Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

Chương 118





“Thật là quyền lợi của tôi đã cho Vụ tỷ, đại mạo hiểm cũng không thể buông tha cho hai vợ chồng bọn được.” Tiểu Đồng xoa xoa tay cười, “Yên tâm, tôi sẽ không đưa ra mạo hiểm gọi điện thoại cho mối tình đầu hay bạn gái trước đâu.”
Chu Trì bất mãn: “Cô phân biệt đối xử, vừa rồi còn bắt tôi gọi điện thoại cho mối tình đầu.”
Tiểu Đồng vô tội nói, “Ai biết là anh còn giữ số điện thoại của mối tình đầu đâu.

Nói đi, chẳng lẽ đàn ông các anh không biết chuyện lưu số điện thoại của mối tình đầu chính là chuyện không thể tha thứ hay sao?”
Đồng Vũ Vụ cũng nhân cơ hội này nói đía thêm vào, “Đúng vậy, tôi cũng thấy phản cảm với chuyện này, nhưng mà Chu Trì hắn vẫn là đàn ông độc thân, cũng không có vấn đề gì nhưng mà sau này có bạn gái là vấn đề lớn.”
Cuối cùng đại mạo hiểm cũng không giải quyết được.
Dù sao Phó Lễ Hành cũng là đàn ông đã kết hôn, vợ của anh cũng đang ngồi bên cạnh, đại mạo hiểm đều là cố ý chỉnh đốn, mọi người đều là người trưởng thành nên cũng rất có chừng mực, hơn nữa vừa nhìn là biết Phó Lễ Hành là người không thích đùa giỡn lại nói chơi đại mạo hiểm, anh nghiêm túc, đứng đắng và kiêu ngạo nhưng khi anh cùng bọn Chu Trì đối mặt với trò chơi của tiểu Đồng hận không thể trở lại thời học sinh.
Vòng này đến đây cũng xem như là xong, mấy người khác ngoài mặt vẫn thể hiện phong cách quý ông, nhưng vẫn để ý đến chuyện riêng, từ hôm qua đến nay, đã hai ngày trôi qua, có không ít công việc cần xử lý, đừng nhìn Chu Trì la hét muốn về phòng ngủ, muốn trở về phòng, chỉ sợ dù có say cũng phải nhanh chóng tắm nước lạnh để tính táo rồi lại xử lý công việc.
Sau khi Đồng Vũ Vụ theo Phó Lễ Hành về phòng, thừa dịp uống chút bia, lớn mật giả say, cô lôi kéo cánh tay của Phó Lễ Hành “Anh không phải là quên chuyện quan trọng gì chứ, không phải nói trở về sẽ nói sao?”
Nếu không có cơ hội này, cô sẽ không hỏi Phó Lễ Hành vấn đề tìm ngược này đâu.
Lý trí nói với cô, hiện tại chính là hiện tại, quá khứ đã qua rồi, không thể đối với quá khứ của anh mà cố chấp để ý được, dù sao cô cũng không có quyền yêu cầu anh trước khi gặp cô phải thủ thân như ngọc được, phải chấp nhận, chính cô cũng không phải không có người yêu cũ, người theo đuổi cũng không phải chỉ có một mình Vạn Lâm Gia.
Bộ não của con người luôn như vậy, một bên là lý trí, một bên khác chính là cảm tính.
Cô thừa nhận cô để tâm đến chuyện của Phó Lễ Hành, muốn biết quá khứ của anh, những chuyện liên quan đến anh, để tìm ra được cô là người đặc biệt nhất đối với anh.
Đàn ông đương nhiên cũng có tôn nghiêm của đàn ông.
Phó Lễ Hành thấy cô giống như say, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo, thở dài một hơi, “Em rất tò mò chuyện này sao?”
“Em không hiếu kỳ chuyện này, nhưng chuyện gì của anh em cũng hiếu kỳ.” Đồng Vũ Vụ biết, nếu muốn nói thật cũng cần có không khí thích hợp, cô chủ động đề nghị: “Bây giờ còn sớm, anh nói chuyện với em một chút, chúng ta uống rượu vang nha?”
Phó Lễ Hành biết chuyện này không qua được, nghĩ đến công việc, xác định không có chuyện gì khẩn cấp cần anh đích thân xử lý, cho nên, ừ một tiếng xem như là đồng ý.
Đồng Vũ Vụ vui vẻ chạy đến đầu giường lấy thực đơn trong phòng khách sạn, gọi đến số lễ tân, yêu cầu mang lên một chai rượu vang đỏ và một ít đồ ăn vặt.
Tốc độ của khách sạn rất nhanh, lập tức có nhân viên đẩy xe mang rượu và đồ ăn đến.
Đồng Vũ Vụ cũng đã tỉnh rượu, đem rượu vang đổ ra mới quay đầu nói với Phó Lễ Hành: “Anh chấp nhận một chút, em đã xem thực đơn, đây là loại rượu vang mắc nhất ở khách sạn này rồi.”
Phó Lễ Hành gật đầu, đi đến bàn ngồi xuống.

“Không cần phải căng thẳng, cùng em nói chuyện không thoải mái sao?” Đồng Vũ Vụ thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phó Lễ Hành, xì cười lên tiếng, “Anh nhìn em xem, em ở trước mặt anh cũng rất thả lỏng.

Yên tâm đi, em đã chuẩn bị tâm lý rồi, em là loại người vì chuyện quá khứ của anh có mấy người bạn gái mà sẽ tức giận sao?”
Phó Lễ Hành nghiêm túc nhìn cô, giống như đang xem thử những lời cô nói là thật hay giả, sau đó lại cảm thấy chuyện này rất khó khăn, lối suy nghĩ của vợ anh không phải một sớm một chiều mà anh có thể đoán được, nhân tiện nói: “Anh không biết.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Người này nhanh như vậy đã nhìn ra được bản chất của cô rồi sao?
Nhưng mà lúc này không thể cáu khỉnh, ai biết còn cơ hội để ép anh nói hay không chứ?
Làm một người phụ nữ thành thục, tốt nhất là không nên hỏi về mối tình mà lão công đã trải qua, nhưng mà ở trước mặt Phó Lễ Hành cô vĩnh viễn không phải là môt người thành thục.
“Nói, nói mau.” Đồng Vũ Vụ nắm tay anh, “Em thật sự rất hiếu kỳ.”
Phó Lễ Hành khó hiểu nhìn cô, “Cái này có gì đáng tò mò chứ?” Vì sao em không hỏi anh mấy tuổi thì đứng nhất, anh cảm thấy chuyện này nói không chừng còn thú vị và có ý nghĩa hơn đó.”
“Mười tám tuổi sao?” Đồng Vũ Vụ biết anh cố ý nên hỏi thẳng.
Nếu cứ nói tiếp như vậy, nói không chừng hai người sẽ nói đến những thành tích thời đi học luôn, buổi tối lãng mạng như vậy sao lại nói về chuyện thời đi học nha, lúc này cô cũng không có đồng phục học sinh, chán!
Nghĩ vậy, cô quyết đoán nói thẳng vào chủ đề, “Năm mười tám tuổi sao?”
Thấy Phó Lễ Hành không phải là người ăn chơi giống Chu Trì, lấy tác phong làm việc và nhân phẩm của anh, cô thấy trước năm 18 tuổi mà phát sinh loại chuyện kia là vô cùng vô lý.
Phòng đoán từ năm 18 tuổi, có thể sẽ chính xác hơn.
Phó Lễ Hành sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại ý của cô, anh nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn, giọng điệu trầm thấp: “Không sớm như vậy.”
Nếu cô thật sự có hứng thú với chuyện này, lúc này bộ dạng không có được câu trả lời nhất định sẽ không bỏ qua, anh cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Trong lòng Đồng Vũ Vụ vui vẻ một chút, chuyện này chứng tỏ anh và hoa hậu giảng đường tình cảm trong sáng……khoan đã, nghĩ đến sao lại càng tức giận hơn?
Quên đi, đều là chuyện quá khứ, hoa hậu giảng đường cũng đã kết hôn sinh con, nên không liên quan đến cô ấy.
“20 tuổi?” Đồng Vũ Vụ dò hỏi.
Vẻ mặt Phó Lễ Hành “vì sao tôi phải trả lời câu hỏi ngu ngốc này”, giọng điệu cứng ngắc hơn nhiều, “Không sớm như vậy.”
Đồng Vũ Vụ “oa oa” một tiếng, so với ấn tượng của cô thì trễ hơn một chút, “Vậy 23 tuổi sao?”

Sau khi nói ra, cô lại cảm thấy không được đúng lắm, dù sao thì căn cứ vào nghiên cứu và điều tra, phần lớn lần đầu tiên đều nằm trong khoảng 20 đến 23 tuổi.
Ngay khi cô chuẩn bị bớt đi hai tuổi rồi hỏi lại, lại nghe thấy người đàn ông đối diện cô mở miệng một lần nữa, “Không sớm như vậy.”
Điều này thật sự làm Đồng Vũ Vụ chấn kinh!
Không đợi Đồng Vũ Vụ tiếp tục hỏi, Phó Lễ Hành đứng dậy, “Anh đi tắm.”
Thật kỳ lạ cô rất có hứng thú với chuyện này, thật kỳ lạ cô hỏi anh khiến anh dâng lên kích động muốn chạy trốn.
Không đợi Đồng Vũ Vụ phản ứng lại, Phó Lễ Hành lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm, ngay cả ly rượu cũng chưa uống.
Nếu nói đối với chuyện này ban đầu cô chỉ có hứng thú năm phần, nhưng hiện tại lại là mười phần, dù sao lúc anh tắm rửa cô vào góp vui cũng không phải là lần đầu, trước lạ sau quen, anh vừa bước vào, quần áo còn chưa cởi, cô đã đi theo vào.
Có thể cô bị Phó Lễ Hành ảnh hưởng, hiện tại cũng bị bệnh sạch sẽ, anh vừa cởi áo khoác, cô liền nhanh chóng nhận lấy, để bên cạnh bồn tắm, lúc này mới ngồi xuống, hai chân đung đưa, đem nơi này trở thành xà đơn trong sân tập thể dục.
“Nói đi mà.”
Phó Lễ Hành không muốn nói thêm nữa, hai tay anh dừng lại ở nút áo sơ mi một chút, bình tĩnh nhìn cô, “Anh phải tắm rửa, em đi ra ngoài một chút đi.”
Đồng Vũ Vụ phát hiện trong xương cốt mình có tiềm chất trở thành bá đạo tổng tài! Giống như bây giờ, cô lại thốt ra một câu nói nổi tiếng: “Cũng đâu phải em chưa từng nhìn đâu.”
Phó Lễ Hành: “……..”
Cô ý thức được mình đã quá phận, nhanh che miệng lại, thấy biểu tình của Phó Lễ Hành bình tĩnh, lại vội vàng nói: “Không phải đâu, em chỉ muốn biết chuyện này thôi, hiện tại anh lại gợi lên hứng thú cho em, nếu không cho em một đáp án, tối nay em sẽ không ngủ được.”
Đàn ông bình thường đối với câu hỏi này cũng không khiêng dè,
Trừ khi…….
Nhất thời Đồng Vũ Vụ có một suy đoán lớn mật, suy đoán hiện lên trong đầu cô lại cảm thấy không phải sự thật, nhưng vẫn dò hỏi: “Chẳng lẽ là…28 tuổi sao?
Thấy Phó Lễ Hành không hé răng, Đồng Vũ Vụ vốn cho rằng “mình lớn mật lại bạo dạn như vậy” nhất thời bị kinh sợ.
Cô có nên rửa mặt một cái để thanh tỉnh một chút hay không?
Cư nhiên lại dám có suy nghĩ như vậy, cư nhiên lại dám suy đoán như vậy, có phải rất quá đáng hay không?
Nhưng sao Phó Lễ Hành lại không nói lời nào, vì sao không phủ nhận! Giờ phút này, Đồng Vũ Vụ phải tự thừa nhận, cho dù Phó Lễ Hành có nói dối, nhưng trong lòng cô có một sự thỏa mãn mà từ trước đến nay chưa từng có.
Chẳng lẽ cô giống như đại đa số đàn ông có được lần đầu tiên của bạn gái hay vợ nên vui mừng như điên sao?

“Thật sao?” Đồng Vũ Vụ nhìn anh một cái, thấy anh không có ý phủ nhận, trong phút chốt, lời nói chưa qua đại não lại thốt lên, “Khó trách lúc đó anh có chút nhanh.”
Thật ra lúc ấy cô cũng không có kinh nghiệm, nhưng vào trước đêm tân hôn, cô cũng tìm hiểu mốt chút tư liệu liên quan, thời còn trẻ cũng từng xem qua vài bộ tiểu thuyết, không đến mức hoàn toàn không hiểu gì, nhưng mà buổi tối hôm đó cô rất căn thẳng cũng rất đau, cho nên cũng không quan sát phản ứng của Phó Lễ Hành.

Bây giờ cố nhớ lại, có rất nhiều chi tiết rất mơ hồ, ấn tượng duy nhất chính là thời gian chịu khổ cũng không có kéo dài.
Lúc ấy cô hận không thể nhanh chóng kết thúc, thật đúng là không cẩn thận suy nghĩ đến vấn đề này.

Mặc dù lúc ấy cô cũng có chút tâm tư mà suy đoán, nhưng cũng chỉ cho là lâu rồi anh không làm chuyện này.
Phó Lễ Hành: “?”
Vẻ mặt bình tĩnh của anh bị nứt ra một giây.
Lòng tự trọng của đàn ông nha, người phụ nữ này lại dám nói.
Thời gian sau đó, Đồng Vũ Vụ thật sự không được ngủ, Phó Lễ Hành đã dùng hành động để chứng minh anh không còn là Phó Lễ Hành của hai năm trước nữa rồi, anh hiện tại là Phó Lễ Hành lão luyện rồi.
Buổi tối cuối cùng ở Cao Thành, Đồng Vũ Vụ vừa mệt vừa vui vẻ.
Vui mừng vì cô đơn phương nhận định mình là người đặc biệt nhất với Phó Lễ Hành.
Chuyện này giống như đã đóng đinh, không ai có thể phủ nhận được!
Cho dù anh có lừa cô, cô cũng cho là thật.
Sau khi trở về từ Cao Thành, Phó Lễ Hành lai tiếp tục ngày tháng bận rộn với công việc.
Đồng Vũ Vụ cũng không rảnh rỗi, bởi vì hệ thống lại thông báo nhiệm vụ mới, nhiệm vụ lần này tiền thưởng gấp mấy lần so với lần trước.
Hệ thống: [Nhiệm vụ 5, trong một tuần thuê một căn phòng bạn thích, hơn nữa tiền thuê tháng kế tiếp bạn phải kiếm được bằng năng lực của bạn, trong vòng nửa năm, nửa năm sau nhiệm vụ hoàn thành, tiền thưởng là 200 vạn, sau nửa năm sẽ thông báo nhiệm vụ khác.]
Đồng Vũ Vụ: [Phòng cho thuê, dưới danh nghĩa tôi có mấy cái, cho dù thật sự ly hôn, cũng không đến nổi lưu lạc đi thuê phòng ở.]
Hệ thống: [Có muốn khiêu chiến nhiệm vụ nay hay không?]
Đồng Vũ Vụ: […….Mặc kệ tôi thuê giá như thế nào, bên các anh cũng không can thiệp vào đúng không?]
Hệ thống: [Đay là lựa chọn của người chơi, hệ thống sẽ không can thiệp, nhưng có một chút cần nhắc nhỡ bạn, một tháng phải ở trong phòng đó một ngày.]
Đồng Vũ Vụ: […….]
Fe, bỏ ý định thuê phòng giá rẻ.
Cô là một người sống hưởng thụ, phòng thuê một tháng một vạn, cô không muốn ở, nếu tiền thuê phòng rẻ hơn đối với cô mà nói không phải là khiêu chiến nhiệm vụ mà là độ kiếp, nhất định sẽ thất bại.
Đồng Vũ Vụ không dám phát động mọi người, chỉ biết tự mình lên mạng tìm tin tức cho thuê phòng, nếu một tháng ít nhất phải ở một ngày, cô muốn thuê một căn phòng mà cô hài lòng, chọn tới chọn lui, lọt vào mắt cô trên cơ bản tiền thuê đều là mấy vạn một tháng, mặc dù cô có nhiều tiền, nhưng cũng không phải người ngốc, có có khả năng thuê một phòng mấy vạn.

Hôm nay, Phó Lễ Hành ra cửa đi làm, Đồng Vũ Vụ cũng muốn đi ra ngoài xem phòng, xác định khu vực phòng cho thuê.
Yến Kinh quá lớn, cô ở trên mạng thu thập thông tin phòng cho thuê không có mục đích cụ thể.
Trên thế giới có rất nhiều chuyện trùng hợp, Đồng Vũ Vụ đi sai làn đường, không thể quay lại được, chờ đến khi cô chuẩn bị quay lại thì phát hiện nơi này có chút quen mắt.
Nơi này là nội thành cũ, sau khi cô lớn lên rất ít khi đến đây, có lần đến đây là đi chợ hải sản, nhưng mà cũng nhanh chóng trở về.
Trường trung học của cô ở khu vực này, không giống với nhiều người, cô không có cảm xúc gì với thời trung học, sau khi tốt nghiệp cũng không quay lại thăm trường, nhưng gần trường cũ có một con đường, khi đó cô thường xuyên cùng bạn bè đến đó ăn uống.
Có một nhà sách bình dân, vị trí mặt tiền, giá bình quân đầu người lúc đó cũng coi là cao, người đến chủ yếu không phải là học sinh.

Nhưng mà cô còn nhớ học sinh các cô cũng không thiếu tiền tiêu vặt, lại càng thích đến những địa phương đắt tiền, khi đó, cô cũng là khách quen của nhà sách đó.
Đồng Vũ Vụ đậu xe xong, theo trí nhớ tìm được nhà sách này, lại phát hiện không phải là buôn bán, cửa lại mở, cô mở kính râm ra đi vào, trong cửa hàng bày thùng to thùng nhỏ một cách lộn xộn.
Nghe bà chủ nói là phải chuyển nhà nhượng quyền cửa hàng.
Có thể là do đang dọn dẹp đồ đạc, nên cô cảm thấy trong không khí có bụi bẩn, khiến người ta không thoải mái, lúc chuẩn bị rời khỏi, lơ đãng nhìn thất một thùng đang mở ra, bên trên có một cuối sổ note màu tím, phía cuối bìa có một chữ T dùng mực đen viết.
Cô giật mình, nếu cô nhớ không lầm, cuốn sổ đó là của cô, nhưng sao lại ở đây?
Bà chủ kinh doanh cũng đã nhiều năm, tám năm trước Đồng Vũ Vụ cũng là khách quen nên vẫn còn nhớ rõ, cũng không phải trí nhớ của bà tốt mà là bộ dạng của cô rất đẹp, tám năm trước lại thường xuyên đến đây, vài năm không gặp, đột nhiên gặp lại, mới đầu cảm thấy rất quen, nhìn kỹ lại liền nghĩ ra, “Là cô sao? Thiếu chút nữa là không nhận ra rồi, nhưng mà cô so với trước kia đẹp hơn rất nhiều.”
Lão bản cũng là phụ nữ, nhìn thấy nhẫn kim cương trên ngón áp út của Đồng Vũ Vụ, liền cười nói: “Cô kết hôn rồi à, tôi nhớ rõ trước kia cô còn học trung học nha.”
Đồng Vũ Vụ không nghĩ đến lão bản còn nhớ cô, gật đầu một cái, mím môi cười, “Tôi kết hôn hai năm rồi, đúng rồi, lão bản, hình như đó là sổ tay của tôi…..”
Lão bản nhìn theo hướng tay cô chỉ, vỗ trán, “Đó đều là vật bị mất, chúng tôi sợ sẽ có người quay lại tìm, nên làm riêng một ngăn tủ để đồ bị mất ở đó, đây là của cô sao? Vậy cô lấy đi!”
Trên cuốn sổ cũng có bụi, Đồng Vũ Vụ chần chừ một chút, nhưng vẫn cầm lên, nhận lấy khăn tay lão bản đưa cẩn thận lau lau, lúc này mới mở bìa sổ ra.
Khi đó cô rất thích màu tím, sổ tay đều mua màu tím.
Mở cuốn sổ ra, những ký ức bị lãng quên cũng hiện ra trong đầu, lúc ấy cô mới 17 tuổi, mỗi ngày đều giải đề, lúc ấy có một đề vật lý cô không giải được, nên đem đề viết vào trong sổ, ngày hôm đó lại mang quá nhiều sách, lại gặp trời mưa, cô đi có chút gấp gáp nên để quên cuốn sổ ở lại nhà sách.
Đợi đến khi cô về nhà mới nhớ ra, đương nhiên là không có khả năng vì một cuốn sổ mà quay lại, càng không có khả năng tùy hứng kêu tài xế của Đồng gia đi lấy giúp cô lấy một cuốn sổ không quan trọng.
Sau đó lại đến nhà sách này, cuốn sổ này bị cô quên ra sau đầu.
Đây là một cuốn sổ mới, mở ra vẫn là đề vật lý khó giải khi đó, ý cười trên mặt vẫn chưa kịp thu lại, cô liền thấy bên dưới đề bài có phương thức giải đề không phức tạp lại chính xác…..
Khoan, khoan đã! Nét chứ này có chút giống với Phó Lễ Hành??
Sao lại như vậy được?.