Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 31




Nam Sơ ôm anh, khoan hồng độ lượng nói: "Ừm, em biết."

Lâm Lục Kiêu gãi gãi mày, bỗng chốc đã bị cô gái nhỏ ôm đến rối loạn tâm tư, thiếu chút quên mất chuyện chính, điều chỉnh tâm tình, đẩy cô ra, "Nói chuyện nghiêm túc với em."

Nam Sơ cười, "Vậy trước đó anh không nói chuyện nghiêm túc sao?"

Anh ngoắc miệng cười xấu xa, cúi đầu mổ lên môi cô, mới miễn cưỡng dựa người vào tường, "Như vậy mới là không phải chuyện nghiêm túc."

Hai người đã lâu không ở chung một chỗ, ban đêm nguyệt hắc phong cao, còn trong không gian nhỏ hẹp thế này, người có tình muốn làm chút gì đó, Nam Sơ đưa tay ôm cổ anh, chủ động nhón chân dán lên, môi còn chưa kịp chạm vào, đã bị Lâm Lục Kiêu đưa tay ngăn lại, "Đừng, anh có chút không kiềm chế được."

"Được tiện nghi còn khoe mẽ?" Nam Sơ lùi ra, hừ lạnh.

Lâm Lục Kiêu không cười, nắm hai vai cô, xoay người, đối diện với cô, trịnh trọng nói: "Lời tiếp sau đây, tốt nhất nhớ kỹ, nghe không?"

Nam Sơ gật đầu, "Nói đi."

Lâm Lục Kiêu: "Ngày mai các em vào đám cháy, mỗi người sẽ có một bộ đàm, khóa đầu đã dạy cách dùng cho các em rồi, còn nhớ không?"

Nam Sơ lắc đầu, "Quên rồi."

"..."

Lâm Lục Kiêu quả thực muốn cầm lấy cây lau nhà bên cạnh đánh lên đầu cô.

"Khi lên lớp thì em làm gì hả?"

Nam Sơ đúng lý hợp tình: "Ngắm anh."

"..."

Kỳ quái rồi.

Lâm Lục Kiêu dùng sức nhéo mặt cô, "Ngày mai sẽ dạy lại một lần, ánh mắt đừng phóng lên người đàn ông, nghe không?"

Nam Sơ vội vàng gật đầu, nhịn không được lại nổi lên suy nghĩ muốn hôn một cái, bị Lâm Lục Kiêu kéo về lại, nhướng mày giáo huấn: "Nói với em, nghe cho kỹ, đừng động tay động chân."

Thấy anh nghiêm túc nhìn mình, rốt cục Nam Sơ cũng thành thật lại.

"Ngày mai phát bộ đàm cho em, em nhớ số cho rõ, 119. 234 đây là kênh cộng đồng, mọi người đều có thể nghe thấy, 119. 521 đây là kênh riêng, đến lúc đó em trực tiếp nhấn đến kênh hai, chỉ có hai chúng ta có thể nghe được, em gặp phải vấn đề gì có thể lên kênh hai gọi anh, nghe không?"

Nam Sơ hơi ngừng một chút, cười xán lạn: "521, anh có ý gì hả?"

Lâm Lục Kiêu gãi gãi mày, "Không có ý gì hết, chỉ tùy tiện chọn thôi."

"Cắt, đừng giả vờ."

"Nhớ chưa?"

"Biết - - đến đây, hôn một cái nào." Nam Sơ nhón chân, dán lên.

Lâm Lục Kiêu đẩy ra, xách cô lên, "Chuyện này rất nghiêm túc, đám cháy không phải chuyện đùa, dù là mô phỏng cũng rất nguy hiểm, sóng xung kích của vụ nổ xăng dầu rất mạnh, bình thường anh đã dạy các em tranh thủ thời gian thế nào rồi, một khi lỡ mất thời cơ tốt nhất, em phải thoát ra, bằng không ở lại bên trong chính là vật hi sinh, hiểu không?"

Tuy rằng biết chỉ là quay hình chương trình, nhưng xăng dầu không có mắt, bọn họ lại đều là người mới, không chừng có thể làm ra đến họa thiêu thân.

"Anh lo lắng cho em, sợ em chết hả?" Mắt cô phát sáng.

Lâm Lục Kiêu: "Bớt đùa giỡn lại đi."

Nam Sơ bỗng nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, đầu cọ xát trước ngực anh, "Sau này, anh cũng phải chú ý an toàn, đừng để bản thân gặp nguy hiểm."

Thật lâu sau, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng lười nhác, "Ừm."

Lâm Lục Kiêu dựa vào tường, đưa tay ôm lấy cô, hai bóng lưng triền miên.

Đêm này, tựa hồ có vẻ đặc biệt dài.

...

Không ngờ, cư nhiên trận đấu lần này chỗ lãnh đạo đều xuống dưới quan sát, Lâm Lục Kiêu vừa dẫn người ra tập thể dục buổi sáng xong, đã thấy từ ngoài cửa có hai chiếc xe quân dụng lái vào, Mạnh Quốc Hoằng và vài lãnh đạo khác cùng nhau bước xuống, chỉ đạo Dương sốt ruột hoảng hốt chạy tới, "Nhanh lên, Mạnh Xử xuống đến nơi rồi."

Lâm Lục Kiêu đi qua chào theo quân lễ, nói với Mạnh Quốc Hoằng: "Sao chú lại đến đây?"

Ngoài xe quân dụng quân trang một hàng thẳng tắp, so với bình thường mở đại hội còn lớn hơn, Mạnh Quốc Hoằng hừ nhẹ một tiếng: "Tôi đến còn phải báo cáo với cậu sao?"

Lâm Lục Kiêu ngượng ngùng, miệng lão gia tử càng ngày càng lợi hại rồi.

Chỉ đạo Dương dẫn vài vị đi vào bên trong, Hứa Uẩn chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, đứng cạnh Mạnh Quốc Hoằng, để lại một mình Lâm Lục Kiêu ở phía sau, chỉ còn ba đến năm người ở đây, từng người một, đứng đối diện với anh.

Thôi quên đi.

Giờ cơm trưa, Mạnh Quốc Hoằng nói với Lâm Lục Kiêu, "Buổi chiều các nhà tài trợ của chương trình sẽ đến quan sát, cậu cho người theo bảo vệ họ."

Lâm Lục Kiêu ngậm tăm tựa vào ghế, "Không ngờ nơi này lại biến thành nơi tham quan rồi sao?"

Mạnh Quốc Hoằng trừng mắt nhìn anh, "Kỳ cuối này, đưa người ta đến quan sát, làm nhanh cho bọn họ kết thúc sớm, mấy ngày nay, trong đầu ta buồn đến phát ngán."

Lâm Lục Kiêu, "Chú mà còn sợ gì sao?"

Mạnh Quốc Hoằng đặt đũa xuống, bắt chéo tay trước mặt nói: "Còn không phải do cậu sao?"

Lâm Lục Kiêu không nói gì mà nhún vai, bàn bên cạnh là các tân binh đang ăn cơm, ánh mắt Mạnh Quốc Hoằng liếc qua, tầm mắt dừng trên người Nam Sơ quét mắt một vòng, nâng cằm, ánh mắt ý nói, - - là cô gái này?

Lâm Lục Kiêu ngậm cây tăm, nhấp lên nhấp xuống, không lên tiếng.

Mạnh Quốc Hoằng hừ lạnh, "Tiền đồ! Từ nhỏ ta đã cảm thấy đứa nhỏ cậu ánh mắt không giống với người khác, vẫn rất nông cạn! Trốn không thoát thói hư tật xấu của đàn ông! Cậu thấy hai người các cậu đáng tin sao? Cậu cả ngày dãi nắng dầm mưa, cô nhóc đó có thể chịu được? Trong cái đầu này của cậu nghĩ gì vậy?"

Lâm Lục Kiêu lấy cây tăm xuống: "Chú cứ mắng chửi đi, cố gắng mắng thêm vài câu, có thể mắng tỉnh được con sao?"

Mạnh Quốc Hoằng tức giận đến thiếu chút là ném chén đi, "Cậu bị cho uống thuốc đến mê muội rồi?"

Không nói đến có hay không, nếu như thực là như vậy, cô nhóc kia là từ khi nào đã cho anh uống rồi?

...

Buổi chiều, trước lúc huấn luyện, lãnh đạo ngồi một hàng, Nam Sơ thế nào cũng không nghĩ tới có thể trong đội phòng cháy nhìn thấy vị Tưởng thiếu kia.

Tưởng Cách một thân tây trang thẳng thớm đứng dưới gốc cây, bên cạnh còn có hai người cầm dù che, hiển nhiên là một thiếu gia nhà giàu mà, ánh mắt nhìn chằm chặp Nam Sơ.

Nghiêm Đại nhìn Nam Sơ một cái, châm chọc khiêu khích nói: "Kim chủ của cô đến kìa."

Tin tức hơn nửa tháng trước còn rành rành trước mắt, diễn viên tuyến 18 và Tưởng nhị thiếu đêm khuya đua xe bị bắt vào cục cảnh sát, trong báo lá cải còn nói, ám chỉ cô quyến rũ Tưởng Cách, nói Tưởng Cách chính là kim chủ sau lưng cô. Nam Sơ giật nhẹ khóe miệng, lườm Nghiêm Đại một cái: "Lo tốt cho chính mình đi."

Lâm Lục Kiêu đang kiểm tra từng cái trang bị.

Đi đến trước mặt Nam Sơ, xách đai lưng của cô, lại kiểm tra móc khóa, cúi đầu, dùng kẽ răng nói: "Ánh mắt đừng nhìn lung tung, nhớ kỹ lời anh nói."

Nam Sơ nghiêm túc cúi chào anh, cô gái nhỏ mặt mày xinh đẹp.

Lâm Lục Kiêu bị cô chọc cười, méo mó khóe miệng, "Đức hạnh."

Dưới bóng cây Tưởng Cách nhìn chằm chằm Nam Sơ không chớp mắt, trợ lý bên cạnh nhắc nhở: "Ông chủ nhỏ, nếu không chúng ta lùi lại? Chẳng may nếu nổ chúng anh, cũng không phải chuyện đùa."

Trên mặt Tưởng Cách treo một nụ cười, "Cậu đi nói với tổ chương trình đưa một cái bộ đàm."

Trợ lý hơi chần chờ, "Ách, ngài muốn thứ kia làm gì?"

Tưởng Cách trừng mắt nhìn anh ta, "Nói nhiều vậy? Muốn tìm người khâu miệng cậu lại không?"

Trợ lý biết tính tình ông chủ nhỏ này, yêu thích tranh đoạt, thích đối nghịch với người khác, nhiều chuyện thái quá chỉ cần anh ta nói ra nhất định sẽ làm được, cúi người, lĩnh mệnh mà đi.

...

Mô phỏng huấn luyện chính thức bắt đầu, sáu nghệ sĩ ăn mặc chỉnh tề, phía sau lưng đeo bình dưỡng khí (oxygen, kí hiệu O), đi ra đứng ở khu đất trống trải phía trước, Dương Chấn Cường đọc thể lệ trận đấu một lần.

"Tôi chia tổ cho mọi người, ba người một tổ, mỗi tổ phải cứu chín người nộm ra ngoài, bên trong tổng cộng có mười tám người nộm, sức nặng của người nộm sẽ có khác biệt, phân bố ở nhiều khu vực, tổng diện tích đám cháy 350 bình*, từng điểm, đều có thùng xăng có khả năng cháy nổ, mọi người phải quyết đoán, một điểm cuối cùng, chú ý an toàn, đừng ra vẻ thể hiện, không kiên trì nổi thì dùng bộ đàm kêu cứu báo vị trí, chúng tôi đã chuẩn bị đội cứu trợ sẽ tùy thời xông vào cứu mọi người. Phía dưới, là danh sách phân tổ, Từ Á, Mục Trạch, Trịnh Bình làm một tổ, Nghiêm Đại, Nam Sơ, Lưu Hạ Hàn tổ hai."

*Bình: một đơn vị đo lường (Vùng đất bằng phẳng) dùng ở Nhật, Trung, Hàn,…   1 bình = 3,3579 mét vuông

Đọc danh sách xong, Nam Sơ theo bản năng nhìn nhìn Lâm Lục Kiêu, người phía sau cầm bộ đàm, khuôn mặt lạnh nhạt, không có cảm xúc gì.

Cô xốc bình dưỡng khí sau lưng lên, đi theo đại đội vào bên trong, cũng không quay đầu nhìn lại một cái, bóng dáng nhỏ gầy cứ như vậy biến mất sau tòa nhà.

Hiện trường hoả hoạn ở tầng năm, là hiện trường mô phỏng bình thường bọn họ dùng diễn tập, mặt tường cửa thang lầu tất cả đều là tro tàn đen thui, mặt đất đổ cột đá ống tuýp lộn xộn, chờ khi họ lên đến lầu 4, bộ đàm treo trên vai phát ra tiếng vang.

"Tôi là Tưởng Cách, có nghe được không?"

Mấy người dừng lại, Lưu Hạ Hàn lấy bộ đàm trên vai xuống, đáp lại: "Có thể nghe được, Tưởng tổng."

Tưởng Cách: "Để Nam Sơ nói chuyện."

Lưu Hạ Hàn nhìn nhìn Nam Sơ, Nam sơ không quan tâm, Lưu Hạ Hàn đưa bộ đàm qua.

Tưởng Cách đợi non nửa một lúc, nghe thấy bên trong vang một tiếng lười nhác, "Làm gì."

Cô nàng này thực mẹ nó đúng là yêu tinh mà.

Tưởng Cách nháy mắt tinh thần phấn chấn, hướng về phía bộ đàm: "Cô cố gắng chiến thắng đi, thắng tôi đưa cô - - "

Tất cả mọi người đều dán lỗ tai nghe câu sau.

Kết quả giọng Tưởng Cách bị người khác chen lên, thay vào đó là một đạo thanh âm thanh lãnh, hờn giận: "Ở bên trong chơi sao?! Ai mẹ nó cho mấy người dừng lại hả!"

Lâm Lục Kiêu rống xong cho người lấy đi bộ đàm trong tay Tưởng Cách, Tưởng Cách nhìn theo anh cân nhắc nửa ngày, hỏi trợ lý bên cạnh, "Người này là ai?"

Trợ lý nói: "Là Trung Đội Trưởng ở đây."

Tưởng Cách không thể tin, "Một tên Trung Đội Trưởng mà có gan trời vậy sao?"

Trợ lý giống như bách khoa toàn thư, hỏi cái gì, anh ta đều biết, nói: "Đúng vậy, nghe nói tính cách của anh ta là như vậy, anh ta có người anh em, hẳn là anh có biết, tên là Thẩm Mục, nghe nói người bạn Thẩm Tổng này của anh ta không dễ chọc, từ nhỏ rất được nuông chiều trong đại viện, mấy ông cụ đều rất thương anh ta, người ngồi chính giữa là giám đốc sở cảnh sát, còn có chỗ huấn luyện, đều coi anh ta như con cái trong nhà."

Tưởng Cách như có hơi đăm chiêu, bỗng nhiên nhớ tới đêm đua xe đó, trong cục cảnh sát, Nam Sơ giống như là ở cùng người này?

...

Ngọn lửa bên trong không lớn lắm, nhưng hơi nóng bốc lên rất cao, khói dày đặc, không thấy rõ đường, có chút khó đi.

Lưu Hạ Hàn phát hiện một người nộm cạnh một thùng xăng, số ký của người nộm quả thật bằng với người thật, ít nhất cũng tám mươi cân, Lưu Hạ Hàn khiêng người trên vai, kéo qua Nam Sơ, "Cô theo sát tôi, đừng tụt lại phía sau. Chúng ta đưa người này ra ngoài trước, cùng tới cửa, đợi lát nữa cùng nhau kéo ra ngoài."

Kéo dài tới người nộm thứ sáu, thể lực Lưu Hạ Hàn đã chống đỡ hết nổi, mồ hôi và khói bụi làm ngột ngạt, anh lấy cánh tay lau sơ qua, quay đầu nhìn Nam Sơ, cô gái nhỏ mang mặt nạ dưỡng khí, cái cằm lộ ra ngoài cũng bị đen sẫm lại do bụi bám, nhịn không được nở nụ cười. Thời gian đã qua hơn một nửa, gần tới thời gian thùng xăng nổ, người nộm thứ bảy ở phía sau thùng xăng, bị lửa đốt gần cháy, trên tường tất cả đều là vết tích do lửa phá nát, nhiệt kế trên mặt nạ dưỡng khí hiển thị đã đạt tới hơn tám mươi độ, đám cháy dĩ nhiên thành cái phòng tắm hơi, Nam Sơ và Lưu Hạ Hàn thủ thế, - - này, tôi đi.

Cô bước tới gần thùng xăng.

Giọng Lâm Lục Kiêu vang lên ở kênh hai, "Được bao nhiêu rồi?"

"Sáu ngưởi." Nam Sơ từng bước một tới gần, dưới chân ngẫu nhiên đạp phải vài thanh sắt, vang lên kẽo kẹt, tim theo đó cũng run lên, cô muốn nói chuyện với Lâm Lục Kiêu để giảm sự khẩn trương lại: "Kênh hai chỉ có hai chúng ta có thể nghe được sao?"

Đầu bên kia khẽ ừ.

Thùng xăng đã ngay trước mắt, phía sau là màn khói dày đặc, ngọn lửa đỏ rực đang cháy hừng hực, phía sau cây cột trụ lộ ra một người nộm không có tay.

"Bình thường trong đám cháy có nhiệt độ bao nhiêu?"

"Mấy chục độ đến mấy trăm độ, tới gần mồi lửa thì tương đối cao. Em chú ý trên đầu một chút."

Vừa dứt lời, một cây xà ngang rơi xuống trước mặt Nam Sơ, cắt thành hai đoạn, khói bụi nổi lên bốn phía, Nam Sơ lắp bắp kinh hãi, quay người nằm sấp, hít một ngụm khói bụi, phục hồi lại tinh thần, trong tai truyền đến tiêng cười của người nào đó: "Em phải cẩn thận một chút."

"Có phải anh đang xem lại màn hình camera rất nhiều đúng không?" Nam Sơ đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người.

Lâm Lục Kiêu nhìn chằm chằm màn hình, mặt không đỏ tim không đập, chậm rãi nói: "Anh sẽ đếm."

Nam Sơ đi đến phía sau thùng xăng, khói đặc sặc mũi, ho nhẹ một tiếng, xoa xoa cái mũi, cô kéo dài giọng, "A - - "

Lâm Lục Kiêu xoay người nhìn chằm chằm màn hình, không có cảm xúc gì, nhìn người trong màn hình đang cố hết sức kéo người nộm ra khiêng lên vai, người nộm vốn nặng, cô nhóc này đại khái không ngờ sẽ nặng như vậy, trực tiếp bị đè nằm sấp trên đất, giãy dụa đứng lên, trong tai nghe còn nghe cô ‘PHI’ một tiếng lên án một câu, người này cũng phải nặng hơn một trăm hai mươi cân đó.

Thanh âm sao lại cảm thấy đáng yêu đến lạ, ngón trỏ của Lâm Lục Kiêu chà xát chóp mũi, cúi đầu cười mà không nói.

Một trận im lặng, Nam Sơ cố ý nói: "Vừa rồi Lưu Hạ Hàn đỡ tay em đó."

"Ừ, đợi lát nữa anh sẽ chặt tay anh ta." Thanh âm có chút tản mạn, không chút để ý, lại mang một phần nghiêm túc.

Cô gái nhỏ cười khanh khách trên kênh hai.

"Đội trưởng Lâm, có phải anh đặc biệt rất thích em không?" Một lúc sau, Nam Sơ thì thầm.

Lâm Lục Kiêu lười biếng cười, không lên tiếng, phía sau bị người vỗ vỗ, anh quay lại nhìn, là Hứa Uẩn, thu lại nụ cười: "Có việc gì?"

Hứa Uẩn nhàn nhạt liếc anh, sau đó nói: "Mạnh Xử gọi anh qua."

Lâm Lục Kiêu thuận thế nhìn qua, tầm mắt của Mạnh Quốc Hoằng đang nhìn chằm chặp anh.

Anh đeo bộ đàm lên vai, đi qua, chào nghiêm, "Chuyện gì?"

Mạnh Quốc Hoằng liếc nhìn anh một cái, ánh mắt chỉa chỉa bộ đàm trên vai anh: "Đưa bộ đàm đây."