Tôi mơ màng nhìn anh ta.
"Vậy thì anh uống cùng với tôi đi."
Tôi biết, trừ ba tôi ra, không có người đàn ông nào từ chối yêu cầu này của tôi.
Sắc đẹp là điều duy nhất khiến tôi tự tin.
Anh ta gọi một chai sâm panh đắt tiền.
"Đêm Thất tịch, tôi mở một chai sâm panh để chúc mừng cho mỹ nhân."
Khi sâm panh b.ắ.n ra, pháo hoa bùng nổ, thu hút sự chú ý của cả quán bar.
Ở thời khắc này, tôi là nữ chính thu hút sự chú ý của mọi người.
Trái tim tôi trống rỗng, chưa bao giờ được gia đình yêu thương đã được lấp đầy vào giây phút này.
Rời khỏi quán bar, lúc đó là 12 giờ đêm.
La Minh Hi hỏi tôi có muốn anh đưa về nhà không.
Nhà? Tôi không có nhà.
Lúc này muộn rồi, cổng trường cũng đã đóng.
Tôi nói.
“Tôi sẽ đi cùng anh.”
“Em nói thật đấy à?”
“Thật.”
“Vậy thì lên xe.”
Một chiếc Bentley từ từ tiến lại, La Minh Hi tự tay mở cửa xe phía sau cho tôi.
Xe chạy qua những con đường rực rỡ ánh đèn của thành phố.
Tôi và La Minh Hi ngồi ở hàng ghế sau, tôi hơi say, tựa vào vai anh.
Anh ngồi thẳng lưng, cố gắng để tôi tựa cho thoải mái, nhưng tay anh lúc nào cũng không chạm vào tôi.
Anh ăn mặc rất chỉnh tề.
Cuối cùng, xe dừng lại trước cửa một khách sạn 5 sao.
Trong phút chốc, một tiếng nói của quỷ dữ vang lên trong tôi: Một khi đã dựa vào người giàu có, thì hãy sa đọa hết mình!
Tôi nắm lấy tay La Minh Hi, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.
“Anh phải trả tiền.”
“Anh biết.”
La Minh Hi thản nhiên nói.
Có vẻ như anh ấy đã có kinh nghiệm.
Sau khi cửa phòng đóng lại, La Minh Hi bất ngờ trở nên rất mạnh mẽ.
Tôi bị anh ấy đè dưới chăn, bàn tay lớn của anh tự do di chuyển khắp cơ thể tôi.
Tôi sợ hãi đến c.h.ế.t đi được, cắn chặt chăn, không lên tiếng.
"Em là người gỗ à?"
Anh hung tợn nói, người đàn ông mặc vest và người đàn ông trên giường, như hai người hoàn toàn khác biệt.
Khoảnh khắc anh mạnh mẽ tiến vào, tôi phát ra một tiếng "á".
Đau quá.
Một nỗi đau mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Hành động của La Minh Hi khựng lại một chút, có lẽ anh ấy cũng hơi bối rối.
Nhưng d*c vọng đã lấp đầy não bộ của anh, anh bắt đầu muốn chiếm đoạt tôi.
Một giờ sau.
Anh ta nhìn thấy màu đỏ trên giường, khuôn mặt hỗn loạn.
"Em là xử nữ?"
"Em là bọ cạp."
"Không đùa đâu, lần đầu của em ư?"
"Ừm."
Anh ấy không thể tin được.
"Tại sao?"
Tại sao cái gì, tôi không hiểu.
Tại sao phải dành lần đầu của mình cho một người đàn ông mới quen?
Bởi vì tôi đâu còn muốn sống nữa, tôi không thể vui vẻ một lần sao?
Tôi còn không muốn giữ lấy mạng sống của mình, tôi còn quan tâm đ ến tr/i/nh ti/ết làm gì?
Tôi nhìn vào mắt La Minh Hi, nghiêm túc nói.
"Bởi vì lần đầu tiên có giá trị hơn."
La Minh Hi bị tôi chọc cười.
"Em nói đúng, hơn nữa lại là lần đầu tiên của một người đẹp như em."
Anh ấy lại đè lên tôi.
"Một bảo vật trên đời như thế này, đêm nay không ngủ không nghỉ, tôi muốn thỏa sức vui vẻ."
Chúng tôi điên cuồng suốt nửa đêm, mãi đến hơn 4 giờ sáng mới ngủ.
6 giờ sáng, đồng hồ báo thức của La Minh Hi reo vang.
"Tôi có cuộc họp lúc 7 giờ, cần phải đi ngay. Em tự đi về nhé."
La Minh Hi xuống giường, mặc quần áo, và lại trở thành một quý ông lịch lãm.
"À, thêm WeChat nhé, sau này liên lạc."
Anh ấy giơ mã QR cho tôi.
Không lâu sau khi anh ấy đi, tôi nhận được khoản chuyển khoản qua WeChat từ anh ấy.
Ba vạn tệ.
Đêm đầu tiên của tôi, bán được ba vạn.