Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

Chương 93





Mỗi người đều có quá khứ, cho dù là tốt đẹp, khổ sở hay hối hận, Phó Lễ Hành biết rõ, người hiện tại đang dính trên người như con gấu Đồng Vũ Vụ này đã trải qua quá khứ mới đến được trước mặt anh.

Nếu phủ nhận quá khứ của cô, thì cô sẽ không hoàn chỉnh.

Quá khứ của cô anh không tham dự được, anh có thể tiếc nuối, thậm chí là ghen tỵ với người từng cho cô ấm áp, nhưng tuyệt đối không thể giận chó đánh mèo lên cô được.
Đồng Vụ Vụ thấy Phó Lễ Hành đột nhiên xuất hiện ở nhà vui vẻ không ngừng được.
Ngay cả cô cũng không biết, trong nháy mắt sự kinh ngạc và nổi nhớ nhung của cô đã đạt tới đỉnh điểm, khi Phó Lễ Hành đi vào phòng tắm, cô nghe thấy tiếng nước chảy, trong lòng có một loại an tâm trước nay chưa từng có.
Gần đây cô rất thích đăng lên vòng bạn bè mặc dù chỉ có mình cô thấy được, nhưng cô nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày, những ghi chép về tâm trạng của Phó Lễ Hành có thể anh sẽ nhìn thấy được.

Có lẽ sẽ có một ngày, có thể anh sẽ hiểu được lòng cô.

Có lẽ đó cũng là chuyện của nhiều năm về sau.
[Hôm nay Phó Lễ Hành đột nhiên về nhà, tôi thật sự rất vui, anh ấy đang tắm, tôi có nên đánh lén một chút không nhỉ/ cười nham hiểm.]
Còn về màn pháo hoa trong sinh nhật kia, cô không dám đi hỏi cũng không dám đi thăm dò, trong lòng cũng đã có đáp án, cũng may “thẳng nam” Phó Lễ Hành có “khuyết điểm” này, anh đã không phát hiện và để ý đến chi tiết này, có thể là anh nghĩ do cô sắp xếp, điều này cũng làm cho cô lo lắng vài ngày, khi phát hiện anh không có gì không thích hợp thì mới thầm yên tâm, nếu anh biết Tần Dịch vì cô mà bắn màn pháo hoa 25 phút kia, cô cũng không biết phải làm thế nào nữa?
Mấy ngày này, Đồng Vụ Vụ nghĩ đến nội dung trong tiểu thuyết, nội dung rõ ràng xảy ra sai sót, Tần dịch ngoài đời so với trong tiểu thuyết còn làm người ta chán ghét hơn.
Rõ ràng trong tiểu thuyết hắn ta chỉ gọi điện thoại thôi, vậy mà bây giờ ngang nhiên bắn pháo hoa, hắn xem Phó Lễ Hành chết rồi sao?
Đồng Vũ Vụ ngồi xếp bằng trên giường, tự nói: “Sao lại như vậy?”

Liễu Vân Khê sao lại như vậy, vẫn chưa tóm được Tần Dịch sao? Mặc dù cô rất ghê tởm hành vi thế thân này, nhưng còn hơn để Tần Dịch hết lần này đến lần khác khiến cô và Phó Lễ Hành cảm thấy ghê tởm, cô hi vọng Liễu Vân Khê có thể nhanh chóng cùng Tần Dịch bên nhau.
Đồng Vũ Vụ lắc lắc đầu, quyết định không suy nghĩ đến chuyện chán ghét đó nữa, cô xuống giường đi đến trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, laị quay đầu nhìn về hướng phòng tắm cười giảo hoạt.
Cứ quyết định như vậy đi!
Thật muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và thẹn thùng của Phó Lễ Hành.
Cô không mang dép.

Chân trần giẫm lên thảm, từ đầu đến chân đều rất tinh xảo, đôi chân không tỳ vết, trắng nõn mịn màng, móng tay mượt mà sáng bóng, vừa phải, không mập mà cũng không ốm.
Trên mặt cô có ý cười nghịch ngợm bướng bỉnh, đi đến của phòng tắm, tay đặt lên nắm cửa.
Sau đó, hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa ra.
Trong phòng tắm tràn dầy hơi nước, Phó lễ Hành đang đứng dưới vòi sen, cào cào tóc, tùy ý ngửa đầu lên để nước ấm chảy xuống cơ thể.
Ở thời đại thức ăn nhanh này, rất nhiều đàn ông 30 tuổi đều bắt đầu mập ra, dường như Phó Lễ Hành có gien tốt, mà anh cũng biết hạn chế, nên dáng người cao ngất, không có thừa miếng mỡ nào, nước ở vòi sen xả xuống có chút lớn, anh lại đang suy nghĩ đến chuyện khác, nên không chú ý đến cửa phòng tắm bị mở ra, cũng không phát hiện Đồng Vũ Vụ đang nhẹ nhàng tiến vào, mãi cho đến khi cảm giác có người ôm từ sau lưng, anh mới tỉnh táo lại.
Anh cúi đầu xuống, phát hiện trên eo xuất hiện đôi tay.
Đồng Vũ Vụ đã tắm rồi, lúc này ôm sau lưng Phó Lễ Hành nên không bao lâu cũng bị ướt.
Phó Lễ Hành điển hình là vai rộng eo hẹp, sườn mặt của Đồng Vũ Vụ dán vào lưng anh có cảm giác như đang dựa vào núi lớn cảm thấy rất an toàn.
“Sao em lại vào đây?” Phó Lễ Hành có chút bất ngờ nhưng vẫn làm bộ trấn định.
Đồng Vũ Vụ ừ một tiếng: “Em không thể vào được sao? Đây cũng là phòng tắm của em mà.”
Phó Lễ Hành bất đắc dĩ cười, câu trả lời “càn quấy” này rất phù hợp với tính cách của cô.

……
………….
Khi Phó Lễ Hành ôm Đồng Vũ Vụ không còn sức lực theo kiểu công chúa trở về giường lớn, anh còn rất cao hứng trêu chọc cô một câu: “Hổ giấy.”
Đồng Vũ Vụ mệt không mở mắt nổi, được rồi, giờ thì không cần lo mất ngủ nữa, mặc dù bây giờ đã khuya, nhưng cô nghĩ nhiều nhất là nửa tiếng nữa là có thể tiến vào mộng đẹp rồi, cả người mệt mỏi đến mức không muốn nói chuyện.
Trong khoảng thời gian này Phó Lễ Hành rất dễ “xúc động” xem ra trước đây anh thực sự chỉ là nhu cầu, nói không chừng trước đây chỉ là làm có lệ với cô, bây giờ anh mới lộ mặt thật ra.
Thời điểm Phó Lễ Hành là nhà hiền triết thì luôn tràn đầy năng lượng, anh nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, nhìn lên đèn trên trần nhà.
Đồng Vũ Vụ tựa đầu vào ngực anh, hô hấp đều đều, không biết là đã ngủ chưa hay là đang chuẩn bị ngủ nữa.
“Vũ Vụ” Anh đột nhiên gọi cô.
Cô vẫn chưa ngủ say, miễn cưỡng lên tiếng, “Ân”
“Đây là nhà của chúng ta.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Tại sao lại nói những lời khó hiểu như vậy chứ.
“Đây là nhà của em.” Phó Lễ Hành lại nói thêm một câu.
Đây không chỉ là nhắc nhở cô mà cũng đang nhắc nhớ chính mình.
Đồng Vũ Vụ xác định
Phó Lễ Hành sẽ không nói chuyện gì quan trọng, nên cũng không đáp lại anh, nhắm mắt lại không nghe anh nói gì nữa, chìm vào giấc ngủ.

Phó Lễ Hành nhìn cô, cô sinh ra đã rất đẹp, lông mi cong như cánh quạt, còn lông mày đẹp như tranh vẽ rất phù hợp để miêu tả về cô.
Nhớ lại video giám sát ở Cẩm Thành Hoa Đình, trong lòng anh đã có quyết định.
Ngày hôm sau, Đồng Vũ Vụ hoàn toàn muốn từ bỏ việc kế hoạch, lúc trước để cho mẹ Tôn chị Lưu bọn họ về nhà cũ, ngoài miệng thì nói là muốn trở thành người vợ mẫu mực, nhưng thật ra mỗi ngày đều rất mặn mà, nhà cửa cho đến nay cô vẫn chưa quét qua, đều gọi điện thoại ám chỉ một chút sau đó thì Phó phu nhân sẽ cho người đến dọn dẹp, trước đây cô còn có thể rời giường chuẩn bị bữa sáng, hiện tại thì đều lười biếng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì liền buông thả.
Cũng may Phó Lễ Hành cũng không mong chờ cô có thể trở thành một người vợ có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

Buổi sáng khi anh rời giường, cô vẫn còn nằm ngủ trên giường lớn, anh cũng không nói gì, ngược lại lâu lâu có thời gian còn chuẩn bị bữa sáng cho cô nữa.
Buổi sáng khi Phó Lễ Hành rời nhà đến công ty, Đồng Vũ Vụ vẫn còn nằm trên giường.
Hôm nay cô có lý do chính đáng, ngày hôm qua bị bức ép tới khuya như vậy, cô cũng không phải là người sắt làm gì còn sức mà xuống bếp chuẩn bị được chứ?
Sau khi Phó Lễ Hành đến công ty, anh vẫn giống như thường ngày mở hòm thư lên xem có email quan trọng nào không, trợ lý pha cho anh một ly cà phê kiểu Mỹ, sau khi làm xong hết việc anh mới có thời gian gọi điện thoại cho Chu Trì thông báo một quyết định quan trọng.
Hai người đã làm bạn nhiều năm nên Phó Lễ Hành cũng không vòng vo, liền nói thẳng: “Chuyện khu du lịch Hòa Ngọc trước mắt hãy gác lại.”
Ở đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt của Chu Trì xuất hiện dấu chấm hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Gần đây hành vi của Phó Lễ Hành rất khó đoán.
Chu Trì tự hỏi anh ta cùng Phó Lễ Hành quen biết hơn hai mươi năm, nhưng hiện tại cũng không nghĩ ra được Phó Lễ Hành đang muốn làm gì nữa.
Lúc thì nói phải chen chân vào hạng mục của Tần gia, lúc thì nói là tạm gác lại, thay đổi đến mức Chu Trì không thể hiểu nổi.
Phó Lễ Hành nhéo nhéo mũi, so với trước kia bình tĩnh hơn nhiều, anh nói: “Thật ngại quá, lúc trước là do tôi quá xúc động.”
Từ xúc động này đối với Phó Lễ Hành quá mức xa lạ, Chu Trì cũng cảm thấy như vậy.
“Được rồi, tạm gác lại cũng được.

Hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc quá lớn, cho dù có muốn chen chân vào cũng không nhất định sẽ đạt được, đến lúc không lấy được mà còn tốn một đống nhân lực và tài lực nữa.”
“Ừ.”

Phó Lễ Hành cũng không phải vì nguyên nhân đó mà từ bỏ.
Nếu anh cương quyết muốn cho Tần Dịch một bài học, thì hạng mục này anh nhất định sẽ lấy được.
“Nhưng mà……” Phó Lễ Hành dừng một chút, chậm rãi nói: “Đem tin tức Phó thị nhắm đến khu du lịch Hòa Ngọc tiết lộ cho Tần Hoài biết.”
Chu Trì kinh ngạc: “Ông ta đã đắc tội với cậu sao? Mặc dù thân thể Tần Hoài không được khỏe mạnh phải lui về phía sau, nhưng mà người như ông ta không phải dễ chơi đâu.”
Phó Lễ Hành: “Cứ làm theo lời tôi nói đi.”
Nếu trên thế giới này còn người có thể trị được Tần Dịch, thì người đó nhất định là Tần Hoài.
Hiện tại bởi vì còn có Tần Hoài chống lưng nên Tần Dịch mới có thể như đứa trẻ không chịu lớn mà không biết kiêng nể như vậy.
Một khi Tần Hoài biết chuyện Phó thị muốn cướp hạng mục này thì với kinh nghiệm của Tần Hoài nhất định sẽ đi điều tra rõ ràng, đương nhiên cũng sẽ biết những chuyện ngu ngốc mà Tần Dịch đã làm, đến lúc đó Tần Hoài vẫn có thể ngồi yên được nữa sao? Mẹ kế của Tần Dịch muốn mượn dao giết người cũng phải xem Tần Hoài có cho phép hay không.
Chu Trì thở dài: “Cậu gần đây thật khó nắm bắt.”
Phó Lễ Hành cười khẽ: “Cậu đừng nắm bắt tôi.”
Mãi cho đến trước ngày hôm qua, anh còn muốn cho Tần Dịch một bài học, nhưng sau khi nhìn thấy đoạn video giám sát ở Cẩm Thành Hoa Đình, anh cũng không còn hứng thú nữa.
Vào sinh nhật 18 tuổi, cô giống như một con chim, chỉ biết cúi đầu đắm chìm trong thế giới của mình, không ai nhớ đến sinh nhật của cô, hoặc có thể nói có người nhớ đến, nhưng bọn họ lại xem sinh nhật của cô không quan trọng, mà bản thân cô cũng không phải là người quan trọng.
Khi cô 25 tuổi nhớ lại mọi chuyện lúc 18 tuổi, giọng điệu vẫn ảm đạm, cho dù như thế nào, Tần Dịch vẫn nhớ rõ, Tần Dịch cho cô sự ấm áp, nếu anh cứ nhất định khiến cho Tần Dịch phải trả giá thì cuối cùng người khổ sở cũng là cô.
Quá khứ của một người có như thế nào thì là chồng của cô, anh cũng không thể phá hủy được.
Chỉ cần Tần Dịch có thể dừng lại, anh cũng sẽ không truy cứu nữa, anh tin tưởng, Tần Hoài nhất định sẽ không để Tần Dịch lại làm chuyện ngu ngốc nữa.
Đơn giản anh chỉ muốn khi vợ anh nhớ lại sinh nhật 18 tuổi sẽ không còn ảm đạm, không có một chút ánh sáng nào nữa, còn có người cho cô một màn pháo hoa, chiếu sáng thế giới của cô, chẳng lẽ bây giờ anh lại vì chuyện đó mà muốn loại bỏ nó, để cho sau này khi cô nhớ lại sẽ cảm thấy khổ sở và hối hận sao?
Anh không tham dự vào sinh nhật 18 tuổi của cô thì cũng không cần phải đi loại bỏ ký ức của cô.
Còn hiện tại Tần Dịch làm cái gì, nói những lời này nọ cũng không cần phải để cô biết..