Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 50




Edit: windy

Lời này tương đối châm chọc.

Nam Sơ nằm sấp ở trong lòng anh, nhịn không được cười cười, “Bảo tiêu anh đây vóc dáng rất đẹp nha.”

Lâm Lục Kiêu rầm rì một tiếng, không để ý cô, là quyết tâm không quan tâm tới cô.

Mãi cho đến khi trước khi đi ngủ, Lâm Lục Kiêu vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, cô vẫn dựa vào anh làm gì cũng không để ý, rửa mặt xong nằm soài trên giường, Nam Sơ cởi quần leo lên, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nằm ở trên người anh hôn nhẹ, Lâm  Lục Kiêu cũng không phản ứng, liền im lặng nằm.

Nam Sơ hôn anh, tay nhỏ sờ loạn ở trên người anh.

Lâm Lục Kiêu nhắm mắt lại, giữ cô lại, tay đè ở trên giường, “Ngủ.”

Nam Sơ không để ý anh, “Tức giận?”

Lâm Lục Kiêu mặt không biểu cảm hừ một tiếng.

Nam Sơ trực tiếp dạng chân ngồi trên người anh, cởi từng cúc áo một.

Cô cọ xát, cảm giác được biến hóa dưới thân, lại cúi thấp người, hôn anh.

...

Cuối cùng cũng làm ai đó không kiên nhẫn, Lâm Lục Kiêu xoay người đè cô ở dưới thân, giơ tay cô, đem lên trên đầu, hai mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, “Không muốn ngủ? Hử?”

Dụ tình thành công.

...

Lại làm xong, đã rạng sáng.

Nam Sơ hoàn toàn bị phá rồi.

Thân thể trần truồng nằm sấp ở trên giường, muốn động cũng không động được nữa.

Mấy ngày nay Lâm Lục Kiêu cũng mệt mỏi, giống như không nghỉ ngơi hẳn hoi, kéo cô vào trong ngực, kéo chăn chuẩn bị đi ngủ.

Liền nghe thấy Nam Sơ ghé vào lỗ tai anh, thấp giọng nói: “Kì thực em rất sợ.”

Lâm Lục Kiêu giơ tay tắt đèn, trong phòng nháy mắt tối om, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, chiếu lên lớp chăn mỏng.

Giọng cô nặng nề, anh ngẩn ra, tay khẽ vuốt theo lưng cô, không lên tiếng.

Nam Sơ từ trong ngực anh ngẩng đầu, “Anh thật sự tức giận rồi à?”

Lâm Lục Kiêu trợn tròn mắt nhìn cô.

Nam Sơ càng cọ đầu vào, chọc chọc, “Hồi nhỏ bị người nắm chặt trong thành phố nhỏ một lần, khi đó đã nghĩ lớn lên phải tìm một người có thể bảo vệ em, say này làm diễn viên, bị người theo dõi...”

“Theo dõi?” Anh cuối cùng cũng nói chuyện, ánh mắt nhíu lại.

Cô gật gật đầu.

Năm mới nhận được một số ảnh khủng bố toàn máu, thậm chí bị người ta khai ra địa chỉ nhà ở, đến dưới lầu nhà cô, cứ nhìn thấy cô liền ném đồ tới, đá, trứng gà, cái gì cũng có.

Có lần bị người theo dõi đến suy nhược tinh thần, buổi tối tỉnh ngủ, cảm thấy ngoài cửa sổ có ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô, loại sợ hãi này cùng cô độc là không thể thành lời.

Có đôi khi về nhà khuya cảm thấy phía sau có tiếng bước chân.

Cô trở nên nghi thần nghi quỷ, bên người không có người có thể tin tưởng, Nam Nguyệt Như cảm thấy cô có chứng vọng tưởng bị bắt.

Trên thực tế, cô thực sự sợ.

Năm kia khoa tâm thần đã chẩn đoán, viết rõ ràng rành mạch, chứng u uất nhẹ, chứng vọng tưởng bị bắt.

Nam Nguyệt Như đưa cô đi thanh thiện tự tu tĩnh.

Chủ trì mỗi ngày giảng đạo tu thiền cho cô, giảng đạo nghĩa, giảng Phật hiệu, giảng Nhân quả luân hồi.

Mới vượt qua chuỗi ngày lo lắng đề phòng.

“Mỗi tối tỉnh lại, em cảm thấy, ngoài cửa có ánh mắt nhìn chằm chằm em, thật sự, Lâm Lục Kiêu, anh nhìn về bên kia thử xem, có một cô gái... Đôi mắt mở to nhìn...”

Lâm Lục Kiêu ôm lấy cô, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, bên kia vắng vẻ trống không, ngoại trừ rèm cửa bay trong gió cùng với nhánh cây lay động.

Nam Sơ thấy anh không có phản ứng, thấy không thú vị: “Anh không sợ sao?”

Lâm Lục Kiêu là người theo thuyết vô thần, kiểu dọa trẻ con này anh đương nhiên sẽ không mắc mưu, tay vuốt ve ở ót cô, “Ngủ đi.”

Nam Sơ hôn một cái lên môi của anh: “Ừ, ngủ ngon, đội trưởng của em.”

Lâm Lục Kiêu bỗng nhiên trợn mắt, gọi cô: “Nam Sơ.”

“Hả?”

“Sau này anh sẽ bảo vệ em.”

Em liền an tâm ở trong lòng anh đi.

Nam Sơ ở trong lòng anh cọ xát đáp lại.

Lâm Lục Kiêu vuốt sợi tóc rơi bên tai cô, “Cũng đừng thấy thất vọng với xã hội, em chỉ nhìn thấy một bộ phận nhỏ, có lẽ một phần vạn đều không đủ trình độ, rất nhiều chỗ em chưa nhìn thấy, đại đa số mọi người đều tốt hết.”

Giọng cô rầu rĩ: “Em biết, giống bọn anh... Còn có rất nhiều lính biên phòng, cảnh sát cơ động, bộ đội đặc chủng...”

“Không giống, bọn anh là chức trách. Bọn anh không chỉ có chức nghiệp, so với rất nhiều người, bọn anh đều rất thoải mái, em có biết ông nội của Thẩm Mục không? Làm gián điệp cục Quốc An, giấu diếm trong nhà mười mấy năm, thẳng đến lúc Thẩm Mục lớn lên, mới biết ông nội đang làm gì. Cuối cùng lúc hy sinh, đến di thể cũng không thấy, nghe nói ở Myanmar bị chó hoang mở thang...”

Nghe đã thấy hết hồn.

“Trên đời này có rất nhiều người, lúc chúng ta không biết đã kiến thiết vì quốc gia, mà chúng ta chỉ có thể đem đất nước tổ tông đã chiến đấu bảo vệ lấy, đương nhiên không tránh được vài người ăn cây táo rào cây sung, chỉ sợ thiên hạ không loạn, phẫn nộ. Nhưng không thể bởi vì bọn họ liền nghi ngờ đối với xã hội này, đã hiểu chưa?”

Lời nói thấm thía tính giáo dục, quả thật rất hữu dụng.

Nam Sơ ngoan ngoãn gật đầu, đại khái là từ khi quen biết anh, cô lại có cảm giác muốn đi yêu xã hội, yêu thế giới này.

“Giáo dục trước khi ngủ sao?” Nam Sơ mệt mỏi, nhắm mắt hỏi.

Lâm Lục Kiêu xoa xoa tóc của cô, “Sau này mỗi ngày anh sẽ nói chuyện xưa trước khi em ngủ.”

Nói xong câu này, anh liền dỗ cô đi vào giấc ngủ, cảm thấy bắt đầu tính toán, mấy ngày nữa về gặp lão Lâm.

...

Nhưng mà trước khi gặp lão Lâm, lão Lưu đã tới tìm anh rồi.

Ngày hôm sau, anh phải trở về đội, Nam Sơ vẫn còn đang ngủ, anh gọi cô dậy, muốn dẫn cô đi ăn sáng, sau đó lại đưa cô về nhà, rồi về đội, kết quả Nam Sơ thế nào cũng không chịu tỉnh, còn nằm ỳ trên giường.

Lâm Lục Kiêu nằm sấp ở trên giường hai tay chống ở trên gối Nam Sơ, bất đắc dĩ dỗ.

Tính khí lúc Nam Sơ rời giường nổi lên, giơ tay: “Anh thật phiền.”

Tối hôm qua còn anh anh em em đội trưởng nhanh chút, sáng nay liền anh thật phền, Lâm Lục Kiêu ngồi ở bên giường buồn rầu, chẳng bao lâu sau, dỗ cô như vậy, làm anh không kiên nhẫn nữa, muốn đem người trực tiếp xách lên đánh mông bôm bốp mấy cái, lại sợ cô thật sự tức giận.

Liền cứ như vậy vô lực ngồi chống tay ở bên giường.

Lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Sáng tinh mơ, Lâm Lục Kiêu cũng hơi tức, vừa mở cửa ra, Lão Lưu cha của Đại Lưu đã đứng ở cửa, một mặt cười tủm tỉm nhìn anh hỏi: “Lục Kiêu hả, chào buổi sáng, có tiện bác vào nhà không?”

Lâm Lục Kiêu cả người mặc đồ trong nhà, tay ở trong túi muốn nói,  có không tiện cũng không ngăn được bác.

Anh mời ông vào.

Lão Lưu đi thẳng vào vấn đề nói: “Đại Lưu ở chỗ cháu?”

“Vâng, tối hôm qua từng tới.”

“Mang theo một cô gái?”

“Hình như vậy?”

Lão Lưu không vừa ý, “Định giả vờ ngớ ngẩn với bác sao? Lúc nhỏ bác thương cháu không ít, hiện tại Đại Lưu đi chệch đường, có phải cháu nên giúp đỡ một chút không? Không thể đẩy anh em kết nghĩa vào trong hố lửa được đúng không?”

Lâm Lục Kiêu bật cười, “Bác nói gì vậy, sao lại đẩy vào hố lửa được?”

Lão Lưu nghiêm mặt: “Cháu nói cho bác biết về cô gái kia đi.”

“Cháu thực không quen, tối hôm qua mới gặp lần đầu, chưa nói hai câu, người liền đi rồi.”

“Cháu không nhìn hả?”

Lâm Lục Kiêu: “Cháu nhìn bạn gái cậu ta làm gì?”

Vừa dứt lời, ở cửa phòng xuất hiện một bóng người.

Làm một cô gái, còn mặc sơ mi của Lâm Lục Kiêu, quần cũng không mặc, che đến bắp đùi, tóc dài lộn xộn, Nam Sơ định thần hai giây, đại khái phản ứng kịp, che mặt, quay người chạy về phòng ngủ.

Lão Lưu trợn mắt há mồm!

Một giây sau nhìn về phía Lâm Lục Kiều, anh trực tiếp nói với ông: “Vừa tỉnh ngủ cháu đi xem chút, bác ngồi một lát.”

Anh liền đi vào.

Lão Lưu ngồi ở trên ghế lắc đầu.

Nhìn không ra, thật nhìn không ra, tiểu tử này lại...

...

Nam Sơ trở về phòng tìm đồ của mình mặc vào, tìm nửa ngày cũng không thấy đồ lót đâu, chỉnh lại đầu tóc quay đầu lại, liền thấy Lâm Lục Kiêu ôm cánh tay ung dung dựa ở trên cửa, trong tay cầm đồ lót màu đen của mình.

Cô đi qua, lấy đồ lót lại, quay lưng lại, bắt đầu cởi sơ mi, thấp giọng hỏi: “Sdao anh không nói trong nhà có người?”

Khóe miệng Lâm Lục Kiêu giật nhẹ thấy hơi buồn cười: “Thế nào, em không gặp được người hay là anh không gặp được người?”

“Không phải ý này, em phải chuẩn bị trước chứ, đó là ba anh sao? Anh xem, anh cũng không nói với em một tiếng, quần trong em còn không mặc liền đi ra ngoài, người ta lại thấy em không đứng đắn.”

Nam Sơ nói xong, áo sơ mi đã bị thay ra, mặc áo lót lên, tay ở phía sau.

Lâm Lục Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng bóng loáng của cô, nuốt nuốt cổ họng, người đi qua, một tay giữ chặt một bên, giúp cô cài vào, “Đó không phải ba anh.”

“Không phải sao?”

Nam Sơ chỉnh lại áo ngực, theo bản năng hỏi.

Lâm Lục Kiêu nhìn rãnh sâu trước ngực cô, khẽ gật đầu, “Ừ, đó là ba của Đại Lưu.”

Cuối cùng, nói thêm câu: “Ngực của phụ nữ đều nặn từ này sao?”

Nam Sơ nháy mắt phản ứng kịp che ngực lại.

Theo bản năng quay lưng lại.

Trực tiếp bị cô đẩy ra, anh nhìn chằm chằm cô cười: “Trốn cái gì, sờ cũng đã sờ qua bao nhiêu lần rồi.”

“Anh lại không để chút cảm giác thần bí lại chứ.”

Anh không cho là đúng, nở nụ cười: “Anh đi ra ngoài, em chuẩn bị cho tốt rồi ra, nhanh chút, hôm nay anh phải về đội rồi.”

“Không liên quan, em ở nhà chờ anh, mấy ngày này em cũng được nghỉ.”

“Không phải không có người nói chuyện sao?”

“Sẽ không, lúc tan tầm anh có thể trở về, không trở về em liền đi ngủ.”

Nói như vậy, hai người giống như đang sống chung.

Lâm Lục Kiêu thay quần áo xong đi ra ngoài, Lão Lưu đang đứng ở phía trước liền sững sờ.

Đúng là bộ này.

Một tấc núi sống một tấc máu, mười vạn thanh niên mười vạn quân.

Thấy anh đi ra, Lão Lưu liền cảm thán, “Đúng là lão già nhà cháu tài giỏi mà, nhìn thế nào cũng thấy bộ này rất nhiệt huyết.”

Lâm Lục Kiêu mặc áo khoác vào, đứng ở bên cạnh ông, “Ông nội không phải tặng bác mấy bộ sao? Bộ này của cháu là từ khi ông cụ cho vẫn mặc.”

Ngày xưa nhiều sầu não.

Lão Lưu lắc đầu, ánh mắt nhìn phía phòng ngủ: “Ba cháu nói hằng năm không thấy cháu về nhà, không ngờ là kim ốc tàng kiều ở đây? Con gái nhà ai đấy?”

Lâm Lục Kiêu không muốn tiết lộ nhiều lắm, biết thái độ của lão Lưu, chuyện này còn phải để chính anh đi tìm Lâm Thanh Viễn, chỉ sợ nếu từ miệng người khác biết được, Lâm Thanh Viễn chỉ biết càng tức giận, vì thế anh cũng không nhiều lời: “Đến lúc đó định rồi sẽ gửi thiếp mời cho bác.”

Lão Lưu cười mắng: “Bát tự còn chưa xem, gửi thiếp mời cái gì, bọn nhóc các cháu, bộ dáng không biết gì, Đại Lưu cũng vậy, tìm trên đường một cô gái không rõ ràng, sống chết đòi cưới về, bọn nhóc các cháu lúc trước là cùng nhau ăn si tình hả? Thấy một cô gái liền định là cả đời hả?”

“Nhìn bác nói kìa, bác tìm cháu có chuyện gì?” Lâm Lục Kiêu đổi đề tài.

“Được rồi, bác cũng không quản cháu, ba cháu sẽ chờ thu thập cháu, bác còn muốn nhờ cháu khuyên nhủ Đại Lưu nữa, không ngờ, cháu đứng về phía nó rồi hả?”

“Chuyện này cháu không đứng ở bên nào cả, chuyện cháu với cô ấy, cháu  cũng không muốn Đại Lưu và Thẩm Mục đứng về phía cháu, không có ý nghĩa gì, cháu với cô ấy là chuyện của bọn cháu, mọi người đồng ý, cháu được cưới, mọi người không đồng ý, cháu vẫn cưới, dù sao chính là vậy.”

Lão Lưu giơ tay: “Cháu còn hơn ba cháu, năm đó ba cháu không phải cũng sống chết muốn cưới mẹ cháu, cuối cùng không phải cũng ly hôn sao, cháu cảm thấy chuyện tình cảm là chuyện hai người, nhưng cháu nghĩ lại xem, lúc ba cháu cưới mẹ cháu, có biết bao nhiêu người đâm chọc sau lưng mẹ cháu? Vì sao ly hôn, tính tình của ba cháu chắc cũng không nói cho cháu. Được rồi, tìm lúc nào rảnh về nhà hỏi đi. Hai người, thực nên mở lòng nói chuyện một chút.”

...

Nam Sơ thật sự ở trong nhà Lâm Lục Kiêu tiếp.

Lúc Lâm Lục Kiêu không trở lại cô đã gọi đồ ăn ngoài, xem tivi cũng rất nhàn hạ, hai hôm đầu anh cũng chưa trở về, gửi cho cô một tin nhắn, “Có nhiệm vụ, phải trực ban.”

Nam Sơ trả lời ừ một cái, bỏ di động sang một bên tiếp tục ngồi sofa xem tivi.

Lâm Lục Kiêu thấy một chữ rõ ràng như thế, nhịn không được cong cong khóe miệng, lại nhịn không được trả lời lại: “Em đang làm gì?”

Bên kia rất nhanh: “Xem tivi.”

Nhân lúc rảnh rỗi, đồng đội đang băng bó, gọi điện cho cô.

“Nhìn cái gì?”

“Phim điện ảnh <Người hi sinh vì nước>.”

“Phim gì?” Anh thuận miệng hỏi.

Nam Sơ khịt khịt mũi: “Phim chiến tranh, nói về một thuyền trưởng mang theo một đám thủy thủ rời bến, trên thuyền có rất nhiều cấp bậc, có thầy giáo, có học sinh, cũng có người già và trẻ nhỏ, bởi vì thuyền trưởng ích kỉ phạm sai, làm cho thân tàu bị chìm...”

Lâm Lục Kiêu dựa vào hành lang bệnh viện, thấp giọng nở nụ cười, “Khóc?”

“Có chút cảm động, cuối cùng lúc thuyền cứu nạn tới, chỉ còn lại một chỗ, còn có một đôi nam nữ không lên được thuyền, anh đoán xem là ai lên thuyền?”

Cho anh một câu hỏi, Lâm Lục Kiêu quay đầu quét mắt nhìn một vòng hành lang dài, còn chưa đến lượt anh, cũng phối hợp nói: “Người con trai đem cơ hội cho cô gái kia rồi hả?”

Nam Sơ lắc lắc đầu, lại hít hít cái mũi, “Người con trai lên thuyền.”

Lâm Lục Kiêu im lặng, nghe tiếng của cô, lắc lắc đầu nói: “Có thể hiểu được. Anh cũng có quyền sống sót.”

“Còn chưa có kết đâu.”

“Ừ em nói đi.” Anh dựa vào tường, nhẫn nại.

“Hai người là vợ chồng, dưới còn có một đứa nhỏ, sau đó, sau khi trở về cuộc sống bình thường, người con trai ngoài ý muốn phát hiện ra tờ xét nghiệm của cô gái, biết được cô gái mắc bệnh nan y, cuối cùng cũng hiểu vì sao cô gái kiên trì muốn để anh ta lên thuyền.”

Chuyện Lâm Lục Kiêu nghe thấy rất bình thường, hơn nữa anh làm cứu viện thấy trăm ngàn chỗ hở, nhưng Nam Sơ giống như bị hãm sâu vào tình tiết phim không thể kiềm chế được.

Phụ nữ quả thật là cảm tính.

“Có câu nói, trên trời mỗi một ngôi sao đều là một sinh mệnh hi sinh vì đất nước, em nghĩ như vậy đi, có lẽ liền không khó khăn nữa.”

Nam Sơ khóc càng mãnh liệt hơn, cô kì thật rất ít khóc, hoặc nói không khóc, chỉ xem một bộ phim này, cũng đã đỏ mắt lên, suýt rơi nước mắt, nhưng chỉ là cảm thấy khổ sở, rất đau thương.

Nam Sơ cẩn thận suy nghĩ câu nói kia, liền nghe thấy tiếng nói phía bên kia, “Đội trưởng Lâm! Bác sĩ Trương gọi anh kìa!”

Lâm Lục Kiêu theo bản năng che điện thoại lại, kết quả đã không kịp rồi.

Nam Sơ: “Anh bị thương?”

Anh sợ một mình cô ở nhà suy nghĩ miên man, tùy tiện giải thích một chút: “Vừa ở dưới nước cứu người liền bị xước tay.”

“Mấy ngày nay anh không trở lại, chính là vì bị thương?”

Xong rồi, giọng của cô đã không còn ôn nhu nữa, “Được rồi, vậy anh cũng đừng trở lại nữa.”

Tút...

Tắt rồi.

Lâm Lục Kiêu nắm điện thoại quay đầu, thấy Tiểu Cửu ở sau lưng anh dò xét, một mặt vô tội, “Sao vậy đội trưởng?”

Lâm Lục Kiêu cắn răng híp mắt nhìn anh ta, tức giận, nâng tay nắm lấy ót anh ta một cái.

“Không thấy tôi đang gọi điện thoại hả? Nói lớn như vậy khoe bản thân tài giỏi hả?”

Tiểu Cửu: “Hu hu hu hu...”