Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 29




Editor: Thoa Xù

Từ sau khi tốt nghiệp trung học, cũng đã lâu rồi hai người không gặp nhau.

Trong trí nhớ Lâm Lục Kiêu thì Hứa Uẩn kia để một mái tóc ngắn đen nhánh, da màu lúa mì, không mập cũng không gầy, lúc cười rộ lên còn có thể nhìn thấy răng hàm của cô nàng, cùng với người tóc dài trước mặt này, mặt trái xoan, so với nữ sinh cao cao gầy gầy có hơi không khớp lắm.

Hứa Uẩn cười cười, đưa tay với anh trước, "Thế nào? Không nhận ra mình rồi hả?"

Lâm Lục Kiêu gãi gãi lông mày, đưa tay nắm lấy tay cô ta, rút về: "Không có, gặp bạn học cũ ở đây, có hơi lờ mờ." Sau đó, ánh mắt rơi trên quân hàm của cô nàng, nhíu mày, hơi trêu chọc nói: "Ơ, xem ra hoạt động cũng không tệ nha."

Dương Chấn Cương sợ anh càng nói càng không yên tâm, xen vào nói: "Đây là tham mưu trưởng ban giám sát phòng cháy, cậu đừng trêu chọc như vậy."

Hứa Uẩn cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Lục Kiêu, vô tình nói: "Không sao, bọn em bạn học cũ, lão Dương, ký túc xá của em ở đâu?"

Dương Chấn Cương đang định nói, Lâm Lục Kiêu nhìn sang, "Ký túc xá gì?"

Hứa Uẩn: "Mình phải ở đây huấn luyện đến khi chương trình kết thúc, cậu không sắp xếp ký túc xá cho mình, vậy cậu bảo mình ở đâu hả?" Nói xong, lại còn hơi trêu đùa nói: "Dù sao hai chúng ta cũng quen biết nhau như vậy, hay là mình ở chỗ cậu luôn ha?"

Lâm Lục Kiêu nhíu mày: "Đừng có nói lung tung, cũng đã qua bao nhiêu năm, cậu đó sao vẫn không da không mặt vậy chứ?" Sau đó lại nhìn về phía lão Dương, "Cô ấy muốn ở lại đây, sao trước đó không có ai báo cáo với tôi vậy? Sao tôi lại không biết chuyện này? Sao Mạnh Xử lại thế này? Hàng ngày đều muốn đặt người ở chỗ chúng ta, cũng sắp trở thành đại bản doanh của ông ấy rồi!"

Từ hồi trung học cô đã biết, anh chàng Lâm Lục Kiêu này nói chuyện không bao giờ dịu dàng, vô cùng thẳng thắn, cũng không sợ đắc tội với người khác, tính tình này, khiến cho cô vừa yêu vừa hận nhiều năm như vậy, mặc dù sau đó có qua lại với vài chàng trai, tính cách ít nhiều đều có chút bóng dáng của Lâm Lục Kiêu, cô không biết bản thân mình có sự cố chấp đối với người đàn ông này thế nào, rõ ràng có đôi khi anh ấy nói chuyện kiểu rất thích ăn đòn, nhưng hết lần này đến lần khác cô cứ thương dáng vẻ cà lơ phất phơ liều lĩnh đó của anh.

Nhưng cô luôn sẵn sàng gây khó dễ cho anh, Hứa Uẩn không nể mặt, "Cậu còn không vui lòng à, nghĩ hay lắm, cậu muốn tôi cũng không muốn đâu nhá! Lão Dương, ký túc xá của em ở đâu."

Lâm Lục Kiêu bỏ tay vào trong túi, hừ vui vẻ một tiếng, "Cái tính khí thối này của cậu làm sao mà lăn lộn lên được tham mưu trưởng thế?"

Vẻ mặt Hứa Uẩn thay đổi, đưa lưng về phía anh, trả lời lại một cách mỉa mai: "Cái tính khí thối của cậu đó, khó trách vẫn còn là một trung đội trưởng."

Dương Chấn Cương nhìn vô cùng vui vẻ, bị Lâm Lục Kiêu phát hiện, lướt mắt qua, "Anh vui vẻ hào hứng cái gì chứ, dẫn người đi, tôi đến chi đội một chuyến."

Dương Chấn Cương nghe xong, mặt biến sắc, "Không phải cậu lại đi trêu chọc Mạnh Xử phát hỏa nữa chứ? Quên sạch năm trăm cái hít đất nhanh vậy sao?"

Lâm Lục Kiêu lạnh lùng liếc nhìn anh, ánh mắt sắc bén như dao, dao chọc thủng tim, "Có phải anh đã sớm biết chuyện này rồi không?"

Dương Chấn Cương đúng lúc liếc nhìn, ý tứ rõ ràng.

Lâm Lục Kiêu cười lạnh: "Anh nói như thế nào? Tuyệt đối không phản bội chiến hữu?! Bây giờ tôi chỉ còn thiếu bị anh đưa lên thớt của Mạnh Xử để cho người ta chém thôi!"

"Chuyện mà Mạnh Xử muốn làm, tôi có thể ngăn cản sao? Lục Kiêu, cậu đó đã liên lụy người vô tội, lão Dương thật sự không có làm chuyện có lỗi với cậu."

Nói đến đây, Lâm Lục Kiêu đã xoay người cầm mũ đội lên đi ra ngoài.

Dương Chấn Cương ở phía sau không ngừng than thở.

Hứa Uẩn nghe được hơi sửng sốt, một lúc lâu không lấy lại tinh thần, đến khi lão Dương nói với cô: "Đi thôi, cố vấn Hứa, anh dẫn em đến ký túc xá."

Hứa Uẩn nhìn tấm lưng kia, tâm tư trầm xuống, quả thật, gặp được anh, trong lòng phấn khởi kích động, vui sướng.

Cô còn nhớ rõ khi học trung học, nhóm của Lâm Lục Kiêu và Đại Lưu nói chuyện làm việc hơi phô trương hơn các bạn nam trong lớp, cũng không phải là kiểu kiêu ngạo làm người ta chán ghét, sự phô trương của bọn họ là bẩm sinh, tướng mạo đẹp, giữa hai lông mày là sự du côn tà khí, lúc cười rộ lên khóe miệng không đứng đắn cũng khiến người ta nghĩ đến --

Tình yêu.

Được người như vậy yêu, sẽ là mùi vị gì?

Cô đã từng tưởng tượng, bên cạnh cô cũng có không ít nữ sinh tưởng tượng như vậy, cô biết, làm sao mà biết được chứ --

Đó là trường trung học tốt nhất tỉnh, có thể đậu vào đều là người có thành tích tốt, hoặc là có chút của cải, hoặc là hoặc là học sinh giỏi nhất nhì từ huyện khác được đặc biệt tuyển vào, tất cả mọi người đều có sự kiêu ngạo riêng. Nữ sinh thì càng quá mức hơn.

Hứa Uẩn cũng có, cô kiêu ngạo đến nỗi chưa từng lộ ra chút tâm tư này cho ai, nhưng cuối cùng lại bị Đại Lưu trêu chọc, nhưng cô cũng ngậm chặt miệng không chịu thừa nhận, có lần bị Đại Lưu ép hỏi gấp, cô mở miệng mắng: "Ai thích cậu ta, thích cậu ta còn không bằng thích một con chó, hai người lưu manh, mình ghét cậu ta."

Có lẽ vẻ mặt của cô lúc đó thật sự có hơi nóng nảy, Đại Lưu ngượng ngùng, sau đó cũng không dám nhắc lại.

Lúc ấy rất nhiều nữ sinh cũng rơi vào cái vòng lẩn quẩn như vậy.

Thích anh ấy, tự nhiên sẽ không thừa nhận, nữ sinh có chút gan dạ dám thừa nhận ngược lại thành đối tượng công kích của một số người, sau đó cuối cùng cũng không có ai dám thừa nhận.

Mà mạch nước ngầm phía sau những việc đó đã bắt đầu khởi động, bản thân Lâm Lục Kiêu lại không biết chút gì hết, thỉnh thoảng có thể có thêm mấy bức thư màu hồng ở dưới bàn cũng bị Đại Lưu cướp đi mở ra xem, Lâm Lục Kiêu chỉ dựa vào ghế, cúi đầu cười cười không nói.

Anh chỉ sẽ chỉ thảo luận với Đại Lưu về súng, tấn công, quân hạm.....Chút tâm tư nhỏ bé đó của nữ sinh đương nhiên anh không biết, có đôi khi là thật sự không biết, nhưng có lúc là Lâm Lục Kiêu giả bộ ngu, cô có thể nhìn ra. Anh giống như cuốn từ điển bách khoa, đặc biệt là về thiết bị quân sự, sau giờ học nam sinh trong lớp cũng đặc biệt thích vây quanh anh nói về những cơ giáp chuẩn bị chiến đấu kia, hễ hỏi thì anh đáp, cũng sẽ không cố ý khoe khoang, ở chung đặc biệt thoải mái, trong lớp không ít nam sinh xem anh như nam thần, chỉ có một người, Hứa Uẩn nhớ, là bạn cùng bàn với cô trước kia, không quan tâm quân sự, cả ngày chỉ biết đi học, tan học thì giải bài tập, mới mười mấy tuổi mà đầu tóc cũng đã hoa râm.

Thỉnh thoảng cả đám nam sinh sẽ vây quanh Lâm Lục Kiêu ở phía cuối phòng học để thảo luận chuyện về trường quân đội.

Bạn cùng bàn của cô hừ lạnh một tiếng, "Không có tiền đồ, làm lính là không có tiền đồ nhất."

Hứa Uẩn tò mò hỏi lớn lên cậu ta muốn làm gì, kết quả người này cười lạnh nói muốn làm nhà nghiên cứu khoa, Hứa Uẩn cảm thấy vẻ kiên quyết của cậu ta, quả thật có thể, bạn cùng bàn rất cố gắng học tập, qua mỗi kỳ thi đều giữ vững ngôi đầu bảng, còn Lâm Lục Kiêu thì không giống vậy, anh ấy cảm giác học tập chính là chơi đùa, không quan tâm đến thành tích thứ hạng, thi xong trở về nhà ngủ cho ngon.

Sau này mới nghe Đại Lưu nói, "Ông già cậu ấy lập quy củ cho cậu ấy, hạng nhất hạng nhì không quan trọng, thi lọt vào top ba không bị đánh. Cậu ta đó, không có ý chí chiến đấu gì cả, có thể bảo vệ tánh mạng là được rồi, sau này cậu ta muốn thi vào trường quân đội, điểm số nhiều hơn cũng không chỗ dùng. Có chút thời gian còn không bằng về nhà đánh hai ván cờ với ông cụ."

Nghe xong lời kia, Hứa Uẩn đột nhiên cảm thấy bạn cùng bàn của cô có hơi đáng thương.

Cậu ta liều mạng muốn bảo vệ vị trí đầu bảng, học đến tóc hoa râm, người ta hoàn toàn không thèm; cậu ta vẫn luôn xem Lâm Lục Kiêu là đối thủ, mà người ta vốn không coi trọng cậu ta.

Hứa Uẩn nhìn ra, đàn ông như vậy, đời này khó gặp người thứ hai, ít nhất, cô không gặp được, cho nên nhớ mãi không quên.

......

Xe Lâm Lục Kiêu vừa lái vào chi đội, có người cản lại, anh quay cửa kính xe xuống, ngẩng đầu lướt mắt một vòng, Lâm Mân đứng ở ngoài cửa sổ, vỗ mui xe của anh, "Tới đây, anh, xuống nói chuyện chút đi."

Lâm Lục Kiêu không để ý, "Anh đi tìm Mạnh Xử, em chờ chút."

Lâm Mân kéo cửa sổ xe anh nói, "Đừng đi, Mạnh Xử đang họp, anh xuống đi, em với anh nói chuyện chút."

Lâm Lục Kiêu mở dây an toàn, đẩy cửa xe ra đi xuống, đóng lại, dựa vào cửa xe, cúi nhìn Lâm Mân, liếc mắt sang chỗ khác, nói: "Làm gì?"

Lâm Mân cười thần bí, "Đợt trước em cùng ba đến nhà anh, vừa lúc Mạnh Xử cũng ở đó, anh đoán xe em nghe ba anh và Mạnh Xử nói gì?"

Lâm Lục Kiêu cúi đầu châm thuốc, "Thừa nước đục thả câu thì đừng nói."

Lâm Mân méo miệng, cũng biết người này không dễ dụ, "Ba anh nói tìm cho anh một cô nàng, là một tham mưu trưởng, mới vừa lên chức đợt trước, ba anh thật sự thích cô nàng kia, bảo Mạnh Xử qua mấy ngày nữa để cho người ta vào trong đội của anh đó, anh đó có phải gần đây lại gây ra chuyện gì rồi không, khiến cho ba anh vội vàng tìm người quản anh?"

Vẻ mặt Lâm Lục Kiêu không ngoài ý muốn, người lại cao, rũ mắt rảnh rang lướt nhìn cô, "Chính là chuyện này à?"

Lâm Mân: "Anh biết rồi?"

Lâm Lục Kiêu hít một hơi thuốc lá, thu hồi ánh mắt, lắc đầu, "Em đó báo đáp ân tình báo đến đâu rồi, với tốc độ này của em à, nghiệp vụ xuất sắc gian nan triển khai à?"

"Người đã đến trong đội rồi hả?"

Anh ngậm thuốc, rầm rì một tiếng, không nói lời nào.

Lâm Mân cảm thán, "Chậc chậc, thủ đoạn này của Mạnh Xử quả nhiên danh bất hư truyền, mạnh mẽ vang dội ha, bội phục bội phục."

Lâm Lục Kiêu cười nhạo một tiếng, tắt thuốc lá, ném vào thùng rác bên cạnh, vỗ vỗ vai cô nói, "Anh cũng tặng em một tin, Mạnh Thần sắp kết hôn rồi."

Lần này đến phiên Lâm Mân suy sụp, "Kết hôn, sao em không biết? Kết hôn với ai? Cô ta ở đâu? Mạnh Xử đồng ý không?"

Lâm Lục Kiêu nhìn cô cười, "Không phải là không thích người ta sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Lâm Mân: "Anh có nói hay không?"

Anh miễn cưỡng: "Nói rồi anh có lợi gì?"

"Em nghe ba em nói rồi, anh và một nữ diễn viên có dính dáng không rõ ràng, nếu anh thật sự muốn chống lại ba anh, tốt nhất anh đừng đắc tội với em, nếu không lần sau ba anh đánh anh, em sẽ không nhịn được giẫm thêm hai chân lên đó."

"Anh sẽ sợ à?" Anh nhíu mày, mặt mày phách lối.

Lâm Mân thua trận, "Được lắm, cùng lắm em giúp anh nhìn ngó ba anh một chút được không?!"

Lâm Lục Kiêu xoay người mở cửa xe, "Quyết định như vậy, chuyện này là Đại Lưu nói với anh, miệng của cậu ta có thể có mấy phần chân thật, em tự quyết định đi, cô nàng kia là sinh viên đại học truyền thông, mới vừa tốt nghiệp không lâu, Mạn Thần vừa tốt nghiệp thì đã lôi kéo người ta đi lĩnh chứng rồi, bị ba cậu ta biết được giam giữ một trận, trận đó mới đoạn tuyệt quan hệ cha con, tự em suy nghĩ đi."

Nói xong lái xe đi, Lâm Mân đứng tại chỗ không ngừng nghiến răng.

......

Cuộc họp ở lầu năm đã tan, một đám người lục tục bước ra khỏi phòng, Mạnh Quốc Hoằng đi ở phía trước, liếc mắt liền thấy bóng dáng cao lớn kia ở cửa phòng làm việc của mình, trong lòng hừ lạnh một hồi.

Lâm Lục Kiêu ôm cánh tay đứng dựa vào tường, bước ra đều là mấy lão lãnh đạo, nhiều đều biết Lâm Lục Kiêu, hiếm khi gặp gỡ, cũng vỗ cánh tay anh khen ngợi vài câu, "Thằng nhóc cậu lần này thi cử không tệ nha."

Lâm Lục Kiêu đứng được ngay ngắn, cung kính chào theo nghi thức quân đội.

Mạnh Quốc Hoằng gọi người vào, cởi nón lính đặt trên bàn, quay người hỏi: "Kết quả có rồi, cháu đứng nhất."

Cánh tay đang đóng cửa của Lâm Lục Kiêu hơi dừng lại, từ từ đóng lại, "Chú Mạnh."

Anh gọi vô cùng chân thành, khác với nề nếp quy củ trước đâu, Mạnh Quốc Hoằng nghe được, đây chính là kiểu đánh vào thân tình rồi, giống như khi còn bé có chuyện cầu xin ông vậy.

Mạnh Quốc Hoằng: "Có việc mau nói."

Lâm Lục Kiêu đi tới trước bàn, "Lúc còn nhỏ cháu cảm thấy chú đặc biệt thấu tình đạt lý, cho nên có những lời cháu không muốn nói với ba, cháu liền thích nói với chú, cảm thấy chú có thể hiểu được, xem ra bây giờ, dường như chú và ba cháu là người cùng chiến tuyến?"

Mạnh Quốc Hoằng chau mày, ăn nói có ý tứ, hai mắt nhìn chằm chằm vào ông, ánh mắt sắc bén hơn mũi tên.

Lâm Lục Kiêu giật nhẹ khóe miệng, "Lúc cháu còn nhỏ vẫn xem chú như hình mẫu trưởng thành của cháu sau này, thật sự, khi đó cháu đặc biệt thích chú, cảm thấy chú dãi nắng dầm mưa, người khác đều chạy ra khỏi đám cháy, còn chú dẫn theo những chàng trai chạy vào đám cháy, còn có một lần, nhà của Đại Lưu bị bén hơi ga, chú ôm bình ga chạy ra ngoài cửa, cháu vẫn nhớ rõ ràng, chú mặc bộ đồ phòng cháy chữa cháy màu vàng, giống như ký hiệu cảnh báo, chợt lóe chợt tắt. Cháu mặc bộ quần áo này, phần lớn đều là công của chú, ba cháu cũng nói, công trạng của cháu có một nửa là của chú Mạnh. Chú điều cháu vào đại đội, huy động nhiều người như vậy, thư ký Trương, lão đội trưởng, cháu ổn thỏa rồi, nghiêm túc đọc sách, kiểm tra thi cử; bây giờ còn phải tìm vợ giúp cháu nữa, Hứa Uẩn là bạn thời trung học của cháu, người này đã vô cùng chán ghét cháu ngay từ thời trung học, cảm thấy cháu rất thô thiển, bọn cháu thật sự không thích hợp, cháu nói thật, đừng quay đầu làm chậm trễ con gái người ta."

Mạnh Quốc Hoằng cẩn thận suy nghĩ một chút, đây có lẽ là đoạn nói chuyện dài nhất của Lâm Lục Kiêu với ông trong bao nhiêu năm qua.

"Làm sao cháu biết con gái người ta chán ghét cháu? Cháu suy nghĩ nhiều, người ta thật sự thích cháu, chú đã hỏi ý của nó rồi, rất là sẵn lòng."

Lâm Lục Kiêu nóng nảy, "Chú đang buôn người đấy à, cô ấy sẵn lòng nhưng cháu thì không muốn."

Mạnh Quốc Hoằng nổi giận, vỗ bàn một cái, giọng như sóng lớn: "Cháu ở đây nói một loạt lời vô dụng với chú, chuyện này cũng không phải là ý của một mình chú, ba cháu cũng có ý này, nếu cháu thật sự không phục, về nhà tìm ba cháu nói đi, đừng ở đây chơi chiêu bài tình cảm, thật sự không thích Hứa Uẩn, cũng được, chuyện này cứ để đó, bây giờ cháu giải quyết cho thỏa đáng chuyện thăng chứ đi, nếu không thỏa, cháu tự gánh chịu đi!"

Ý tứ trong lời nói này của Mạnh Quốc Hoằng rất rõ ràng, có ý kiến thì về nhà tìm ba của anh đi.

......

Trong ký túc xá, Từ Á vừa vào phòng thì lập tức tám chuyện với hai người kia, "Có một nữ cố vấn vừa được điều đến đội, tên là Hứa Uẩn, nghe nói còn là bạn thời trung học của đội trưởng Lâm đấy."

Nghiêm Đại trang điểm xong, sẵn sàng để ghi hình, "Có đẹp không?"

Từ Á: "Tạm được, không thể nào so sánh được với minh tinh, coi như là xinh đẹp trong đám người qua đường đi, rất kiêu ngạo, nói chuyện với cô ta cũng không để ý đến mình."

Nghiêm Đại hừ hừ, "Người ta là cố vấn, cô còn mong đợi người ta liếm mặt ký tên à?"

Từ Á cũng không phải ý này, "Không phải, vừa rồi ở ngoài cửa tôi nghe Tiểu Cửu và chỉ đạo Dương nói chuyện, ý trong lời nói là, cô nàng này được điều tới đây, nghe nói là muốn tác hợp cho đội trưởng Lâm đấy. Cô ngẫm lại xem, một trung đội trưởng có xứng với tham mưu trưởng không? Thân phận của đội trưởng Lâm chắc chắn không đơn giản."

Nam Sơ chậm rãi đứng lên, nhai kẹo đi ra ngoài, Từ Á ở phía sau la lên, "Chị đi đâu đó?"

Nam Sơ cũng không quay đầu lại, giọng nói lười biếng, "Đi nhà cầu ha."

......

Nam Sơ đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước, Hứa Uẩn đang cúi đầu rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa, lúc lau mặt ngẩng đầu nhìn gương, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Hứa Uẩn cười với cô, "Nam Sơ à, tôi biết cô."

Nam Sơ cảm thấy kinh ngạc, cười lại: "Tham mưu trưởng Hứa."

Hứa Uẩn: "Cô rất đẹp."

Kiểu khen ngợi này xuất phát từ nội tâm, hoặc là có thể nói, Nam Sơ đúng là cô gái xinh đẹp nhất mà Hứa Uẩn gặp được từ trước đến nay, bao gồm cả diện mạo và dáng người.

Nam Sơ cúi đầu, từ từ rửa tay, "Cám ơn."

Rửa tay xong, cô tắt vòi nước, đi ra ngoài, bên ngoài nhà vệ sinh chính là góc hành lang, Lâm Lục Kiêu ôm cánh tay đứng dựa vào tường, hình như đang chờ người, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, lại đều tự dời đi.

Nam Sơ cong cong khóe miệng, giọng nói truyền đến từ phía sau, "Cậu đã đến rồi?"

Lâm Lục Kiêu ừ một tiếng, tầm mắt lướt qua phía sau Nam Sơ, Hứa Uẩn bưng chậu nước rửa mặt đứng ở đằng kia, vẻ mặt của anh càng không kiên nhẫn, "Tìm tôi làm gì?"

Hứa Uẩn nói: "Cậu chờ mình một chút, mình về phòng thay quần áo khác rồi ra." Nói xong, liền chạy về ký túc xá của mình.

Nam Sơ nhìn anh chằm chằm một lát, thản nhiên lướt tầm mắt sang chổ khác, mặt không biến sắc lướt qua anh, đi về ký túc xá.

Đi qua bên cạnh anh thì nghe anh ho khan một cái.

Nam Sơ không để ý.

Anh lại ho hai tiếng rõ ràng, lôi kéo cô, "Em chờ một chút."

Nam Sơ quay đầu lại nhìn anh, Lâm Lục Kiêu buông lỏng tay, dựa vào tường, nhìn cô, vừa định nói chuyện, một người bưng chậu rửa từ phía sau bước đến, là Lưu Hạ Hàn, lên tiếng chào hỏi Nam Sơ, lại gọi đội trưởng Lâm, bước hai bước, dường như sực nhớ ra gì đó, xoay người trở lại trước mặt Nam Sơ, "Anh mới vừa nghe chỉ đạo Dương nói, ngày mai sẽ huấn luyện trèo thang gác vào tòa nhà (*) đó, hai người một tổ, em tìm được người chưa? Hay là hai chúng ta một tổ đi."

(*) Raw là 钩梯攀楼  câu thê bám lâu: đại khái là kiểu trèo thang mà cái thang này đặt dựa vào tòa nhà.

Anh mắt Lâm Lục Kiêu chợt sâu, đôi mắt nhìn chằm chằm Nam sơ.

Nam Sơ suy nghĩ một chút, "Ngày mai rồi tính."

Lưu Hạ Hàn gật đầu, quay đầu nói với Lâm Lục Kiêu: "Được, đội trưởng Lâm, anh cũng đi ngủ sớm một chút."

Lâm Lục Kiêu nhìn anh ta, khịt mũi cười lạnh, "Anh cũng vậy."

Lưu Hạ Hàn rời đi.

Trên hành lang lại còn lại hai người, Nam Sơ nhìn Lâm Lục Kiêu, "Có chuyện gì không? Không có gì thì em vào đây."

Mắt Lâm Lục Kiêu xếch lên: "Cái người này là thái độ gì đây, có phải hôn một chút mới thành thật lại không?"

Nam Sơ liếc anh, "Cút."

Người này thật sự là da mặt dày mà.

Lâm Lục Kiêu lướt mắt nhìn bốn phía, xác định không có ai, mới giật nhẹ khóe miệng, đe dọa nói: "Ngày mai không cho chung tổ với anh ta, nghe không?"

"Ngươi trông được à?"

"Trưa mai cơm nước xong anh ra sau núi chờ em, em dám không tới thử xem?"

"Em không đi, anh với tham mưu trưởng Hứa của anh đi đi, còn lâu em mới đi."

Nam Sơ không nhịn được trêu chọc anh.

Lâm Lục Kiêu trợn mắt, "Em nhắc cô ấy làm gì chứ?"

"Không nói nữa, em vào đây."

Lâm Lục Kiêu kéo cô, hạ thấp giọng: "Trưa mai ăn xong sớm một chút rồi đến nha, đừng để người khác thấy, nghe không?"

Nam Sơ trợn mắt, hất anh ra: "Em có nói muốn đi sao?"

Mẹ nó, cô nhóc này.

......

Hứa Uẩn thay đồ đi ra, Lâm Lục Kiêu dựa vào tường, ngước đầu, nghe tiếng bước chân, cúi đầu nói: "Gọi tôi tới đây làm gì?"

Hứa Uẩn sửa cổ áo lại một chút, lấy hết dũng khí, "Lâm Lục Kiêu, hai chúng ta thử một chút thôi."

Người đàn ông dựa tường sững sờ, giống như nghe chuyện cười, có hơi không thể tin, "Cô nói cái gì?"

Sau lưng còn có mấy binh lính tới lui rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, nhao nhao dừng bước lại.

Hứa Uẩn cũng không quan tâm, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: "Em hiểu rõ anh đang độc thân, mấy năm nay đều vậy, từ trung học em chỉ thích anh, khi đó lòng tự trọng quá cao, khi đó cứ mãi nói ngược, rõ ràng trong lòng rất thích, nhưng mà ngoài mặt lại làm bộ như ghét bỏ, sau đó lại biết anh thi trường quân đội, nhiều lần muốn hỏi Đại Lưu hỏi về anh, nhưng cũng không đủ can đảm. Nhưng em cảm thấy, bây giờ chúng ta gặp nhau là một duyên phận, em không thể trốn tránh nữa, em thật sự thích anh, em muốn đi cùng anh."

Lâm Lục Kiêu rũ mắt nhìn cô, "Cô cảm thấy đây là duyên phận?"

Hứa Uẩn cúi đầu nói: "Có lẽ cũng có yếu tố con người, nhưng cũng là một phần duyên phận, không phải sao?"

Không đợi Lâm Lục Kiêu nói gì, đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, nhóm lính phòng cháy vung vẫy chậu rửa mặt bàn chải đánh răng khăn lông trong tay, cao giọng hô hào, giống như là Hứa Uẩn mời viện trợ ở bên ngoài, sóng sau cao hơn sóng trước.

"Ở chung một chỗ!"

"Ở chung một chỗ!"

"Đồng ý với cô ấy đi!"

"Đồng ý với cô ấy đi!"

......

Náo loạn như vậy, toàn bộ trung đội đều ra xem náo nhiệt.

Ngay cả sát vách cũng nghe được động tĩnh, ba cô gái cũng khoác áo bước ra ngoài, Nam Sơ đứng cuối cùng, trong miệng nhai kẹo, ánh mắt thản nhiên rơi trên người hai người.

Từ Á xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, gia nhập hỗn chiến: "Đồng ý với cô ấy đi! Đồng ý đi!"

Lâm Lục Kiêu nhìn về phía Nam Sơ, trong ánh mắt đều là bất đắc dĩ.

Làn sóng ngày càng dữ dội, Lâm Lục Kiêu bỏ tay vào túi, không thể nhịn được nữa, phát ra một tiếng rống dữ tợn, "Con mẹ nó cút hết cho tôi."

Tiếng reo hò chợt ngừng lại.

"Ba giây, không đi xuống lầu chạy quanh sân."

"Một."

Mới vừa đếm một, ồn ào một chút, vừa rồi người còn kín hết hành lang, trong nháy mắt đã trống rỗng, ngay cả cọng lông cũng không thấy.

Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn Hứa Uẩn, nói: "Tôi từ chối."

Hứa Uẩn chợt ngẩng đầu lên, đáy mắt chứa đầy ánh nước, "Anh đừng vội từ chối, em biết có thể bây giờ anh vẫn chưa thích em, nhưng Mạnh Xử cũng hi vọng…..cho hai chúng ta chút thời gian ở cạnh nha......"

Lâm Lục Kiêu hoàn toàn mất hết kiên nhẫn: "Mạnh Xử đồng ý với cô cái gì cô đi tìm ông ấy đi, tôi có người trong lòng rồi, hiểu chưa?"

Lời này, thật ra còn khiến người ta kinh ngạc hơn ba từ "tôi từ chối", người trong lòng Lâm Lục Kiêu, nên là dáng vẻ gì? Cô gái được anh yêu, nên là dáng vẻ gì?

Loại ghen tỵ đó đang nảy sinh điên cuồng.

Nhưng niềm kiêu hãnh duy nhất khiến cô ta không thể không bình tĩnh lại, Hứa Uẩn nhanh chóng lau khóe mắt, "Anh coi như hôm nay em thả rắm đi." Nói xong, xoay người rời đi.

......

Sáng sớm huấn luyện leo thang, vẻ mặt Lâm Lục Kiêu rất thối, mọi người cho rằng vì chuyện của Hứa Uẩn ngày hôm qua, bị mọi người trêu chọc nên tâm tình không thoải mái, cho nên suốt buổi sáng đều nghiêm mặt.

Lúc ăn cơm trưa, Lâm Lục Kiêu nhanh chóng ăn cơm, liếc nhìn Nam Sơ, lập tức đi ra ngoài.

Anh tính đi tính lại, cảm thấy lúc này là lúc an toàn nhất, chắc là "con mắt" vẫn còn đang ăn cơm, chỉ cần Nam Sơ nghe theo anh, ăn nhanh lên một chút.

Lâm Lục Kiêu dựa vào thân cây hút xong hai điếu thuốc mới thấy Nam Sơ đi tới, anh tắt thuốc đi, đi đến kéo người tới đây, kéo tới sau rừng cây nhỏ, "Sao lại trễ như vậy?"

Hai người giống như đôi tình nhân nhỏ, trốn phía sau cây.

Nam Sơ hừ hừ, "Em trốn người ta rồi mới tới được."

Lâm Lục Kiêu xoa nhẹ đem nàn tóc cô, "Anh cũng không đâu có tức giận, em tức giận gì chứ? Hôm qua anh nói thế nào? Buổi sáng em cố ý chọc giận anh đúng không?"

Nam Sơ dựa vào thân cây, ngước đầu, nhìn vào mắt anh: "Muốn nghe giải thích hả?"

"Nói đi." Vẻ mặt này của Lâm Lục Kiêu ngược lại cũng không phải là vẻ mặt thật sự muốn nghe giải thích gì.

"Chỉ đạo Dương nói phải chăm sóc mấy cô gái, bảo nam nữ hợp lại, Từ Á thích Mục Trạch, em mà muốn giành Mục Trạch với cô ấy, người ta chắc chắn hận chết em, em đắc tội với Nghiêm Đại rồi nên không thể gây thêm chuyện nữa, nếu không ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu gì, vừa nhìn đã biết Trịnh Bình có tình cảm với Nghiêm Đại, em có gấp gáp người ta cũng không nhất định chịu cùng đội với em, về phần Lưu Hạ Hàn --"

Tay Lâm Lục Kiêu chống trên thân cây, không đợi cô nói xong, cúi đầu cắn môi cô, dùng sức mút lấy, đầu lưỡi cạy môi cô ra, nhanh chóng xâm nhập, từng chút một, người này hôn cũng giống như bản thân anh vậy, rất bá đạo, không chừa lại chút cơ hội để thở nữa, tiến vào không chừa đường lui, hôn một lát, Nam Sơ không còn hơi sức, anh liên tục chiến đấu ở các chiến trường khóe môi, mạnh mẽ cắn từng chút.

"Tên nhóc kia thích em."

Nam Sơ ôm cổ anh, nắm thật chặt, dán chặt vào anh, ngữa mặt ra, răng môi quấn quít, liều chết triền miên, vào khoảnh khắc này, hai người chưa từng trải qua đỉnh cao của tình yêu, nụ hôn này trở nên vô cùng vui sướng.

Nếu thích, vậy thì thích thôi, chưa từng nghĩ đến tương lai, ngay lúc này cũng chỉ muốn vùi cô vào trong xương cốt của mình.

Đây chính là Lâm Lục Kiêu.

Hơi thở chính nghĩa, sạch sẽ lưu loát, cứng rắn kiên cố như sắt thép, nhưng bản thân anh có một tình cảm dịu dàng và tình yêu chân thành nhất trên thế giới.

Một khi đã yêu, sẽ liều chết không ngừng.

"Còn em thì thích anh nha." Cô nàng bị hôn đến thở hổn hển, ghé sát vào tai anh khẽ nói.

"Ông đây nhịn em lâu quá rồi." Anh nói.