Trong rất nhiều tiểu thuyết đều nói, người say rượu sẽ không nhớ rõ buổi tối trước mình đã làm ra chuyện kỳ lạ gì.
Thư Tình trợn tròn mắt, nhìn trần nhà trắng noãn, ngay cả dũng khí rời giường cũng không có.
Cô đã làm gì? Sắm vai nhân vật côn trùng nhỏ, thoát y chạy trần truồng
trong vòng ba giây, tiến vào trong ngực người nào đó và có xu thế khiêu
khích.... Từng hình ảnh đêm qua hiện rõ mồn một trước mắt, kể cả anh đã
tiếp xúc thân mật với cô, hôn lên làn da trơn bóng không hề che giấu của cô.
Thư Tình chỉ hận không thể bất tỉnh, sau đó tỉnh lại thì mất trí nhớ, vô cùng ngây thơ nói với nam chính: “Anh là ai?”
Cô cứ nằm bất động như vậy mười phút, dứt khoát vén chăn lên, lại phát
hiện trên người chỉ còn lại quần lót, đành phải bọc chăn đến bên cạnh
cửa sổ, thò đầu nhìn xuống dưới đất.
Tầng 11.
Nhảy xuống thì đầu óc sẽ vỡ toang.
Cô run sợ cả người, đóng cửa sổ lại, biến mình thành quả cầu, ngồi ở mép giường đăm chiêu ủ dột.
Một lát sau, Cố Chi ở bên ngoài gõ cửa, cúi đầu hỏi: “Tỉnh chưa?”
Thư Tình nhanh chóng nằm trở về, nằm giả chết không nhúc nhích.
Rắc một tiếng, người ở bên ngoài đẩy cửa vào, cầm váy của cô đi tới bên giường, đặt chỉnh tề bên cạnh gối.
Cố Chi vươn tay giúp cô đắp chăn, cuối cùng vừa được một nửa thì phát hiện lông mi của cô đang run run, vì vậy anh dừng một chút, làm như không có việc gì mà đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân
dần đi xa, phối hợp với tiếng đóng cửa. Thư Tình thở nhẹ một hơi, vừa
ngồi dậy, kết quả không được chết tử tế, thấy Cố Chi đang ung dung đứng
vòng tay bên cạnh cửa.... Lúc này mới hiểu cô đã bị chơi xỏ.
Hai
gò má đỏ lên trong nháy mắt, người kia phong thần tuấn lãng đứng ở đó,
mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, trên mặt mang theo chút dịu dàng vui vẻ.
Anh nói: “Nhớ ra sao?”
Thư Tình quẫn bách, kéo chăn biến mình thành quả cầu, nhanh chóng nằm xuống: “Không hề.”
“Em đang thẹn thùng sao?”
“.... Không.”
“Thư Tình.”
“.... Bỏ đi.”
Quae cầu trên giường co lại thành một đống, giọng nói truyền ra mang theo sự xấu hổ và không biết phải làm sao, Cố Chi đến bên người cô, ngồi trên
méo giường: “Nam nữ hoan ái là rất bình thường, huống chi chúng ta chưa
thật sự...” Anh dừng một chút rồi nói: “Đột phá phòng tuyến.”
Thư Tình bị bốn chữ này kích thích tâm tình đến nỗi muốn chết rồi, chỉ đành rụt người lại không nói lời nào.
“Hay là, em hối hận? Bởi vì có tiếp xúc thân mật với anh, cho nên cảm thấy không thể đối mặt với anh?”
Thư Tình giật giật, ở trong chăn nói nhỏ: “Không phải, em chỉ... chưa chuẩn bị cho tốt....”
“Anh biết.”
“Em chỉ cảm thấy.... rất xấu hổ, không biết nói như thế nào?”
“Cho nên anh cũng không tiếp tục.”
Cô lộ đầu ra khỏi chăn, mặt đỏ tới mang tai nhìn anh: “Em lớn thế này, lần đầu tiên thân mật như vậy với một người ngoài cha mẹ em.”
Cố Chi nở nụ cười: “Nếu chút đó không tiếp thu đực, về sau làm sao có thể tiếp tục xâm nhập?”
“....” Thư Tình thẹn quá hóa giận: “Ai muốn tiếp tục câm nhập với anh hả? Anh đi đi, anh đi đi!”
Cố Chi nghiêng đầu cười một tiếng, cúi người hôn lên trán cô: “Anh sẽ chờ em chuẩn bị tốt.”
*
Chuyện ở công ty tiến triển rất thuận lời, từ khi đổi thành hai người phòng
phiên dịch giúp Thư Tình thực tập, cô tiến bộ rõ ràng.
Hai người phiên dịch một nam một nữ, tuổi đều trên ba mươi, cũng được tính là nhân viên già trong công ty.
Thực tập được nửa tháng thì Thư Tình đã bắt đầu theo bọn họ tiếp xúc với tài liệu chính thức.
Đương nhiên, trong thời gian đó vẫn thường xuyên gặp Ngô Du trên hành lang,
đối phương vĩnh viễn có bộ dạng nữ vương cao cao tại thượng. Lúc đầu Thư Tình còn lúng túng chào hỏi, sau khi bị bỏ qua mấy lần liên tiếp, cô
cũng giảm đi chút khách saod đó, lúc gặp nhau thì nhìn không chớp mắt bỏ đi là được.
Chị Lý phiên dịch biết được chuyện cô và Ngô Du thì
gật đầu giải thích: “Trong công ty đều như vậy, dù sao tất cả mọi người
đều muốn bò lên trên, quan hệ con người rất lạnh lùng, em chỉ cần làm
tốt chuyện của mình là được rồi.”
Về sau trên tổng bộ gửi tới một phần thụ quyền thì Thư Tình cũng giúp đỡ một chút, chị Lý nói sau khi
không còn vấn đền gì thì cô sẽ đưa văn kiện vào văn phòng tổng giám đốc.
Cuối cùng sau khi sửa sang lại, trong lúc vô tình chị ấy lại phát hiện ra
một lỗi nhỏ, nguyên văn nói là công ty chi nhánh nước Mĩ, mà trong văn
kiện phiên dịch là viết là công ty chi nhánh các quốc gia. Thư Tình sững sờ, lập tức gọi điện thoại cho chị Lý đang ở dưới ăn cơm.
Đây là văn kiện khẩn cấp, sau khi xác định không sai sót gì sẽ đưa tổng giám
đốc ký tên rồi sẽ fax tới Bắc Kinh, đến lúc đó có thể sẽ tạo thành vấn
đề rất lớn sau này.
Chị Lý rất tỉnh táo hỏi cô: “Em còn đang trong phòng làm việc sao?”
“Đang ở.” Vừa gặm bánh mì vừa sửa lại văn kiện.
“Vậy em lập tức đi qua văn phòng tổng giám đốc, sửa lại chỗ sai.”
“Em đi sao?” Thư Tình chần chờ, cô chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, chạy
tới vạch sai lầm của hai vị phiên dịch cấp cao, rất dễ bị người khác cho rằng muốn giẫm thủ trưởng để bò lên trên.
“Không còn thời gian,
nếu không đi sợ rằng không còn kịp đâu, sau đó chị sẽ đích thân nói rõ
tình huống với tổng giám đốc, em không cần lo lắng.”
Thư Tình không yên lòng gõ cửa, trong cửa truyền tới giọng ôn hòa của Trình Ngộ Sâm: “Mời vào.”
Cô không ngờ, trong văn phòng ngoại trừ Trình Ngộ Sâm, còn có một người khác, Ngô Du.
Thư Tình lúng túng nhìn hộp sushi tinh xảo trong tay Ngô Du, sau khi được
Trình Ngộ Sâm hỏi thì đưa văn kiện sửa chữa tới, giải thích nói: “Vừa
rồi trong văn kiện đưa tới có một chút sai lầm, sau khi chị Lý kiểm tra
đối chiếu thì để tôi đóng dấu một phần rồi đưa tới.”
Trong tay
Trình Ngộ Sâm còn bày phần văn kiện kia, ánh mắt Thư Tình nhìn vào văn
kiện thì thấy anh dùng bút xanh vạch ra vài chữ rất nhỏ... Rõ ràng, tổng giám đốc đã tự mình kiểm tra văn kiện lại một làn và phát hiện ra sai
lầm của bọn họ.
Thư Tình cầm văn kiện trong tay thoáng cái dừng lại một chút, hơi lúng túng đứng tại đó: “... Ngài vừa kiểm tra một lần sao?”
Trình Ngộ Sâm không nói nhiều, khép lại văn kiện trong tay, nhận lấy phần văn kiện cô mới in, nhanh chóng ký tên vào: “Nói cho người phòng phiên
dịch, lần sau nhớ cẩn thận một chút.”
Sau khi ngẩng đầu lên trên
môi anh hiện lên một chút nhẹ nhàng vui vẻ: “Tôi nghĩ rằng mọi người sẽ
không phát hiện sai lầm này, sao thế, sau đó cô ở lại kiểm tra một lần
sao?”
Thư Tình thành thật nói: “Không, trên máy tính vừa vặn mở, lúc tôi ăn bánh mì thì nhìn thấy, là vô tình phát hiện thôi.”
Trình Ngộ Sâm cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, không nói gì thêm, ý là cô có
thể đi, đương nhiên, một người khác đưa sushi tới cũng vậy.
Thư
Tình trông thấy vẻ mặt Ngô Du vừa xấu hổ vừa khó chịu, cũng không nhiều
lời mà xoay người đi, đi tới cửa phòng làm việc phòng phiên dịch thì
nghe thấy Ngô Du đi từ bên người cô qua lạnh lùng nói một câu: “Thật
đúng là cố gắng hết sức để giẫm người trên.”
Cô biết rõ lời Ngô Du có ý gì, nhưng cô cũng không có ý định nhiều lời, dù sao loại người này nói gì cũng vô ích.
Buổi chiều trước khi vào làm, Thư Tình đến phòng giải lao uống nước, vừa mới đi đến cửa thì nghe tấy có người nói chuyện ở bên trong.
“Đúng
là không nhìn ra, người trẻ tuổi bây giờ rất lợi hại, cũng chỉ là một
người mới tốt nghiệp, không có chút thủ đoạn làm sao có thể đi vào công
ty lớn như chúng ta?”
“Theo tôi thấy, đầu tiên cô ta giả bộ đáng
thương trước mặt tổng giám đốc, giẫm lên thư ký Ngô, sau đó công khai
đưa chỗ sơ suất của phòng phiên dịch lấy ra, không phải là muốn chiếm
chút hảo cảm trước mặt tổng giám đốc sao, ai mà biết bước tiếp theo sẽ
làm cái gì?”
“Bước tiếp theo làm gì? Cái này còn cần phải nói
sao?” Giọng nói kia mang theo chút khinh thường: “Phụ nữ có tâm kế đương nhiên muốn đi lên, không phải nhìn thư ký Ngô là thấy rõ sao? Chỉ tiếc
là tổng giám đốc thờ ơ mà thôi, ngay cả thư ký Ngô cũng không thấy thuận mắt, cô bé mới tới thật sự nghĩ rằng mình là Tây Thi sao?”
Thư Tình nắm chặt cái cốc, sắc mặt cũng thay đổi, định đi vào thì sau lưng lại có người kéo cô.
Cô sững sờ, quay đầu đối mặt với ánh mắt của nam chính trong chủ đề.
Trình Ngộ Sâm lắc đầu, đẩy cô về phía văn phòng, chính mình thì ung dung đi
tới cửa, không đểm xỉa mà gõ: “Quấy rầy một chút, tôi có thể biết từ khi nào New Direction còn phát triển theo thướng tạp chí giải trí vậy?”
Sắc mặt hai nhân viên nữ trong phòng uống nước trắng nhợt, lúng túng kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Trình.....”
Sắc mặt hai nhân viên nữ trong phòng uống nước trắng nhợt, lúng túng kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Trình.....”
Trình Ngộ Sâm tựa tiếu phi tiếu nhìn hai cô: “Lần sau có tìm nơi nói chuyện
phiếm thì tìm nơi nào có tường cách âm ấy, nam chính rất thẹn thùng,
nghe xong nội dung vở kịch sẽ xấu hổ.”
Anh bình tĩnh xoay người rời đi, sau khi đi được mấy bước quay đầu nhìn Thư Tình: “Đứng ngốc ở đó làm gì? Đi theo.”
Trên ban công tầng 23 có rất nhiều bồn hoa, không biết ai dựng những cột gỗ
để dây hoa bìm bịp quấn quanh một vòng, đóa hoa màu tím nở vô cùng đẹp.
Trình Ngộ Sâm đốt một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ bay lên từ đầu ngón tay anh, rồi biến mất trong thoáng chốc.
Anh hỏi Thư Tình: “Chẳng lẽ cô không biết tình huống này, càng đối mặt càng không tốt sao?”
Thư Tình thẳng thắn: “Tôi chỉ muốn xem bộ dạng lúng túng của các cô ấy.”
Trình Ngộ Sâm cúi đầu cười rộ lên, miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái: “Cô rất thú vị.”
Cô rất thú vị?
Thư Tình cảnh giác ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.
Trình Ngộ Sâm lại dễ dàng nhận ra cô đang suy nghĩ gì, dáng vẻ ưu nhã phả ra
một làn khói, không quan tâm mà hỏi: “Ngày đó ở tàu điện ngầm, tất cả
mọi người đều khoanh tay đứng nhìn vì sao cô lại lựa chọn đứng ra xen
vào việc người khác?”
Thư Tình sững sờ, lập tức hiểu được: “Ngày
đó... anh cũng ở tàu điện ngầm sao?” Cô dừng một chút rồi xì một tiếng
nói: “Đó sao có thể gọi là xen vào việc người khác được? Rõ ràng đó là
dám làm việc nghĩa, tôi hận nhất là phụ huynh dã man không hiểu chuyện
đánh trẻ con, không chịu trách nhiệm thì đừng nuôi đứa trẻ, đẻ ra rồi
lại không nuôi cho tốt, loại người này căn bản không có tư cách làm cha
mẹ!”
Cô nhìn thẳng cả tòa thành thị, không chú ý tới đôi mắt Trình Ngộ Sâm co rút nhanh trong nháy mắt.
Anh trầm mặc một lát rồi nói nhỏ: “Vậy cô có nghĩ tới, sau khi cô giúp đứa
bé kia, có lẽ người đàn ông tức giận mà không có chỗ trút, cuối cùng vẫn là đánh lên người đứa trẻ?”
Thư Tình khẽ giật mình, quay đầu
lại, vừa vặn trông thây Trình Ngộ Sâm không mấy vui vẻ, mang theo cảm
giác bi thương, còn có chút tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Cô dừng một chút rồi hỏi: “Có phải anh cũng có chuyện cũ chua xót không?
Hay là... khi còn bé ba mẹ anh thường đánh anh? Bình thường mà, mẹ của
tôi từ nhỏ tới lớn đều đánh tôi. Còn thường nói với tôi cái gì mà đánh
mới ra được người tối, giáo dục của Trung Quốc không thể tránh khỏi việc có roi tham ra. Anh xem, không phải bây giờ anh là một người nổi tiếng
sao?”
Trình Ngộ Sâm kinh ngạc nhướng mày, cười ra tiếng. Lúc anh ở Mĩ, có rất nhiều người đều biết anh chán ghét bạo lực gia đình, nhưng
không có ai hỏi thẳng anh vấn đề này.
Bộ dạng Thư Tình vẫn không
sao cả, không có chút nào biểu hiện “Tôi không cẩn thận chạm vào nỗi đau của anh”, nhưng bộ dạng bình thường tự nhiện lại làm cho Trình Ngộ Sâm
cảm thấy thoải mái.
Đối với người rõ nhất về bạo lực gia đình,
hơn nữa vì nó mà trở thành người ngoan cường mà nói, thái độ bình thường không hề thương cảm mới chính là cái anh cần có nhất.
Mà không
ai trông thấy, ở bên ngoài bạn công, ở cửa phòng làm việc của Trình NGộ
sâm, một người đang đứng, tất chân màu cà phê bao đấy đường cong duyên
dáng của đôi chân thon dài, cho dù là trang phục công sở cũng không thể
che hết dáng người xinh đẹp... Cô gái kia lẳng lặng đứng nhìn hai người
trò chuyện với nhau rất vui trên ban công, sau đó xoay người sang chỗ
khác, vất hộp thức ăn Nhật vào thùng rác.
Trên ngón tay trắng nõn có nhiều dấu đỏ, có nhiều vết dao cắt bị thương, cũng có rất nhiều vết bỏng.
Bởi vì nắm hộp cơm quá sức cho nên đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
*
Nếu như bạn nghĩ rằng trong công ty gặp phải tình huống xấu nhất là bạn bị
người ta vu oan và mỉa mai, vậy thì bạn quá ngây thơ rồi.
Từ mười giờ sáng Thư Tình nhận được văn kiện khẩn cấp, bận rộn tới mười giờ
tối, ba người phòng phiên dịch gần như cả ngày không nói chuyện, tự động làm việc của từng người, sau đó trao đổi, thẩm tra đối chiếu, làm như
một dây truyền sản xuất.
Bên phía châu Âu có đơn đặt hàng mới, là hợp tác cũng một nhãn hiệu thời trang cao cấp dành cho nam, phòng phiên dịch phụ trách giao tiếp và phiên dịch thẩm tra đối chiếu lại hợp đồng, loay hoay tới sứt đầu mẻ trán.
Đến lúc mười rưỡi tất cả công tác phiên dịch cũng xong, Thư Tình bởi vì tốc độ chậm nên ở lại sau cùng
đối chiếu phần chị Lý dịch. Chị Lý dặn cô sau khi hoàn thành, nhất định
phải gửi vào email của tổng giám đốc trước 12h, tổng giám đốc sẽ làm xét duyệt lần cuối, sau đó liên lạc với bên Châu Âu và tổng công ty.
Đêm nay gần như các ngành đều tăng ca, đương nhiên Trình Ngộ Sâm cũng không ngoại lệ.
Thư Tình vô cùng chăm chú làm việc cả ngày, cuối cùng khi thẩm tra đối
chiếu làn cuối cùng, cả người cũng thả lỏng ra, lúc này mới cảm thấy đau lưng, miệng đắng lưỡi khô.
Đợi tới khi tất cả văn kiện được in ra, cô cầm ly thủy tinh trên bàn, lấy hai gói cà phê trong ngăn bàn đi vào phòng nước.
Trên đường đi trông thấy trong phòng kế toán rất nhiều nhân viên đang tăng
ca, lúc đi qua văn phòng của Ngô Du thì Ngô Du còn lạnh lùng ngẩng đầu
nhìn chằm chằm cô, sau đó lại tiếp tục bận rộn.
Sau khi uống cà
phê xong tinh thần cũng khá hơn một chút, Thư Tình lắc lắc cổ, đi trở về văn phòng, cùng lúc đó phát hiện chồng văn kiện vừa in trên bàn đã
không cánh mà bay thì hô hấp cô cũng dừng lại.
Cô đặt cái chén
lên bàn sau đó tìm kiếm văn kiện ở khắp nơi, chỉ tiếc trên bàn tư liệu
gì cũng có, chỉ không có phần văn kiện vừa rồi cô in.
Không khẩn
trương không khẩn trương, in lại một phầ là được rồi, cũng không phải là văn kiện gì quá cơ mật... Cô tự an ủi mình như vậy, nắm chuột mở word
ra.
Ngay khi cô mở tệp văn kiện trong word, mà máy vi tính hiện ra dòng không tìm được nguyên văn thì trong lòng lạnh đi.
Dù đã có dự cảm nhưng cô vẫn mở ổ F lưu văn kiện, sau đó tìm nơi vốn lưu
văn kiện nhưng chỉ trống rỗng rốt cuộc ngón tay buông lỏng, cả người
cứng tại chỗ.
Không còn...
Bận rộn cả một ngày, phiên dịch ba phần văn kiện, toàn bộ đều không còn.
Có người động vào máy tính của cô, cầm văn kiện cô đã in, toàn bộ công tác ngày hôm nay bị hớ.
Chỉ trong vài giây đồng hồ đó, Thư Tình cảm thấy ánh đèn văn phòng quá chói mắt, đâm vào trong mắt cô mở không ra, khi cô quay đầu nhìn máy in lóe
lóe lên, rốt cuộc cũng để ý tới thùng rác bên cạnh máy in.
Cô đi
qua, mở thùng rác thì thấy thùng rác vốn trống rỗng xuất hiện một chồng
giấy vụn, bị máy cắt giấy cắt rất trơn tru, an lành nằm yên tại đó.