc Hoàn, đầy hăng hái nhìn cậu: "Chẳng lẽ em muốn buộc dây đỏ vào người nào đó?"
"Ừm."
Úc Hoàn giũ sợi dây đỏ kia ra, tìm được điểm chính giữa của nó, sau đó buộc một đầu vào cổ tay trái của mình.
"Nhóc Úc Hoàn, bây giờ em buộc làm gì, đợi bao giờ gặp cô gái kia rồi hẵng..."
Giọng nói của Nguyễn Thu Bình dừng lại.
Vì anh nhìn thấy Úc Hoàn đang buộc đầu dây đỏ còn lại lên cổ tay phải của chính mình.
Nguyễn Thu Bình sững sờ: "Nhóc Úc Hoàn, đây là sợi dây ràng buộc duyên số, không thể tùy ý buộc lên như vậy."
"Em không hề tùy ý." - Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt ánh lên nét cười và ánh sáng vụn vặt: "Tại Nguyễn Nguyễn nói muốn mãi mãi ở bên cạnh em, muốn nhìn em, cho nên em mới dùng sợi dây này để cầu mong những chuyện tốt đẹp, tiếp đó là duyên phận của bọn mình, cầu nguyện cho tình cảm của bọn mình sẽ mãi mãi dài lâu. Em làm sai rồi à?"
Nguyễn Thu Bình ngẩn người.
Hình như Úc Hoàn nói không sai, mà cũng có thể không hoàn toàn không sai.
Từ từ, Nguyễn Thu Bình vội vàng phát hiện ra có gì đó sai sai. Anh nhìn sợi dây trên cổ tay mình dần dần ngả màu trong suốt, vừa cuống quýt cởi ra vừa hô lên: "Em nói về số phận nhân quả thì đúng, nhưng sợi dây đỏ này là để kết đường tình duyên!"
"Hả?" - Úc Hoàn mở to mắt, hình như khá phiền não - "Vậy thì em nghe nhầm mất rồi. Làm thế nào bây giờ, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ."
Úc Hoàn toàn buộc nút chết trên tay hai người, Nguyễn Thu Bình còn chưa kịp cởi ra thì sợi dây đỏ đã tan vào trong máu thịt của hai người mất rồi.
Nguyễn Thu Bình: "......"
"À này Nguyễn Nguyễn." - Úc Hoàn tỏ vẻ mù mờ chả hiểu gì - "Sao sợi dây đỏ lại biến mất rồi? Đây là ảo thuật à? Thần kỳ thật đấy."
"Ôi..."
Nguyễn Thu Bình rên lên một tiếng thật dài, úp mặt mình xuống ghế sô pha.
Úc Hoàn ngồi một bên nhìn, đôi mắt cong lên vì cười.