Editor: Thoa Xù
"Rốt cuộc là lần này đến Luân Đôn vì việc gì?" Tần Tường kéo cái mền, cảm thấy không chịu nổi với ánh mắt nóng bỏng ẩn giấu trong sự lạnh lùng khi anh nhìn cô chăm chú.
Mục Thần Nhất nhìn cô, "Nếu anh nói là vì muốn gặp em nên mới tới, em tin không?"
"Không tin." Cô trả lời rất nhanh và dứt khoát.
Mục Thần Nhất cắn chặt răng. "Được, em rất thông minh, quả thật là không phải vì em."
"Là bởi vì lễ hội âm nhạc cổ điển Châu Âu được tổ chức tại Vienna sao?" Cô nghe nói lễ hội âm nhạc lần này tập họp được những tên tuổi danh tiếng nhất, ưu tú nhất của giới âm nhạc cổ điển hai châu lục Âu Mĩ đến tham dự, cô rất muốn tham gia, nhưng mà người tham gia đa số đều là những bậc tiền bối có lý lịch rất hoành tráng, người mới muốn gia nhập là chuyện vô cùng khó khăn, George vẫn luôn cố gắng về phương diện này cho cô.
"Còn chưa quyết định sẽ đi hay không." Mục Thần Nhất nằm trên giường châm thuốc lá, nói mà không chú tâm lắm.
Dạ dày của Tần Tường lại khó chịu, cô cau mày nói: "Hút thuốc lá vừa khó ngửi lại vừa không tốt nữa."
Mục Thần Nhất liếc nhìn cô, phát hiện sắc mặt của cô thật sự có phần tái nhợt, tắt thuốc lá, sờ sờ khuôn mặt của cô, "Gầy đi? Có lẽ là ở Luân Đôn không quen rồi?"
Cô tránh khỏi tay anh, "Cái gì mà gầy, em mập lên vài pound đó."
"Hả? Thật sao? Tối qua lúc ôm em không có cảm thấy vậy."
Mặt của Tần Tường hơi ửng hồng, thiệt là, sao lại có thể bị câu nói đơn giản của anh làm cho đỏ mặt như vậy?
"Muốn tham gia không?" Anh đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
"Lễ hội âm nhạc ở Vienna." Anh không nhìn lại cô, hỏi một cách lơ đãng: "Anh dẫn em đi."
Cô nhíu nhíu mày, sao cứ có cảm giác những lời này của anh giống như là hoàng thượng ban thưởng cho một cung phi thấp kém vậy? Thế là lập tức trả lời, "Không cần, tự em sẽ nghĩ cách, nếu không tham gia được cũng không sao, sớm muộn cũng sẽ có cơ hội."
Anh hơi trầm lặng, "Cứ không chịu phụ thuộc vào anh như vậy?"
"Em không muốn nhận lợi lộc từ anh, thứ em muốn tự em sẽ ra sức thực hiện." Cô nói thẳng.
Mục Thần Nhất bỗng nhiên vén mền lên, xuống giường mặc quần áo, "Được rồi! Tùy em vậy. Khoe tài, ba mẹ em đặt tên cho em rất chuẩn xác."
Cô lại chọc giận anh à? Tần Tường nhìn bóng lưng của anh, sao mỗi khi anh dùng loại giọng điệu này nói chuyện với cô, dùng bóng lưng này đối mặt với cô thì cô có một ảo giác dường như cái mình đã tổn thương không phải là tôn nghiêm của anh, thể diện của anh, mà là trái tim anh?
Anh đi tới cửa, quay đầu lại trầm tĩnh nói: "Nói với ông chủ kia cách xa em một chút, nếu không coi chừng anh khiến cho cậu ta trụ không nổi trong giới âm nhạc đó."
Tiếng dập cửa mạnh mẽ khiến cô hồi phục tinh thần. Tổn thương gì chứ, Hừ! Mục Thần Nhất đúng là Mục Thần Nhất, chuyên quyền ngang ngược không phân phải trái Mục Thần Nhất, mắt cao hơn đầu Mục Thần Nhất.
Khiến cho cô..... Vừa bực vừa hận..... Lại không buông bỏ được ý nghĩ cứ nhớ đến Mục Thần Nhất.
George giơ một bức thư, hào hứng chạy vào lúc Tần Tường đang ở trong phòng ghi âm, không để ý đến chuyện vẫn đang tiến hành ghi âm, anh kéo tay cô lại, nhét bức thư cho cô. "Shirley, tin tức tốt, lễ hội âm nhạc ở Vienna đã chính thức gửi thư mời cho em."
Biểu hiện không quá vui mừng, cô hỏi: "Sao bây giờ lại đột nhiên thông báo? Là chủ ý của ai?"
"Là ý của ban tổ chức lễ hội mà! Chủ tịch của họ, ông Norah Wade và cha của anh là bạn già, gần đây biểu hiện của em rất tích cực, hôm qua ông ấy gọi điện thoại đến văn phòng của anh hỏi chuyện của em, sau đó hôm nay đã gửi thư mời tới."
Tần Tường thở phào nhẹ nhõm, hẳn là không có dính líu gì đến Mục Thần Nhất. Đều là do tên kia, làm cho cô ngay cả thực lực của mình cũng không thể tin tưởng được nữa.
"Đi đặt may một bộ lễ phục đi! Vẫn còn một tuần lễ nữa, anh đi đặt vé, ngày mai anh với em đi Paris một chuyến."
"George," Cô ngắt ngang anh đang thao thao bất tuyệt, thản nhiên nói: "Em rất cám ơn anh làm mọi chuyện cho em, chỉ có điều chuyện váy áo lễ phục thế này vẫn là tự em chọn có phải sẽ ổn hơn không?"
George nhìn cô, ngập ngừng mấy giây, có hơi lúng túng nên tự hoà giải, "Đúng vậy đúng vậy! Anh quá phấn khích rồi, đương nhiên do em tự quyết định là tốt nhất."
"Hơn nữa, công ty có nhiều việc như vậy, em không hy vọng anh quá tập trung vào một mình em, vậy sẽ khiến cho những nghệ sĩ khác không hài lòng, dẫn tới những phiền toái không cần thiết." Cô nghiêm túc nói.
Đương nhiên lý do không chỉ có những chuyện hiển nhiên như cô vừa nói, đồng thời cũng là vì tốt cho George, ngộ nhỡ thật sự chọc giận Mục Thần Nhất, hiểu lầm cô và George có gì đó, với tính khí của anh thật đúng là không biết anh có thể làm ra chuyện gì nữa.
"Vậy được rồi, để anh bảo stylist của công ty đi với em." George lui một bước, anh không muốn làm cho Tần Tường không vui. "Cơ thể em đã khỏe hơn chút nào chưa?"
"Ừm, ổn hơn nhiều rồi." Nhưng thật ra là không được tốt lắm, gần đây dạ dày của cô luôn không thoải mái, chỉ là cô không muốn nói chuyện đó với George, tránh cho anh lại chuyện bé xé to bắt cô đi khám bác sĩ.
Cuối cùng Tần Tường vẫn đi chọn mua lễ phục cùng với stylist của công ty Anne. Có điều cô không đến Paris, chỉ là thuận tiện tìm kiếm lựa chọn ở mấy cửa hàng nổi tiếng nhất Luân Đôn.
Anne là người Anh chính gốc, đối với việc đường nào có nhiều nhãn hiệu cao cấp, lễ phục nào đẳng cấp hay đặc sắc đều hiểu rõ như lòng bàn tay.
Họ đi dạo cho tới trưa, nhanh đến giữa trưa, bước vào một cửa hàng thời trang thương hiệu của Pháp.
Mới vừa vào cửa hàng, nhân viên liền nhiệt tình tiến lên chào họ, Tần Tường theo cô nhân viên vào trong, ánh mắt tùy ý liếc nhìn sản phẩm trong cửa hàng, đột nhiên tầm mắt cảm thấy có ánh mắt quen thuộc bắn ra từ trong góc, cô quay mặt sang theo bản năng, lại đối mắt với Mục Thần Nhất một lần nữa.
"Thật là trùng hợp." Cô chủ động lên tiếng chào hỏi. "Anh cũng đến mua quần áo à?"
Cảm thấy Mục Thần Nhất không phải là kiểu đàn ông một mình ra ngoài mua quần áo, có lẽ là đi cùng phụ nữ? Quả nhiên, anh còn chưa kịp nói chuyện thì đã có một giọng nữ giải đáp thắc mắc của cô.
"Mục, bộ lễ phục này xem có được hay không?" Từ trong phòng thử quần áo một quý cô Châu Ân xinh đẹp có thân hình nguời mẫu bước ra, mặc bộ dạ phục trễ ngực màu trắng, xoay một vòng trước mặt Mục Thần Nhất.
Anh không thèm để ý tới câu hỏi của cô bạn gái, mà nhìn Tần Tường hỏi: "Muốn tham gia buổi lễ rồi sao?"
"Sao anh biết?" Cô hỏi, chẳng lẽ thật sự là anh đang động tay động chân sau lưng cô, nếu không làm sao biết được nhanh như vậy?
Anh để tay xuống, "Đoán. Ông Norah Wade đã hỏi anh về tình hình của em, nếu không phải là muốn mời em tham gia buổi lễ thì cần gì gọi điện thoại vào lúc này?"
Sau đó anh đứng lên, lấy một chiếc váy dạ hội màu đỏ vàng từ trên giá ở bên cạnh, váy dài, không tay, lộ lưng, đưa cho cô, "Thử cái này xem."
Cô nhìn nhìn cô bạn gái vẻ mặt cứng đờ đứng bên cạnh anh, cười rồi đẩy bộ váy trở về, "Không, em không thích hợp với phong cách này. Anh cũng đang bận, em đến cửa hàng khác dạo qua một chút."
"Tần Tường!" Anh ở phía sau lớn tiếng gọi cô lại.
Tần Tường xoay người, "Chuyện gì?"
"Sau khi buổi lễ kết thúc trở về Mỹ với anh đi!" Ánh mắt anh trầm lắng như đại dương, kiên định chưa từng có.
Cô sững sờ, "Có ý gì?"
Anh không giải thích thêm nữa, chỉ nói ba chữ, "Anh chờ em."
Đi ra khỏi cửa hàng Anne hỏi cô, "Người đàn ông vừa rồi là người yêu cũ của cô à?" Cô ấy không biết Mục Thần Nhất.
Tần Tường cười cười, "Coi là vậy đi!"
Anne mập mờ cười nói: "Tôi biết ngay mà, vừa rồi ánh mắt anh ta nhìn cô giống như hận không thể ôm cô vào lòng bắt nạt một phen."
"Nào có?" Mặt cô lại đỏ lên rồi, "Chỉ là bạn cũ gặp mặt chào hỏi thôi mà, anh ấy có rất nhiều bạn gái."
"Anh ấy có thể bỏ rơi cô bạn gái xinh đẹp bên cạnh như vậy, chuyên tâm nói chuyện với cô, cô vẫn không rõ tâm tư của anh ấy sao?" Anne nói: "Tôi dám cam đoan, anh ấy là kiểu đàn ông tấn công, sẽ không bao lâu đâu, anh ấy sẽ chủ động phát động tấn công cô, cô không tin thì cứ chờ xem!"
Tần Tường hơi giật mình, tình cảm của Mục Thần Nhất dành cho cô đã lộ rõ đến cả người ngoài cũng có thể nhìn ra được sao? Sau đó cô vừa cười khổ vừa lắc đầu bản thân mình, anh chỉ thích chinh phục phụ nữ thôi, chinh phục tình cảm, có lẽ trong lòng của anh, cô là con mồi mà anh chưa thu phục xong, cho nên ánh mắt anh nhìn cô mới vẫn tràn đầy tính chiếm đoạt.
Bỗng nhiên dạ dày co rút một trận, suýt chút nữa là cô nôn ra rồi.
"Sao vậy? Shirley, không thoải mái sao?" Anne vội vàng đỡ cô.
"Không có gì, có lẽ dạo gần đây đi theo George ăn đồ lung tung, làm cho dạ dày xấu đi." Cô khoát khoát tay, xem ra thật sự cần đến bệnh viện kiểm tra thân thể rồi.
Anne cười nói: "George say mê cô, tôi chưa từng thấy anh ấy say mê cô gái nào như vậy đấy! Nhưng mà có vẻ như cô thật sự không có hứng thú với anh ấy phải không?"
"Hiện tại tôi chỉ dốc sức vào sự nghiệp, không nói đến chuyện tình cảm." Cô nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, kịp đến bệnh viện. "Anne, cô về công ty trước đi! Tôi còn có chút việc."
Tiễn Anne xong, cô ngoắc một chiếc taxi.
Trong cửa hàng cách đó không xa, đứng trước cửa sổ kính sát đất, Mục Thần Nhất khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn cô rời đi.
Cầm tờ xét nghiệm, Tần Tường quả thật không thể tin nổi vào mắt mình.
Cô mang thai?
Không thể nào? Tháng trước lúc còn ở bên cạnh Mục Thần Nhất, bọn họ đều làm làm tốt các biện pháp an toàn mà. Không, chờ một chút, có một lần là ngoại lệ, chính là cái đêm hai người bọn họ uống say ở quầy bar, hình như Mục Thần Nhất không có dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào.
Một lần đã trúng thưởng, tỷ lệ đúng là cao mà, sớm biết như vậy đã đi mua xổ số rồi.
Cô cau chặt mày, nhìn chằm chằm dòng chữ trên tờ xét nghiệm, trong lòng rối nùi. Làm sao đây? Phá bỏ đứa bé này? Hay là nói chuyện này với Mục Thần Nhất? Cô còn trẻ như vậy, giữ đứa bé này chắc chắn là tự rước lấy phiền toái, mà tuyệt đối không có chuyện Mục Thần Nhất sẽ kết hôn một một cô gái. Lần trước không phải anh cũng đã từng nói sao? Anh sẽ không cho phụ nữ cơ hội, sẽ không để cho họ sinh con của anh.
Đứng lên định đến hỏi bác sĩ về việc phá thai, cô chợt thấy trên ghế sô pha phía đối có một người phụ nữ mang thai đang ngồi chờ đến lượt khám. Thai phụ đó đặt một tay sau thắt lưng, tay còn lại vuốt ve cái bụng căng tròn của mình, nhìn vẻ mặt hạnh phúc đó khiến trong lòng cô khẽ động, không kiềm được bước qua bắt chuyện với đối phương.
"Đứa bé này mấy tháng rồi?"
"Bảy tháng, chẳng mấy chốc là ra ngoài rồi." Thai phụ cười, "Đứa nhỏ này thật là nghịch ngợm, luôn đá tôi đến đau cả bụng."
"Có lẽ là bé muốn nhanh ra ngoài để gặp mặt ba mẹ." Trong lòng Tần Tường dâng lên một sự tò mò mãnh liệt, "Có thể cho tôi sờ một cái không?"
"Được chứ!"
Cô đặt tay lên bụng đối phương, cảm giác được nơi đó có một lực rung động mạnh mẽ, một cái lại một cái. Quá thần kỳ, một sinh mạng cứ được thai nghén như vậy.
"Cảm giác làm mẹ có phải vô cùng kỳ diệu không?" Cô hỏi.
Thai phụ suy nghĩ một chút, "Từ kỳ diệu còn chưa đủ để hình dung về cảm giác này, chỉ tự mình cảm nhận mới biết được cảm giác đó."
Y tá bước ra, gọi tên một người phụ nữ, thai phụ đứng lên, "Là đang gọi tôi đấy!"
Thấy cô ấy cử động chậm chạp, Tần Tường vội vàng đỡ lấy, hỏi thêm một câu, "Sao ba đứa bé không đến? Thật là không có trách nhiệm."
Thai phụ lại cười với cô, "Tôi là mẹ đơn thân."
"Hả?" Cô nghe thấy vậy thì há hốc mồm.
Thai phụ cười, "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy thời đại mới rồi phụ nữ không cần phải phụ thuộc vào đàn ông, chỉ cần tôi toàn tâm toàn ý yêu thương đứa bé này, một mình tôi cũng có thể nuôi dưỡng chăm sóc tốt cho đứa bé."
Ra khỏi bệnh viện, Tần Tường lặng lẽ suy nghĩ những lời nói của thai phụ kia, một cảm giác phấn khích dâng trào chiếm hết tâm trí cô.
Sau khi về nhà, cô gọi điện thoại về nhà, nhận điện thoại là mẹ cô.
"Con nhóc chết tiệt kia, còn biết nhớ tới mẹ à!" Mẹ vừa thương vừa giận mắng cô, "Khi nào về nhà? Đừng có luôn chạy lung tung bên ngoài, bây giờ muốn gặp con còn khó hơn gặp tổng thống Mĩ nữa."
Cô cười ha hả, "Không phải bây giờ mẹ đang giận con sao?"
"Hừ! Đâu chỉ có con. Còn có bạn tốt của con nữa kìa, gả cho người đàn ông tốt như vậy, nhưng cứ khăng khăng đòi ly hôn, thật là có bệnh mà."
"Vâng ạ! Mẫn Tuệ ly hôn....." Tần Tường lẩm bẩm nhớ tới, nhớ tới mấy ngày trước cô bạn có gọi điện thoại cho cô, "Thật sự không có cách nào cứu vãn sao?"
"Không biết được. Ai da, nói chung là mẹ muốn quan tâm lo lắng cho các con như những đứa trẻ cả đời luôn."
Tần Tường dừng một chút. "Như vậy, có phải mẹ đã rất hối hận vì đã sinh ra tụi con không?"
"Đứa ngốc, sinh ra các con rồi sẽ không hối hận, nếu sợ những việc này thì lúc đầu cũng sẽ không sinh các con."
Mắt Tần Tường cay xè, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, "Cám ơn mẹ, mẹ, con sẽ mau chóng trở về thăm mẹ."
Có lẽ là cô điên rồi, nhưng cô đã quyết định. Cô muốn sinh đứa bé này, bất luận là gặp phải bất kỳ khó khăn gì thì cô cũng muốn sinh con, hơn nữa sẽ không nói với Mục Thần Nhất, chỉ dựa vào bản thân mình nuôi dưỡng đứa bé khôn lớn. Cô làm mẹ, tuyệt đối sẽ không tự tay bóp chết một sinh mạng còn đang thai nghén.
Có điều, nếu như Mục Thần Nhất biết chuyện này, vẻ mặt sẽ như thế nào đây?
Cô cười xấu xa, như một đứa trẻ đang lập kế hoạch âm mưu bí mật hãm hại người khác, có chút nghịch ngợm, chờ đợi một ngày chân tướng sự việc bị lộ ra.
Lễ hội âm nhạc mỗi năm một lần ở Vienna là sự kiện long trọng của âm nhạc cổ điển toàn thế giới. Vì Mục Thần Nhất là đại diện tiêu biểu nên đọc diễn văn khai mạc đầu tiên, sau đó bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay. Hôm nay từ lúc mới bắt đầu, tầm mắt của anh không ngừng tìm kiếm bóng dáng một người trong đám đông.
"Mục, bái hát trong buổi lễ âm nhạc ở Mĩ lần trước viết rất tốt." Đồng nghiệp đến chào hỏi anh liên tục, anh không thể không dừng bước, một lần rồi một lần chào hỏi mọi người.
Thật vất vả mới phát hiện bóng dáng của Tần Tường trong một góc khuất, cô mặc bộ sườn xám màu vàng, để lộ ra đường cong hoàn mỹ của cô, trong đám đông vô cùng chói mắt, đứng bên cạnh cô là ông chủ công ty đại diện George, cái tên kia đang nâng ly rượu lấy lòng cô, còn cô thì rất khách sáo khéo léo từ chối.
Mục Thần Nhất đi qua, sau đó chặn ngang ly rượu của George lại, giễu cợt nói: "Nếu muốn tốt cho hình tượng minh tinh của công ty mình, trước tiên phải hiểu rõ tính tình và thói quen của cô ấy. Cô Tần đây không uống rượu được, cô ấy vừa uống rượu thì sẽ đỏ mặt, thần trí mơ hồ, sau đó sẽ không khống chế được mà làm một số chuyện."
Tần Tường nghe anh nói xong hai bên tai đều nóng lên, "Tửu lượng của Mục rất khá, luôn thích chuốc say mấy cô gái trẻ."
George đã nghe qua tin đồn tình cảm của Tần Tường và Mục Thần Nhất, bây giờ nhìn thái độ của hai người này, trong lòng thêm hiểu rõ vài phần, anh rất phong độ và cũng rất thức thời lui ra một góc xa, để cho hai người đứng riêng với nhau.
"Lời hôm trước anh nói em còn nhớ không?" Mục Thần Nhất bình tĩnh nhìn cô.
"Nói cái gì?" Cô cố ý giả vờ như không nhớ.
Mục Thần Nhất kiềm chế cơn giận, "Sau khi buổi lễ kết thúc thì trở về Mỹ với anh."
"Nếu anh muốn nghe câu trả lời của em, vậy em cho anh biết -- không."
"Tại sao?" Anh nhíu đôi lông mày, "Nếu em muốn nổi tiếng, anh có thể giúp em tạo dựng thành tựu, nếu em muốn hợp tác với giới âm nhạc Châu Âu anh cũng có thể sắp xếp, không cần phải ở lại đây lâu đâu."
"Em ghét bay tới bay lui, bây giờ em đã quen với thời tiết ở Anh, quan trọng nhất là, anh nên rõ ràng, em làm việc chỉ dựa vào bản thân mình, không dựa vào người khác." Tần Tường nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn, thật sự rất muốn ăn, nhưng bác sĩ có nói, bắt đầu từ bây giờ sẽ phải kiểm soát việc ăn uống nghiêm ngặt, không thể ăn lung tung, để tránh ảnh hưởng xấu đến cục cưng trong bụng. Qua hôm nay, cô chuẩn bị đổi sang cách ăn mặc rộng thùng thình, cho nên bộ sườn xám ôm sát thân người này có thể rất lâu sau sẽ không mặc được, thật là tiếc mà!
Mục Thần Nhất thấy cô có vẻ ngẩn ngơ lơ đễnh, dường như hoàn toàn không đứng đây, trong lòng càng thêm bất mãn, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến ban công.
"Tần Tường, em nên biết rằng sự kiên nhẫn của anh là có giới hạn."
"Em biết rõ." Cô thản nhiên cười nói, "Mà em cũng biết anh sẽ không hao tâm tổn trí vì một người phụ nữ, xem như anh đối với em đã là ngoại lệ lắm rồi."
"Vậy thì em nên biết thõa mãn đi." Anh quăng cho cô một câu tàn nhẫn.
Cô không nhịn được bật cười, "Anh cho rằng em không đồng ý là vì đang cố ý thu hút lòng ham muốn của anh sao? Mục Thần Nhất, anh quá xem trọng mình rồi."
Mục Thần Nhất kéo cô đến gần, một tay bẻ quặt hai tay cô ra sau lưng, một tay bóp cằm cô, kéo mặt cô đến gần hơn, có thể nghe được tiếng hít thở.
"Có đồng ý không?" Anh nhỏ giọng hỏi, tràn đầy sự uy hiếp ngang ngược.
Tần Tường cố gắng ngửa đầu ra sau, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Anh cẩn thận, ở đây toàn là nhân vật nổi tiếng và phóng viên đấy."
Anh hoàn toàn không để ý nhắc nhở của cô, cúi đầu cắn vào môi cô, sau đó khiêu khích nhẹ nhàng hôn cô, trong lúc thở dốc lại hỏi: "Có theo anh hay không?"
"Không, không đi." Hô hấp của cô hơi khó khăn.
Nụ hôn của anh từ đôi môi rơi xuống đến cổ cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, "Có đi hay không?"
"Không đi." Cô vẫn rất kiên quyết.
Anh lại cắn xuống môi cô, "Anh hỏi lần cuối cùng, có đi hay không?"
Cô vội vàng thở hổn hển, "Anh có hỏi lại một trăm lần, em cũng sẽ không đi."
"Người không tim không phổi." Anh chủ động đẩy cô ra, mặt lạnh như băng, ánh mắt sâu như đại dương. "Đừng mong sau này anh trở lại tìm em!"
Đêm đó sau khi buổi lễ âm nhạc kết thúc, Mục Thần Nhất trở về Mĩ, tin đồn là lúc ở Châu Âu anh làm quen với một cô người mẫu nổi tiếng người Pháp, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, trở thành tình nhân. Quả thật anh không tiếp tục xuất hiện trước mặt Tần Tường nữa, cũng không có bất cứ liên lạc gì với cô, anh cứ bước ra khỏi cuộc sống cô như vậy.
Tần Tường dần dần giảm bớt công việc của mình, lấy lý do là cơ thể không thoải mái, được George đồng ý, chuyển công việc từ phía trước sân khấu sang công việc phía sau hậu trường, phần lớn là thu âm đĩa nhạc cho công ty, rất ít công khai diễn xuất.
Cô mua rất nhiều sách chăm sóc trẻ sơ sinh, ở nhà một mình cảm thấy rất thích thú, cô còn lén tham gia câu lạc bộ những bà mẹ Anh quốc, học cách làm mẹ và những kiến thức liên quan, và còn tập những bài thể dục trước khi sinh, cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi vì sự phát triển khỏe mạnh của đứa bé. Vài tháng sau, cô đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, xác định đúng nghi ngờ thai của mình là bé trai, từ lúc đó trở đi, cô chuẩn bị quần áo và đồ chơi cho đứa bé tất cả đều hướng theo phong cách của bé trai.
Mang thai là chuyện dĩ nhiên không thể nào giấu giếm người bên cạnh quá lâu, khi được năm tháng cô chủ động nói cho George biết, George rất sốc, nhưng vẫn ủng hộ quyết định của cô, điều này làm cho Tần Tường không khỏi kính trọng anh thêm vài phần. Sau đó cô gọi điện thoại cho mẹ, ba mẹ mắng cô xối xả trong điện thoại, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với đứa con gái không ra gì như cô, nhưng mà một tuần sau, mẹ cô đành phải gọi điện thoại qua, dặn dò cô kinh nghiệm và những vấn đề khi mang thai và sinh nở, còn hỏi cô có muốn về nhà dưỡng thai không, cô cân nhắc sau khi trở về sẽ có những ảnh hưởng lớn hơn, vì vậy khéo léo từ chối, chỉ là mẹ cô bảo rằng muốn trước khi cô sinh em bé sẽ bay đến Anh với cô, điều này làm cho cô vô cùng áy náy với mẹ.
Một ngày kia, Đinh Mẫn Tuệ gọi điện thoại cho cô, hai người tán gẫu chuyện đông chuyện tây, cho tới cuối cùng hỏi đến vấn đề quan trọng nhất của nhau.
Đinh Mẫn Tuệ hỏi: "Ba của đứa bé là ai?"
Tần Tường hỏi: "Sau khi ly dị cậu có có nghĩ tới chuyện sẽ quay lại hay không?"
Cũng không có ai trả lời vấn đề của đối phương. Tần Tường vẫn rất hâm mộ cặp đôi của Mẫn Tuệ, nhưng bọn họ lại ly hôn, khiến cô nảy sinh nghi ngờ mãnh liệt với việc hôn nhân là chuyện gắn kết tình cảm giữa những người yêu nhau.
Một tờ hôn ước rốt cuộc có thể bảo đảm được điều gì? Tình cảm không thay đổi? Trách nhiệm không thay đổi?
Nếu như tình yêu trên đời này đều phai nhạt dần sau khi kết hôn, vậy cô quyết định nếu cô có tình yêu thì nhất định sẽ không kết hôn. Tự do là trên hết.
"Mục, gần đây đang bận rộn chuyện gì à?"
Mục Thần Nhất đột nhiên nhận được điện thoại của Minh Thiên Tàng, lúc đó anh đang bận rộn cho một buổi diễn tập, giọng điệu nói chuyện hơi thờ ờ, "Cũng không hẳn như vậy, có chuyện gì sao?" Minh Thiên Tàng không phải kiểu người không có chuyện gì lại gọi điện thoại tới tán gẫu với anh.
Anh ta chần chừ một lúc, rồi vẫn hỏi, "Lần trước nhìn thấy cô gái ở phòng thu âm của cậu, bây giờ còn liên lạc không?"
"Làm chi?" Nhắc tới Tần Tường, Mục Thần Nhất lập tức giận tái mặt.
"Mình chỉ hỏi cậu có biết tình trạng gần đây của cô ấy hay không?"
Anh buồn bực nói: "Cậu đã có Phương Niệm Tình rồi, sao lại có hứng thú với cô gái khác?"
"Cảm thấy hứng thú với cô ấy, là bởi vì có hứng thú với cậu đấy." Minh Thiên Tàng từ từ nói: "Tuần trước mình với Niệm Tình đến Luân Đôn, lúc thăm một người bạn ở bệnh viện, vừa hay lại nhìn thấy cô ấy cũng ở đó."
"Bệnh viện?" Mục Thần Nhất sững sờ, bật thốt lên hỏi: "Cô ấy bị sao vậy?"
"Cậu xem, cậu chính là rất quan tâm đến cô ấy đấy!" Anh cố tình bắt thóp.
Mục Thần Nhất hơi gấp gáp, "Bớt nói lời vô ích, rốt cuộc cô ấy thế nào?"
"Lúc đó cô ấy đang vào khoa phụ sản, nhìn cơ thể của cô ấy, hẳn là mang thai hơn mấy tháng rồi, mình đã tìm cách hỏi qua bác sĩ phụ trách của cô ấy, đại khái bảo là khoảng hai tuần lễ nữa cô ấy sẽ sinh. "Sau khi nói xong Minh Thiên Tàng lại không nghe được tiếng trả lời, "Mục, cậu vẫn còn nghe đó chứ?"
"Cậu nói là cô ấy mang thai chín tháng rồi hả?"
"Đúng vậy."
Mấy giây sau điện thoại đột nhiên bị gián đoạn, Mục Thần Nhất lập tức ngưng buổi diễn tập, dặn thư ký mua vé máy bay, quyết định bay đến Luân Đôn trong thời gian ngắn nhất.
Cô nàng chết tiệt kia, vậy mà lại làm ra loại chuyện đáng chết này! Mang thai con của anh cũng không nói cho anh biết, cố tình muốn lừa gạt anh cả đời sao? Rốt cuộc là cô ấy muốn làm gì? Cô nàng này đang suy nghĩ cái gì anh vĩnh viễn không biết được, trong đầu cô luôn có một đống lớn những chuyện phản nghịch, không, là làm trái ngược với những ý nghĩ nguyện vọng của anh. Khiến anh hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể kéo cô đến bên cạnh hung hăng đánh vào mông cô.
Có lẽ là anh đã cho cô quá nhiều tự do, thế nên mới chiều hư cô.
Tần Tường! Đến lúc bọn họ tính sổ nhau rồi.