Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 39




Cố Chi cầm sách trong tay, bình tĩnh đi lên bục giảng còn cả lớp vẫn còn trong trạng thái kích động, dù sao đây cũng là khoa ngoại ngữ nhiều cháo ít thầy. Cảnh tượng tỏ tình này rất ít thấy.

Tống Dư nhìn Thư Tình với ánh mắt thâm tình, chờ đợi cậu trả lời của cô.

Còn năm phút nữa tới giờ học.

Năm phút, cậu chắc chắn mình có thể được cô ấy đáp lại.

Cho dù là đón nhận hay từ chối, cậu đủ tự tin nghênh đón câu trả lời của Thư Tình, dù sao trong khoa ngoại ngữ cậu cũng là nam sinh có điều kiện rất tốt, từ trước tới nay không thiếu nữ sinh theo đuổi. Cho dù bây giờ Thư Tình từ chối cậu, không có nghĩa là sau này cô ấy tiếp tục từ chối, cậu có dũng khí và lòng tin.

Dưới ánh mắt nóng bỏng chăm chú của Tống Dư, Thư Tình càng cảm nhận được rõ ràng ánh mắt từ trên bục giảng, nhất thời có ảo giác cả người đang bị nướng lên.

Cô vốn không hy vọng làm cho Tống Dư khó chịu trước mặt nhiều người như vậy nhưng hôm nay tên đã lắp vào cung, không phát không được.

Cô lễ phép cúi đầu: “Rất xin lỗi’’.

Rõ ràng là cảm xúc của mọi người xuống thấp, tiếc vì không xem được kết thúc tốt.

Cảm xúc của Tống Dư cũng xuống thấp một chút, sau đó hỏi cô: “Tại sao?”.

“Tớ có người mình thích rồi”. Thư Tình đỏ mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Tống Dư, kiên quyết không để ý tới người trên bục giảng.

“Theo như tớ biết, cậu không có thân thiết với nam sinh nào ngoại trừ Dư Trì Sâm”. Tống Dư vẫn chăm chú nhìn cô, “Nếu như vì không muốn đón nhận tớ, cậu có thể nói cho tớ biết tớ chưa tốt không đạt tới mong đợi của cậu, nhưng mà tớ sẽ không buông tha cho, tớ sẽ vẫn tiếp tục theo đuổi”.

Cậu vẫn chưa nói hết những lời động lòng người, nhưng trên bục giảng, Cố Chi đã quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nhàn nhạt nói: “Còn hai phút, hôm nay chúng ta học trước, tan lớp cũng sẽ ra trước hai phút”. Dừng một chút anh bổ sung, “Tan lớp tôi còn có việc, lần sau sẽ không thế nữa”.

Coi như là giải thích nguyên nhân học trước.

Tống Dư vẫn không rời đi, định ngồi bên cạnh Thư Tình nghe giảng, nhưng mà thấp giọng nói: “Cậu sẽ thấy hành động của tớ”.

Nhưng mà Thư Tình có một vấn đề cần chú ý hơn. Nếu như có chuyện trước tan lớp, nói trước hai phút thật sự có ý nghĩa sao?

Cố Chi mở máy tính ra như thường lệ, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt khởi động máy tính, trong lúc đó anh mở bài kiểm tra ra, “Đầu tiên chúng ta gọi một bạn ôn tập lại bài lần trước”.

Nghe thấy câu này, Thư Tình phản xạ có điều kiện như hiểu ý của anh, vô cùng tự giác giơ tay lên.

Chiêu này gọi là: Biết sai mà sửa, mọi chuyện sẽ yên.

Cố Chi nhướn mày, đương nhiên gọi tên của cô, nhưng khi cô vừa mới cầm sách đọc, bỗng nhiên anh mỉm cười bổ sung một câu: “Quên nói, là đọc thuộc lòng”.

“... .....”.

“Hay là dựa theo quy củ của cô chủ nhiệm bộ môn, sai vị trí một động từ, tịch thu bài chép mười lần, sai hai lỗi ——”.

“20 lần?”. Có người bổ sung thay anh.

Cố Chi mỉm cười lắc đầu, “Là mười mũ hai”.

Chiêu này gọi là: Xin lỗi, tội không thể tha.

Thư Tình dùng ánh mắt hàm ý nhìn anh, sau đó Cố Chi hỏi, “Ánh mắt kia của em có ý gì?”.

Đáp viết: “Ý của em muốn bỏ rơi mặt thầy”.

Ngày Tống Dư tỏ tình là ngày thứ hai, sau khi tan lớp Thư Tình chột dạ muốn chủ động nói với Cố Chi về việc này, chỉ tiếc là sau tiết học có nhiều người hỏi bài, Thư Tình kì kèo một lúc lâu nhưng rồi bị Tần Khả Vi thúc giục rời đi.

Điện thoại di động mất còn chưa mua mới, muốn gửi tin nhắn hoặc điện thoại cũng khá là phiền toái, dù sao cũng không thể mượn của Tần Khả Vi được, vì vậy chuyện này đành tạm thời thôi, tạm gác đợi tới ngày chủ nhật hai người ở riêng hẵng nói.

Chỉ tiếc là còn hai buổi tiếng Pháp tuần này cũng sẽ gian nan.

Tống Dư quyết tâm muốn bày tỏ thành ý của mình, không biết cậu lấy ở đâu thời khóa biểu của lớp Thư Tình, mỗi buổi sáng đến lớp tự học đưa bữa sáng, vì vậy mỗi lần Thư Tình chạy tới sau giáo sư có thể thấy chỗ ngồi ở hàng thứ nhất cô dành riêng có một hộp sữa và một hộp bánh cake.

Hết lần này tới lần khác cô lại không biết phòng tự học của Tống Dư ở đâu, hai ngày đầu đúng là không biết trả lại bằng cách nào.

Dưới sự trêu đùa của các bạn cùng lớp, cô lúng túng mượn di động của Tần Khả Vi gọi cho Dư Trì Sâm hỏi số điện thoại của Tống Dư, sau đó gửi một tin cho Tống Dư: Bữa sáng tớ tự chuẩn bị, phòng học của cậu ở đâu? Để tớ cầm qua.

20 giây sau, Thư Tình trả lời: Không cần, sau này bữa sáng của cậu cứ để tớ chuẩn bị, tớ nói rồi, tớ sẽ cho cậu thấy được hành động của tớ.

Thư Tình sốt ruột, cái người này sao lại không nghe chứ? Nếu nói bạn chưa lập gia đình tôi chưa gả, theo đuổi một người còn có ý tứ, cô đã tỏ thái độ mình đã có người mình thích, tại sao người này còn khăng khăng một mực đây?

Cô đi tới hành lang, gọi điện cho Tống Dư.

Đối phương bắt máy, giọng nói vui vẻ, “Thư Tình?”.

“Cậu đang ở đâu?”.

Từ giọng nói có thể đoán ra lời cô định nói, Tống Dư bất đắc dĩ nói: “Tớ đã nói rồi, tớ đang theo đuổi cậu, đưa bữa sáng cho người mình thích có gì không đúng? Cậu chỉ cần vui vẻ tiếp nhận là được rồi, không cần ——”.

“Chờ một chút”. Thư Tình cắt đứt, “Bây giờ cậu đừng nói, nghe tớ nói là được rồi. Thứ nhất, không biết tớ đã cho cậu ảo giác từ lúc nào để cậu cảm thấy có lẽ tớ có hảo cảm với cậu, sẽ đón nhận cậu, nếu như đúng là do tớ thì thật xin lỗi cậu bởi vì không có chuyện như vậy. Thứ hai, theo đuổi người mình thích là quyền lợi của cậu nhưng từ chối người tớ không thích cũng là quyền lợi của tớ, bây giờ cậu đang quấy nhiễu tớ rất lớn, tớ không hi vọng chuyện khuyên cậu nhiều lần mà cậu không nghe, lãng phí tâm ý của cậu cũng lãng phí nước miếng của tớ”.

“Thư Tình ——”.

“Cậu đừng có ngắt lời, nghe tớ nói hết đã. Tống Dư, cậu rất tốt, đừng nói là đặt trong địa phương âm thịnh dương suy như khoa ngoại ngữ, cho dù cậu ở những khoa khác cũng vẫn là một nam sinh tốt, vươn lên, hài hước, tính tình tốt, đừng nói đến điều kiện gia đình cũng rất lớn, cho nên cậu không cần thiết phải ngã vào chỗ tớ. Trước đó tớ đã nói tớ có người mình thích, không phải nói cho có lệ, là chuyện có thật”.

Lúc này Tống Dư trầm mặc một hồi, Thư Tình cũng có chút ngượng ngùng, dù gì cũng là một tấm lòng của người ta, cô nói như vậy mặc dù là một đao giải quyết dứt khoát, nhưng cũng không ngoài dự tính ảnh hưởng tới lòng tự ái của đối phương.

Cô suy nghĩ một chút, “Nếu bây giờ nói ‘Cậu rất tốt, thật ra thì chúng ta có thể làm bằng hữu’ và linh tinh khác có lẽ giống như kiểu cách làm bộ, cho nên tớ cảm thấy chúng ta có thể tạm thời bình tĩnh một thời gian, sau này gặp cứ coi như không có chuyện gì phát sinh đi”.

Một lúc lâu sau, khi cô bắt đầu lo lắng đối phương bị trúng tên quá sâu, cực kỳ đau thương thì Tống Dư mới nói: “Thư Tình, tớ có thể nói mình ngày càng yêu thích cậu được không?”.

“......”. Mẹ nó, cô vừa mới nói gì cậu ta có nghe được không vậy?

“Bữa sáng có thể không đưa qua, nếu như cậu cảm thấy có gánh nặng thì tớ sẽ khiêm tốn hơn. Nhưng mà cho dù nói thế nào, tớ cũng không phải là người dễ dàng buông tha”.

Trong quá trình đối phương bày tỏ tình yêu, Thư Tình lặng lẽ nói vài câu sau đó cúp máy vào phòng học.

Từ trên mặt cô Tần Khả Vi nhìn rõ cả, nhếch miệng cười một tiếng, bắt đầu hát lên ca khúc chủ đề của “RMS Titanic” —— My Heart Will Go On.

Thư Tình: “Tớ đã từng nói với cậu, có lúc tớ thật sự muốn ném shi vào mặt cậu không?”.

Chiều thứ tư, khi cô đang trực trong phòng trợ lý, trong phòng làm việc cũng có mình cô.

Cố Chi nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy đi tới bàn làm việc cách vách.

Thư Tình chăm chú đọc “Văn học nước Anh chọn lọc”, không để ý ở cửa có thêm một người, cho tới khi người này tới bàn, mở miệng nói: “Xong bài tập rồi?”.

“Bài tập gì?”. Cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn vào ánh mắt thong dong nhàn nhã của Cố Chi, nhịp tim nhất thời chậm lại.

Ở trong trường học bốn bề đều là địch, ở riêng cùng một chỗ với anh, có cảm giác vụng trộm, khẩn trưởng lại kích thích.

Kỳ lạ là cho dù hai người không làm gì nhưng bởi vì trong lòng có quỷ, nên khi đối mặt tim vẫn đập rộn lên.

Thư Tình không thể không cảm thán, da mặt của mình không thể so sánh với người này, quá ngượng ngùng quá thục nữ cũng không phải chuyện tốt.

Cố Chi nhìn cô, ôn hòa giải thích: “Tối thứ hai đổi vị trí động từ, em sau ba lần, mười mũ hai lần”.

“Thầy làm thật?”. Thư Tình kinh sợ.

“Từ trước tới nay tôi không nói giỡn trong tiết học”. Thầy Cố bày tỏ mình là một giáo sư nhân dân rất có nguyên tắc.

“Không phải chứ!”. Thư Tình nhỏ giọng tố cáo, “Thầy đang quan báo tư thù”.

“Là sao?”. Cố Chi khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Thư Tình mặt đỏ lên, lại sợ nói lớn quá người ở ngoài phòng làm việc nghe được, đành hoắc mắt, hung dữ nói với anh: “Không phải chỉ là để cho cậu ấy tỏ tình trước mặt mọi người thôi sao, có bản lĩnh thì thầy phạt câu ấy đi, lại còn chọn quả hồng mềm mà bóp. Thầy vô sỉ như vậy, cẩn thận em vượt tường”.

“Em còn muốn vượt tường?”. Thầy Cố bắt được từ mấu chốt, nụ cười có chút ý vị sâu xa, từ từ nhích tới gần cô, bốn mắt nhìn nhau, có thâm ý khác.

Thư Tình cứng họng, giải thích này đúng là siêu phàm thoát tục rồi!

Đúng lúc này, bên ngoài chợt có người gõ cửa, học sinh năm cuối đến hỏi thầy giáo, thấy không khí trong phòng làm việc hình như không đúng lắm thì Cố Chi đã bình tĩnh xoay người lại, khẽ gật đầu khi đối phương nói “Em chào thầy Cố”, trước khi đi quay đầu cười với Thư Tình, “Bài tập sẽ tính vào thành tích cuối kỳ, lần sau nhớ chú ý, đừng phạm sai lầm”.

Là sai đổi vị trí động từ, hay là lôi trêu hoa ghẹo nguyệt?

Tóm lại, thầy Cố nói xong trọng tâm, đưa người ta vào chỗ tận cùng.

Cuối cùng Thư Tình vẫn đàng hoàng chép đổi vị trí động từ, nhưng mà không làm tới “mười bình phương” của Cố Chi.

Chuyện là thế này, bởi vì buổi tối có tiết của Cố Chi, Thư Tình nhân thời gian rảnh ngồi chép, lúc đó cô chủ nhiệm bộ môn cầm tài liệu đi vào, tò mò hỏi cô đang làm gì.

Thư Tình vẻ mặt đau khổ nói, “Lúc kiểm tra bài sai mất ba động từ, thầy Cố nói cô đã quán triệt chính sách, phạt em chép một trăm lần”.

Cô chủ nhiệm cười ha ha, “Chẳng qua chỉ dọa các em một chút mà thôi, làm sao lại làm thật được? Được rồi, tôi thấy thầy Cố chỉ muốn em nhớ lâu một chút, làm sao mà có thể phạt nặng như vậy?”.

Trước kh đi, trên đầu cô đính vòng hào quang, quay lại nói với Thư Tình: “Thu tượng trưng mười lần là được, bên thầy Cố để cô nói cho”.

Thư Tình không nhịn được cảm động đến nỗi rơi nước mắt.

Nhưng sau khi cô kết thúc ca trực, đi qua phòng làm việc Cố Chi đang ngồi thì vòng thiên sứ trên đầu cô chủ nhiệm bị cánh ác ma thay thế.

Lúc đó cô đang dáo dác ngó vào phòng làm việc thì thấy cô chủ nhiệm bộ môn cười tươi như hoa đứng ở sau lưng Cố Chi, khom lưng cùng anh nhìn gì đó trên màn hình vi tính, vừa nói vừa cười, còn bất chợt đưa tay lên màn hình máy tính chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cô chủ nhiệm năm nay mới có 28 tuổi, lớn hơn Cố Chi hai tuổi, nghe nói đã kết hôn một lần nhưng chưa tới một năm đã ly hôn, hiện nay mang theo đứa con ba tuổi. Thư Tình đã từng gặp đứa nhỏ một lần trong phòng làm việc, là một bé gái, dáng dấp tròn tròn đáng yêu.

Bởi vì đối phương lớn tuổi hơn Cố Chi, lại là người đã kết hôn nên Thư Tình nhìn thấy cô chủ nhiệm luôn thân thiết dịu dàng với Cố Chi cũng không nghĩ nhiều.

Thế nhưng cảnh tượng hài hòa này là có chuyện gì?

Cô nhón chân nhìn vào, đáng hận nhất chính là trên mặt Cố Chi còn mang theo nụ cười thản nhiên, khuôn mặt ôn nhu, khóe miệng cong cong.

....

Thư Tình vừa đi về phía phòng ăn, vừa thầm mắng, rõ ràng không phải chỉ mình cô trêu hoa ghẹo nguyệt mà. Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn!

Tiết tiếng Pháp tối hôm đó, Tống Dư vẫn ngồi bên cạnh Thư Tình, thỉnh thoảng quay đầu nói vài lời. Lúc Thư Tình ngồi quay bút không may làm bút rơi xuống đất, Tống Dư lập tức xoay người lại nhặt bút nhưng bởi vì bút ở ngay dưới chân Thư Tình cho nên khoảng cách giữa hai người không tránh khỏi việc rất ngắn, hơi lúng túng.

Đầu Tống Dư gần như muốn tựa vào trên đùi Thư Tình.

Mặt Thư Tình đỏ như máu, vậy mà không thể trực tiếp mắng ý tốt của Tống Dư, đành cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Cảm ơn, lần sau để tự tớ nhặt!”.

Các bạn trong phòng cũng biết Tống Dư có ý với Thư Tình, lúc đó có vài người cười trộm nho nhỏ.

Khi thầy Cố nói đến giải thưởng trong điện ảnh tiếng Pháp, nhìn thấy cảnh đó thì hơi dừng lại một chút, sau đó làm như không có việc gì nói: “Lúc xem phim, đồng thời tôi sẽ ở ngoài phòng học gọi một bạn kiểm tra về dịch chuyển động từ, kết quả kiểm tra sẽ không tính vào thành tích cuối kỳ, nhưng những người sai nhiều sẽ chép phạt tương ứng”.

Nửa tiết sau, trong phòng học bắt đầu chiếu phim, còn trên hành lang quả nhiên Cố Chi bắt đầu gọi người ra để kiểm tra.

Tần Khả Vi cảm khái nói: “Thầy Cố là thầy giáo đại học có trách nhiệm nhất mà tớ từng gặp!”.

Thư Tình im lặng không nói.

Quả nhiên, từng người hàng thứ nhất bước ra ngoài, đứng trước Thư Tình là Tống Dư.

Trước khi đi, cậu quay đầu lại cười híp mắt, “Mấy ngày trước cũng đã ôn tập lại một lần, động từ tiết trước học tớ đã thuộc làu”.

Vậy mà không tới ba phút đồng hồ, cái người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xông ra chiến trường đã bi thương trở về.

Tống Dư im lặng nhìn trời biểu tình: “Tại sao không ai nói cho tôi biết thầy ấy kiểm tra động từ của học kỳ trước vậy?”.

Tần Khả Vi rất không hiền hậu bật cười, Thư Tình ho khan hai tiếng, đột nhiên cảm giác mục đích của Cố Chi dường như có chút khiến người ta khả nghi, đang muốn mở miệng an ủi đôi câu thì Cố Chi xuất hiện ở cửa phòng học.

Trên mặt anh vẫn là vẻ như không xảy ra chuyện gì, đang giải quyết việc chung, nói: “Người tiếp theo, Thư Tình”.

Lời an ủi đến miệng thì cứng đờ, Thư Tình lặng lẽ đứng dậy.

Hay là đừng lo lắng cho người khác, cô có dự cảm cô là người chết thảm nhất.