Cố Chi khởi động ô tô, từ từ đi về phía kí túc xá trường học.
Vì có nhiều người vừa đi từ hội trường ra nên ô tô phải đi chậm, muốn đi nhanh cũng không được.
Ánh mắt Thư Tình rất tốt, cách mười mét nhận ra đám người phía trước là
học sinh của lớp chuyên ngành tiếng Pháp, cô mau chóng cúi người xuống
ghế, cả người biến mất trong phạm vi thị lực của đối phương.
Quả nhiên, Cố Chi ấn còi, mấy người đó quay đầu lại,
Nhường đường cho anh, cười hì hì vẫy tay với người trong xe, “Chào thầy Cố.”
Cố Chi gật đầu.
Thư Tình không biết mấy người này có nhìn chằm chằm vào chiếc xe hay
không, chỉ có thể tiếp tục sấp người xuống, cho đến khi Cố Chi bình tĩnh hỏi một câu: “Em định nằm sấp như vậy đến ký túc xá sao?”
Thư Tình ho hai tiếng, “Các bạn ấy còn đang nhìn sao?”
Cố Chi nhìn vào kính chiếu hậu, “Không”
Lúc này cô mới thở nhẹ ra, gian nan ngồi thẳng người lên, “Nguy hiểm thật.”
Bên trong xe nhất thời yên tĩnh.
Thư Tình giống như nửa oán trách, nửa đùa nói: “Nếu không phải nhân khí
của thầy Cố rất cao thì em cũng đâu cần vất vả như vậy. Từ ngày bị người thấy em và thầy đi ra khỏi khu chung cư, em trở thành địch của lớp
chuyện ngành tiếng Pháp, trong vòng một ngày toàn bộ khoa đều biết chúng ta léng phéng, ba ngày sau em thành người tình bí mật của thầy, nếu như lần này bị nhìn thấy, một tuần sau chúng ta đã nhận giấy chứng nhận, đi tuần trăng mật trở về rồi.”
Nói đên đây, đột nhiên Thư Tình nhớ tới cái gì, vỗ mạnh tay một cái, “A, có rồi, hay là thầy làm sáng tỏ lời đồn ở trên tiết của lớp tiếng
Pháp.’
“Làm sáng tỏ thế nào?”
“Ví dụ như thầy có thể nói nguyên nhân kết quả của sự việc nói một lần,
sau đó nói với mọi người thật ra thầy có bạn gái, hai chúng ta không hề
thân quen. Đương nhiên, thầy có thể bỏ bớt chi tiết không cần nói, thầy
nói thầy tốt bụng thu nhận một cô thiếu nữ không nhà để về.
Thư Tình đang cười nói này nọ, ô tô bỗng nhiên ngừng lại.
Giọng nói Cố Chi trầm thấp mà bình tĩnh: “Em luôn để ý cái nhìn của người khác như vậy sao?”
Cô sửng sốt.
“Thói quen sửa cái nhìn của mỗi người với em, làm sáng tỏ những hiểu lầm không cần thiết, dù là đối Phương không thân thiết với em, hiểu lầm
cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em cả?”
“Ai nói không ảnh hưởng hà? Điều này ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của em.” Thư Tình đỏ mặt nói.
“Vậy tôi hỏi em, những quan tâm đến em có vì những lời đồn này mà nghi ngờ em không hả?’
…Không có.
Dư Trì Sâm không, Tần Khả Vi không, ngay cả những bạn cùng phòng ngủ không hỏi cô một tiếng, không hề do dự tin tưởng cô.
Cố Chi lại hỏi: “Đối với em, việc hoài nghi em và người khác thân mật là việc không thể tồn tại?”
…không hẳn.
Cô thậm chí còn không biết người nọ, chỉ có vài lần gặp gỡ mà thôi.
“Lời đồn đại không ngăn được người thông minh.” Cố Chi lặp lại lời nói
lúc trước anh đã từng nói qua, nghiêng đầu nhìn cô, “ơem đã biết những
người quan tâm đến em đều không bị ảnh hưởng, em còn phải để ý cái gì?
Để nó tự vỡ là được rồi.”
Thư Tình có phần lờ mờ không rõ.
“Hơn nữa, với những lời đồn này thì rõ ràng tôi mới là người chịu thiệt, tôi còn chưa so đo, em quan tâm làm cái gì?”
“…” Thầy à, thầy còn có thể không biết xấu hổ hơn sao?
Thư Tình lúng túng, không thể không thừa nhận đây là sự thật.
Ô tô lại khởi động một lần nữa, đi thẳng tới kí túc xá, Cố Chi nghiêng
đầu đi về phía Thư tình vừa bước xuống xe, nở nụ cười, “Còn chưa chúc
mừng em, bài diễn thuyết hôm nay rất xuất sắc, không thể không thừa
nhận, có lẽ tôi đã gặp một nhân tài song ngữ Anh Pháp trong truyền
thuyết.”
Đề tài được chuyển quá nhanh, và nụ cười của anh khiến người khác rất vui vẻ, mặt Thư Tình nóng lên.
Cô đang suy nghĩ xem phải trả lời lại thế nào thì Cố Chi lại khởi động ô tô, chỉ để lại một câu nói trầm thấp dễ nghe: “Thư Tình, gặp lại sau.”
Cô ngây người đứng ở ven đường vẫy tay với ô tô đã đi xa, vài giây sau
rốt cuộc cũng nhận ra hành vi của mình rất ngốc, xấu hổ rụt tay trở về.
Cô không biết người trong xe đã nhìn được mọi cử động của cô từ kính chiếu hậu, anh cười khẽ.
Một tuần sau, sau tiết học của lớp chuyên ngành tiếng Pháp, bỗng nhiên Cố Chi gọi Dư Trì Sâm lại.
“Đây là tài liệu của lớp song ngữ lần trước Thư Tình đưa tới nhà tôi,
lúc về quên không mang theo, nhờ em giúp tôi trả lại cho em ấy.” Anh đưa một quyển sách tiếng Pháp cho Dư Trì Sâm.
Mọi người còn đang ở trong lớp thu dọn đồ, nghe thấy vậy thì sửng sốt.
Khóe môi Cố Chi khẽ nhếch lên, “Lớp song ngữ ngày mai mới có, tôi lại
không có số di động của em ấy, làm phiền em, cán bộ trường.”
Mọi người đều biết, cán bộ trường có danh sách liên lạc của cả năm lớp.
Sau khi Thư Tình nhận được quyển sách không thuộc về mình từ tay Dư Trì Sâm, cô không chỉ kinh ngạc.
Ngày hôm đó Cố Chi nói như vậy khiến cô nghĩ rằng cho dù thế nào thì anh cũng sẽ không thể hỗ trợ làm sáng tỏ lời đồn đó, không ngờ hôm nay anh
lại nhẹ nhàng hóa giải hiểu lầm của mọi người bằng cách này.
Cô phải đi đưa tài liệu.
Xuất phát từ lễ phép nên anh mới đưa cô về.
Bọn họ tuyệt đối không có quan hệ gì, thậm chí cả số di động của cô anh cũng không biết.
….
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi đã kéo dài khoảng cách giữa hai người, quả nhiên là cao tay.
Nhưng khi ánh mắt Thư Tình nhìn vào bìa quyển sách, Thư Tình kích động hồi tỉnh.
Bel ami —— “Bạn bè xinh đẹp”.
Không phải cô không biết đây là quyển sách nổi tiếng thế giới, là câu
chuyện kể về một người miệng luôn mỉa mai trảo phúng lại thích giảng đạo lý,
một người ái mộ hư vinh lại truy danh trục lợi sống như thế nào trong xã hội thượng lưu.
Chẳng lẽ thầy Cố dùng quyển sách này để châm chọc cô?
Ái mộ hư vinh… Truy danh trục lợi… nhớ ngày đó thầy đã nói, Thư Tình yên lặng lấy di động ra, nhắn một tin nhắn.
“Em biết ý của thầy khi tặng quyển sách này cho em, về sau em sẽ cố gắng vượt qua tật xấu ham hư vinh và nông cạn, cuối cùng, cúi đầu cảm tạ
thầy với 120% thành kính”.
Ba phút sau, màn hình sáng lên.
“Nếu như em đang ám chỉ tôi dùng “Bel ami” chọc em, không có chuyện này”.
Thư Tình quẫn bách, đang trong trạng thái “Chẳng lẽ thật sự tự mình đa tình rồi?”, sau đó một tin nhắn nhanh chóng được gửi tới.
“Tôi chỉ tùy tiện rút một quyển sách trên giá mà thôi, bạn học em nhầm rồi”.
Tới gần cuối học kỳ, theo thường lệ trường sẽ cho mọi người nghỉ học hai tuần, để mọi người có đầy đủ thời gian ôn tập.
Đối với Thư Tình và Tần Khả Vi mà nói, những môn phụ chắc chắn thường
trốn học, những môn bắt buộc thì trốn và nhờ người điểm danh. Nếu muốn
đạt được thành tích tốt, thì phải xem hai người này mất ăn mất ngủ như
thế nào, làm bạn với cà phê và trọng tâm môn học, tình cảm mãnh liệt tới sáng.
Dư Trì Sâm nói: “Hai người các cậu như vậy mà cũng có thể lấy được học bổng, tớ thật muốn phun mạnh cứt chó vào mặt hai cậu”.
Thư Tình cười tủm tỉm nhìn cậu ta: “Good dog, đến đây, phun cho bọn tớ xem nào”.
Ba hoa thì vẫn ba hoa, còn phải làm thì vẫn phải làm.
Ban ngày ở thư viện, buổi tối mở đèn cả đêm, do thể chất kém nên Tần Khả Vi là người đầu tiên bị cảm, hai ngày sau vinh quang truyền nhiễm cho
Thư Tình cùng thức đêm.
Hai người cùng nhau dùng giấy nhét vào mũi, tiếp tục hăng hái chiến đấu, cuối cùng sau vài ngày ho khan, Thư Tình ho ra cả máu, nhìn quá mức thế này, Tần Khả Vi vội vàng kéo đến trạm y tế của trường học.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nghiêm khắc nói: “Bạn học, em không phải là bị cảm, nó đã phát triển thành viêm phổi rồi”.
Vì thế, 2 ngày trước khi kỳ thi diễn ra, Thư Tình phải vào trạm y tế của trường.
Tần Khả Vi áy náy giúp cô chạy lên chạy xuống xin hoãn thi, cô lại nhàn
nhã bắt chéo chân ngồi trên giường bệnh, cười tủm tỉm gọt lê, “Như vậy
cũng tốt, hoãn thi không đủ điều kiện nhận học bổng, cho dù không nỗ lực thì mẹ tớ cũng không có cách gì để nói tớ”.
Tần Khả Vi đen mặt, cô vội vàng một ngày để tìm trợ lý sinh viên giúp
Thư Tình lấy dấu, áy náy một khắc trước biến mất không còn thấy tăm hơi.
Mấy ngày liên tiếp Cố Chi nhận được tin nhắn của Thư Tình muốn trọng tâm môn học, hai ngày nay lại không nhận được thì cảm thấy kỳ quái, cuối
cùng, ngày thi hôm đó thấy bàn của Thư Tình trống không.
Anh đứng trên bục giảng, hỏi lớp trưởng: “Có bạn bỏ thi à?”.
“Không thưa thầy, Thư Tình bị bệnh, xin hoãn thi”.
Buổi tối, khi ngồi vào bàn chấm thi, anh nhìn màn hình di động tối đen thất thần một lát mới cầm lấy gửi tin nhắn.
“Về kỳ thi lại sẽ dùng cuốn B, sẽ khó hơn so với cuốn A, các học sinh ôn tập chú ý”.
Ký tên Cố Chi.
Nhưng mà nhìn nghiễm nhiên giống như “Mọi người nhớ tôi nhắn tin cho tất cả”, nhưng người nhận được chỉ có một người: Thư Tình.
Không ngoài dự liệu, còn chưa tới nửa phút, tin nhắn đã tới.
“Mẹ nó, thầy giáo thật không có nhân tính! Thầy lại đối xử với người
bệnh như vậy! Giao trọng tâm cho em! Bằng không ngày mai trên đầu bài
báo sẽ có tiêu đề: Nữ sinh đại học C chết thảm trong bệnh viện, vì thầy
bức bách!
Thư Tình còn đang chờ trả lời thì tiếng di động vang lên, trên màn hình hiện lên ba chữ to: Thầy Cố.
Cô luống cuống tay chân bỏ quả lê còn chưa gặm xong đặt bên lồng cơm, thận trọng nghe điện thoại: “Alo.”
Người đàn ông ở đầu bên kia vẫn dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe hỏi cô: “Sao lại bị như thế?”.
Thư Tình giải thích cho anh nghe: “Mỗi ngày em đều dưỡng bệnh ở bệnh
viện, cơ bản là không có thời gian ôn tập, nếu thầy không đưa trọng tâm
cho em, nhất định em sẽ không qua môn. Người sĩ có thể chết nhưng không
thể bị nhục, hôm nay em sẽ mổ bụng, ngày mai trên báo sẽ --”.
“Thư Tình”. Người đàn ông cúi đầu cười rộ lên, đành phải cắt đứt lời cô, “Tôi hỏi em bị bệnh gì?”.
“Hả? A…… Viêm phổi”.
“Em đang ở trạm y tế của trường sao?”.
“Vâng”.
“Ừ, vậy nhé”.
Thư Tình nghe thấy di động cụp một tiếng, bỗng nhiên tỉnh lại, mẹ nó, không phải mục đích của cô là muốn xin trọng tâm sao?
Bỗng dưng nói sang chuyện khác rồi cúp máy là chuyện gì vậy?
Cô kích động lại bắt đầu ho khan, mỗi một lần ho là cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt “phổi”.
Oán niệm đối với Cố Chi lên tới đỉnh điểm.
Nửa tiếng sau, khi cô ho mệt, ngả đầu ra sau ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, dưới ánh đèn nhạt ở đầu giường, cô nhìn thấy
có người đang đứng cửa, dáng người cao ráo, ánh mắt sáng ngời.
Thư Tình cả kinh, không còn buồn ngủ.
“Thầy Cố?”.