Người Đại Diện Át Chủ Bài

Chương 25




Editor: Aubrey.

Tô Hàng mặc kệ hình tượng của mình, liên tục đập cửa, chẳng khác gì một người đàn bà chanh chua chửi ầm lên: "Ninh Đường! Lăn ra đây cho tôi, mở cửa ra! Anh có gan hãm hại tôi, sao không có gan đối mặt với tôi?! Anh mau ra đây, tôi biết anh đang ở nhà!"

Cửa mở ra, Tô Hàng lập tức xông vào như một con báo tuyết, vung tay lên hung hăng tát Ninh Đường một cái.

Chỉ tiếc là không trúng.

Ninh Đường phản ứng cực nhanh, nắm chặt cổ tay của Tô Hàng.

Thể trạng của hai người giống nhau, xét về chiều cao thì Ninh Đường chiếm ưu thế hơn, khi xảy ra xô xát thì không ai giành được thắng lợi, ai cũng không muốn chịu thiệt thòi.

Trong ấn tượng của Ninh Đường, Tô Hàng đúng là một trà xanh nam tâm cơ, khẩu phật tâm xà giống thật nhất mà cậu từng gặp.

Tô Hàng bước vào giới giải trí đầy hỗn loạn này với vẻ ngoài thuần khiết và bình dị, vô hại với cả con người và động vật, khiến cho người khác cảm thấy hắn có sự độc đáo và hấp dẫn riêng. Nhưng sau vỏ bọc đó là một con người quỷ kế đa đoan, nham hiểm giả dối, thích chơi đùa với tình cảm của người khác.

Lẽ ra những người như vậy nên được công nhận là thông minh, chứ không phải một kẻ điên như bây giờ.

Có thể thấy chuyện đạo nhạc và tìm người sáng tác thay đã khiến Tô Hàng bị đả kích lớn như thế nào, hoàn toàn mất đi lý trí.

Tô Hàng cười lạnh: "Kế hoạch hay lắm, thủ đoạn thật là cao thâm! Không hổ là trụ cột của công ty giải trí Kim Sa, thành công chuyển hướng của dư luận một cách ngoạn mục, lợi hại lắm!"

Ninh Đường hất tay Tô Hàng ra: "Những chuyện trên mạng là sự thật, tới tận bây giờ mà cậu vẫn không chịu nhận ra lỗi lầm của mình mà còn đổ lỗi cho người khác."

"Tôi bị anh hãm hại mới ra nông nỗi này!" Tô Hàng tức đến mức hai mắt đỏ ngầu: "Ngay từ ban đầu là âm mưu của anh, anh cố ý đến gặp Cao Phỉ Phỉ tại studio của tôi, khiến cho tôi phải mắng anh! Sau đó, anh đã xúi Five Stars ra tay đánh nhau với tôi, tất cả là kế hoạch của anh!"

Ninh Đường: "..."

Tô Hàng giơ tay ra, hung hăng chỉ vào mặt Ninh Đường: "Anh đã chờ tôi mắc câu, chờ cho đến khi tôi cắn câu! Trong lúc tôi liên lạc với truyền thông để tung video đánh nhau ra, anh rất vui mừng đúng không? Anh chẳng khác gì một tên tiểu nhân hèn hạ trốn trong góc tối cười trên nỗi đau của người khác, nhìn tôi bước từng bước vào cạm bẫy của anh! Thậm chí, anh bị gieo tiếng xấu, bị cư dân mạng tấn công, tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của anh, anh căn bản không lo sợ gì cả, thậm chí còn cười thầm! Bởi vì anh bị ghét càng nhiều, cú lộn ngược sẽ càng mạnh!"

Lúc nãy, Ninh Đường chỉ cảm thấy Tô Hàng giận quá nên hoá điên.

Hiện tại, Ninh Đường xác định Tô Hàng bị mất trí thật rồi.

"Tôi nói đúng rồi đúng không?! Âm mưu của anh đã thành công, kế hoạch của anh đã bị tôi đoán trúng rồi!" Tô Hàng bước lên một bước, nắm chặt hai tay của Ninh Đường: "Anh muốn dồn tôi vào đường cùng! Để trả thù tôi vì năm đó đã ăn cắp ca khúc của anh, kể cả cướp đi Cố Quân Dao, anh không tiếc hy sinh bản thân mình, bày ra một âm mưu lớn như vậy, anh đúng là bị điên rồi!"

Chỗ hở quá nhiều, nhưng Ninh Đường không biết nên xen vào từ đâu.

Cậu chỉ có thể nhìn kẻ điên trước mặt bằng cặp mắt thương hại và giễu cợt: "Hoá ra đoạn video đó là do cậu tiết lộ, vậy mà vẫn đổ lỗi cho tôi?"

"Bởi vì anh đã biết trước tôi sẽ không chịu làm hoà, cũng đã biết trước tôi sẽ liên lạc với truyền thông để tung ra video! Loại người ranh mãnh như anh chắc chắn đã lên kế hoạch từ trước, anh đã lén mang camera mini theo, nếu như tôi không tung ra thì anh cũng tung ra thôi. Như vậy, kế hoạch vẫn diễn ra đúng theo ý của anh!" Lửa giận bốc lên trong mắt của Tô Hàng, giống như một con rắn hổ mang đang giương nanh nhọn: "Anh là người đã đào tạo ra diễn viên xuất sắc nhất, không có thủ đoạn nào mà anh không biết. Anh điên rồi, quá tàn nhẫn, cuối cùng ngày hôm nay tôi đã được tận mắt chứng kiến!"

Ninh Đường thừa nhận đúng là cậu thường xuyên không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.

Nhưng khi nghe việc này từ miệng Tô Hàng, cứ như cho rằng Ninh Đường là người luôn sống trong thủ đoạn vậy. Nói một cách chính xác nhất, rõ ràng nhất, Tô Hàng cho rằng Ninh Đường đang trả thù từng bước một, không chỉ trả thù vì chuyện đạo nhạc, kể cả chuyện thế thân, cũng nhân cơ hội này để tuyên truyền cho Five Stars, bọn họ chưa ra mắt mà đã chịu một trận sóng gió lớn như vậy, nhưng nhờ vậy thì sẽ được nhiều người để ý. Đúng là một chuyện trước nay chưa từng có, một mũi tên trúng ba con chim, quả là cao tay!

Ngay cả Ninh Đường suýt chút nữa cũng tin bản thân là như vậy.

"Không đúng! Còn nữa!" Cặp mắt đỏ ngầu của Tô Hàng trở nên ảm đạm: "Loại người như anh sẽ sẵn sàng lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng được, trong lúc anh bị cư dân mạng tấn công, anh đã lên sẵn kế hoạch để tìm kiếm sự thương hại phải không? Tôi biết anh giả bộ bị bệnh để được đưa đi cấp cứu, sau đó gọi cho Cố Quân Dao đến cứu anh, cũng nằm trong kế hoạch của anh phải không? Anh tỏ ra yếu đuối để Cố Quân Dao thương hại anh, đồng tình với anh, đau lòng vì anh! Anh có thể nhân cơ hội này để lấy lại tình cảm của Cố Quân Dao, để được quay lại với anh ấy!"

Ninh Đường quát lên: "Cậu có trí tưởng tượng phong phú như vậy, sao không đi làm biên kịch đi? Cậu đi làm biên kịch thì không cần đi tìm người sáng tác thay, bởi vì ảo tưởng mới là tài năng của cậu, trình tự biên tự diễn của cậu cũng tuyệt lắm đấy!"

Tô Hàng hét: "Anh dám làm mà không dám nhận?!"

Ninh Đường liếc Tô Hàng, thong thả vòng qua bàn trà ngồi lên ghế sofa, bình tĩnh nói: "Nếu là tôi làm thì tôi sẽ không để cho Five Stars bị liên lụy, tôi sẽ không để cho bọn họ mạo hiểm, mà tự tay tôi sẽ đánh cậu. Còn nữa, cậu nói là tôi chờ thời cơ, chờ cậu công bố video và mượn tay fans cuồng của cậu để phá hỏng danh tiếng của tôi, sau đó tôi sẽ tạo ra một cú đảo ngược tình thế. Nhưng tôi chưa bao giờ làm gì mà không tính toán cẩn thận, kế hoạch như vậy quá mạo hiểm, nếu như Cao Phỉ Phỉ không chịu phối hợp thì tôi phải làm sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu kế hoạch đi được nửa đường thì thất bại? Nếu như Cố Quân Dao thật sự coi cậu là bạch nguyệt quang rồi tính sổ với tôi thì sao? Nếu anh ấy trả thù tôi, tôi sẽ không bao giờ xoay chuyển tình thế được. Còn nữa, tôi không hề biết có một cô bạn cấp ba đã quay video lúc tôi đang biểu diễn ca khúc 'anh ấy', nếu biết thì tôi đã không tự tạo scandal cho bản thân rồi."

Tô Hàng tức không chịu được: "Anh muốn nói tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao? Rõ ràng là anh đã âm thầm thao túng những chuyện này!"

Ninh Đường không quan tâm. Mấy tháng trước, Tô Hàng chạy đến bệnh viện tìm cậu, ra vẻ một kẻ chiến thắng kể lại quá khứ của hắn và Cố Quân Dao trước giường bệnh của cậu, còn đắc thắng vạch trần sự thật rằng cậu chỉ là thế thân.

Mấy tháng sau, tuy bây giờ Ninh Đường đang ngồi, nhưng kết quả đã chứng minh cậu mới thật sự là người chiến thắng. Còn Tô Hàng thì đang đứng, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Ninh Đường.

"Tôi sẽ nói cho cậu biết với tư cách là một người đại diện chuyên nghiệp, cậu hết thuốc chữa rồi." Ninh Đường lạnh lùng nói: "Những chuyện bê bối của cậu sẽ khiến cho cậu không bao giờ trở mình được nữa, có tẩy trắng cỡ nào cũng không sạch. Danh tiếng của cậu đã bị hủy, sự nghiệp bị mất trắng, cậu phải bồi thường hợp đồng cho tất cả các công ty quảng cáo mà cậu đại diện, không biết số tiền mà cậu kiếm được trong nhiều năm qua có trả nổi không? Tự cầu phúc đi."

Tô Hàng chính thức phát điên.

Hắn rất muốn cầm con dao gọt trái cây trên bàn đâm chết Ninh Đường!

Hắn thành công là nhờ Ninh Đường, thất bại cũng là nhờ Ninh Đường, Ninh Đường là thiên địch trong kiếp này của hắn, hắn có làm gì cũng không thể thoát khỏi Ninh Đường!

Chỉ khi Ninh Đường biến mất, hắn mới thật sự được giải thoát!

Ý tưởng này vừa nảy ra, chính Tô Hàng cũng giật mình, không ngờ nỗi hận của mình lại lớn như vậy, vậy mà dám nghĩ ra ý định gϊếŧ người.

Tuy nhiên, tà niệm giống như thuốc phiện vậy, đã thử một lần là sẽ muốn thử tiếp, dần dần thành nghiện, sau đó sẽ không cai nổi nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào con dao trên bàn, ánh mắt vô cùng chăm chú, rất muốn cầm nó lên. Nhưng lý trí lại nhắc nhở hắn một lần nữa, nếu hắn ra tay thì kết cục chờ hắn sẽ là vĩnh viễn bị giam trong tù, hoặc là bị xử tử.

Sau lưng Tô Hàng đã ướt đẫm mồ hôi, hai tay kịch liệt run rẩy, lý trí đấu tranh dữ dội, ý nghĩ gϊếŧ người vẫn xuất hiện trong đầu của hắn. Hắn đã trả giá rất nhiều, làm việc vất vả trong nhiều năm, một thân một mình chịu khổ ở nơi xứ người, dùng mọi thủ đoạn để có được sự nổi tiếng, sao phải vì Ninh Đường mà chấm dứt vào lúc này?

Hắn muốn trở thành ca sỹ giỏi nhất của nền âm nhạc Trung Quốc, muốn vươn mình ra chân Á, muốn trở thành thần tượng của toàn thế giới!

Cuối cùng, tà niệm đã chiến thắng lý trí.

Tô Hàng cầm con dao trên bàn, đâm thẳng vào ngực Ninh Đường: "Anh phá hủy cuộc đời của tôi, tôi phải gϊếŧ anh!"

Ninh Đường không hề tránh né, để mặc cho lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực của mình, nhưng không có máu chảy ra.

Đúng lúc này, cửa phòng ở bên ngoài bị người đá mở ra, một nhóm người cầm camera xông vào phòng khách, liên tục quay phim và chụp hình Tô Hàng.

Tô Hàng bị đứng hình.

Ninh Đường rút con dao đang cắm trên ngực ra, Tô Hàng trợn mắt không dám tin, hoá ra chỉ là một đạo cụ!

Ninh Đường không đứng dậy, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, nói nhỏ bên tai của Tô Hàng: "Những chuyện mà cậu đổ lỗi cho tôi chỉ là sự ảo tưởng của cậu, không phải là kế hoạch của tôi."

Ninh Đường cầm dao, lạnh lùng nhìn đám phóng viên, nói: "Đây mới là kế hoạch của tôi."

Tô Hàng không nghe được nữa.

Đôi tai của Tô Hàng như đột nhiên bị điếc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn những chuyện đang diễn ra trước mắt, ngây người mặc cho những ánh sáng chớp tắt quét qua người mình. Hắn không biết mình đã ra khỏi nhà của Ninh Đường bằng cách nào, hai chân của hắn như mất đi cảm giác, chỉ có thể mặc cho người lôi đi.

Hắn còn loáng thoáng nghe thấy có một phóng viên kích động la to: "Mẹ kiếp, tin tức lần này quá hot! Tô Hàng ra tay gϊếŧ người nhưng không thành, hot quá trời hot luôn!"

Sau đó, hắn còn bất gặp một bóng người ở hành lang.

"Cố Quân Dao?!" Tô Hàng đau đớn la lên: "Quân Dao! Em ở đây này, Quân Dao! Anh mau đến giúp em, giúp em với!"

Cho đến khi bị đưa vào đồn cảnh sát, Tô Hàng vẫn cho rằng tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ.

Chị Lan an ủi: "Cậu đừng sợ, cậu không có làm cho cậu ta bị thương, đó chỉ là đạo cụ thôi. Bản án của cậu sẽ không nghiêm trọng đâu, tôi sẽ tìm luật sư xử lý chuyện này."

Đúng như chị Lan nói, sự kiện lần này không quá nghiêm trọng, cô gọi luật sư tới. Luật sư nói bởi vì con dao là đạo cụ nên không gây ra thương tích, có thể lấy lý do là hai người chỉ đang đùa giỡn, chuyện này được giải quyết rất nhanh chóng, Tô Hàng cũng được trả tự do.

Qua chuyện này, chị Lan và Tô Hàng biết bọn họ không thể kiểm soát pháp luật, chỉ có thể tìm cách bẻ hướng của dư luận. Bọn họ cũng không thể can thiệp vào các bài báo của các phóng viên, càng không có quyền quản lý hết tất cả các tài khoản weibo.

Bọn họ chỉ có thể xem tình hình rồi tính tiếp.

Đạo nhạc, tìm người sáng tác thay, bản thân đã bất tài vô dụng mà còn lừa gạt người khác, còn giả bộ đáng thương, tự sát giả để có được sự thương hại. Cuối cùng, không thấy còn đường nào để đi nữa, thì chạy đi gϊếŧ người, nếu con dao đó không phải là đạo cụ, thì tính mạng của Ninh Đường sẽ ra sao?

Tô Hàng vốn đã thảm đến nỗi gần như đã tuyệt lộ, bây giờ thì chính thức không còn đường sống nữa.

Lúc Tô Hàng đi ra khỏi đồn cảnh sát, hắn chẳng khác gì một cái xác không hồn, những phóng viên ở bên ngoài đồng loạt chạy tới, liên tục chụp ảnh, phỏng vấn Tô Hàng. Tô Hàng chỉ đi theo chị Lan như một con rối, mặt mày tiều tụy và vô cùng uể oải, không còn dáng vẻ toả sáng như xưa nữa.

Lúc Tô Hàng bước lên xe bảo mẫu, đến khi xe chạy đi, hắn đột nhiên nhận ra ở ghế sau có một bóng người.

Hắn lập tức quay đầu lại, kinh ngạc trợn mắt: "Quân Dao?!"

Cố Quân Dao mặc nguyên một bộ đồ đen, ngồi trong góc khuất ở trên xe, gần như hoà làm một thể với bóng tối, rất khó nhìn thấy.

Trong nháy mắt, Tô Hàng như đã tìm thấy vị cứu tinh, như một lữ khách bị kẹt trong sa mạc sắp chết vì đói khát cuối cùng cũng tìm được nước uống vậy. Hắn như thể được hồi sinh lại, cảm nhận được hi vọng!

Với quyền thế của Cố Quân Dao, chỉ cần anh ra tay, chắc chắn Tô Hàng có thể làm lại một lần nữa, gặp dữ hóa lành!

Cho dù khó có thể khôi phục lại sự sa sút của bản thân trong giới giải trí, nhưng chỉ cần giành được sự sủng ái của Cố Quân Dao, hắn sẽ không cần lo lắng về phần đời còn lại của mình, cũng không cần lo lắng về những khoản bồi thường nữa.

"Quân Dao!" Nước mắt của Tô Hàng trào ra, lần này không phải là giả bộ, hắn thật sự uất ức đến mức chảy nước mắt: "Em phải làm sao đây? Kỳ này em chết chắc rồi, anh có thể..."

"Tô Hàng." Cố Quân Dao lạnh lùng ngắt lời của Tô Hàng, anh nhấc mắt lên, ánh mắt như lưỡi dao phát sáng trong bóng tối: "Tôi là người đã thu thập bằng chứng và công khai những bê bối của cậu."

***

Mười ngày sau kể từ khi tin tức đạo nhạc được tung ra, Ninh Đường đăng nhập vào weibo, phát hiện số lượng người theo dõi weibo của cậu đã tăng lên ba triệu.

Chu Mạt nhìn số lượng fans hơn chín ngàn của mình, rồi nhìn qua số lượng fans hơn ba triệu của Ninh Đường, bất giác biến thành quả chanh ngay tại chỗ, chua không chịu được.

Nhờ vào sự cố lần này, Ninh Đường đã nhìn rõ lòng người, ai thật sự đối xử tốt với mình, còn ai chỉ muốn lợi dụng mình.

Trong lúc cậu bị treo scandal trên hot search, thì điện thoại hoàn toàn yên lặng, chỉ có vài người gọi điện thoại an ủi mình.

Đến khi tình thế thay đổi, đột nhiên điện thoại reo liên tục, ầm ĩ suốt cả ngày. Vô số người gọi điện chúc mừng và an ủi cậu, nhân duyên của cậu tốt lên một cách bất ngờ.

"Anh! Anh không thể trách em, em chỉ muốn tốt cho anh thôi, lúc anh bị cư dân mạng tấn công, sao em dám gọi điện thoại cho anh? Em sợ làm phiền anh." Ninh Tuyết nói luyên thuyên.

Ninh Đường chỉ giữ im lặng.

Ninh Tuyết nói: "Với lại, lúc anh bị cư dân mạng tấn công, cuộc sống của em cũng bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng! Em thường xuyên bị bạn học trong trường chỉ trỏ, anh nghĩ em dễ chịu lắm sao? Cơ mà, bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, anh đã có một cú lộn ngược cực đẹp, ai cũng gọi em là em trai của nhà soạn nhạc thiên tài, liên tục xin số điện thoại của em, nhưng em đâu có cho dễ dàng, ha ha ha!"

Ninh Đường lười nghe Ninh Tuyết ba hoa, trực tiếp cúp điện thoại.

Vài ngày trước, Uông tổng đã gọi điện thoại kêu Ninh Đường đi làm lại, hủy bỏ kỳ nghỉ của cậu. Ninh Đường cũng đã lấy xe về, cậu lái xe đến công ty, từ kín chắn gió nhìn ra, không ngờ Uông tổng đang đứng ở cửa xoay chờ cậu.

Ninh Đường mở cửa xuống xe, cậu còn chưa kịp bước lên bậc thang, Uông tổng đã nhấc đôi giày da với giá sáu chữ số của mình tự ra đón cậu, ông nở nụ cười tươi khoác vai cậu: "Ôi chao! Ha ha! Người đại diện ưu tú nhất của Kim Sa đã về rồi! Kỳ nghỉ nửa tháng như thế nào? Hôm trước tôi có gửi vé máy bay đi Tokyo cho cậu, cậu đi chơi vui vẻ chứ?"

Ninh Đường nhớ lại cái vé máy bay nằm trong hộp thư chung với con chuột chết do fans cuồng của Tô Hàng nhét vào, giờ đã an vị trong thùng rác, cậu biết điều nói: "Vui lắm."

Uông tổng cười to: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nếu cậu vẫn chưa chơi đã, tôi sẽ đặt vé đi Paris, Singapore, New York, London. Bất kỳ chốn ăn chơi nào trên thế giới, tôi sẽ trả toàn bộ chi phí ăn ở và đi lại cho cậu!"

"Thật không?"

"Còn phải hỏi?"

Ninh Đường nhấn nút thang máy, cậu suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Thật sự có một nơi mà tôi muốn đi, chờ tôi suy nghĩ xong sẽ đi tìm Uông tổng, ngài nhớ đã nói thì phải giữ lời."

Công việc của một người đại diện bận đến nỗi không có thời gian để ăn cơm, huống chi là đi du lịch? Sở dĩ Ninh Đường nói như vậy là để cho Uông tổng không mất mặt, ông đề nghị chi trả toàn bộ chi phí cho cậu là để bồi tội, Ninh Đường tốt tính chấp nhận sự bồi thường này. Đây chính xác là điều mà Uông tổng muốn, ông càng đánh giá cao cách đối nhân xử thế khéo léo của Ninh Đường, rất hiểu chuyện, biết cách ăn nói, còn biết lấy lòng người khác. Một cấp dưới như vậy, ai mà không thích?

Hơn nữa, cho dù Ninh Đường không đi du lịch, thì chỉ cần coi là ông nói cho vui miệng thôi. Còn nếu như cậu thật sự muốn đi, Uông tổng sẽ không keo kiệt, thật ra là ông đang thầm cầu xin Ninh Đường mau đi đi, như vậy những ân oán trước đây sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.

Ninh Đường trở lại công ty ký vài cái hợp đồng, còn biết công ty mới vừa tuyển thêm người mới. Ninh Đường thân là người đại diện ưu tú nhất của công ty, cậu chịu trách nhiệm phỏng vấn những nghệ sỹ và người đại diện mới, đến tối mới được về nhà. Lúc đi xuống sảnh chính ở tầng một, cậu tình cờ gặp Cố Quân Dao.

Có lẽ là vì quá quen thuộc, mặc dù Cố Quân Dao mặc kín đến mức ngay cả mắt cũng che lại, cậu chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.

Dù gì lần này cũng đã nợ người ta một ân tình lớn, Ninh Đường không thể làm ngơ, chỉ có thể chủ động nói: "Chờ em?"

Cố Quân Dao gật đầu, xung quanh toàn là nhân viên của công ty, anh không muốn lộ mặt, chỉ có thể đứng nhìn Ninh Đường.

Ninh Đường hiểu ý: "Đi thôi."

Hai người vào trong xe, Ninh Đường vừa nịch dây an toàn, vừa nói: "Anh muốn đi đâu? Em chở anh đi."

Cố Quân Dao tháo mắt kính và khẩu trang ra, không trả lời, chỉ nhìn về phía trước bằng cặp mắt không vui.

Đôi khi, anh không thích nói ra điều mình muốn, chỉ chờ người khác tự hiểu, người khác mà không hiểu thì anh sẽ hờn dỗi, rồi cả ngày khó chịu chẳng biết nên làm gì.

Ninh Đường sống với anh nhiều năm, đã quen với cái tính này của anh, cậu hỏi: "Anh muốn về nhà?"

Cố Quân Dao tốt tính nhắc nhở: "Khu phố Triều Dương."

Ý anh là về nhà của Ninh Đường.

Ninh Đường khởi động xe, đợi trong xe ấm áp hơn một chút, Cố Quân Dao mới cởϊ áσ khoác.

Cố Quân Dao vừa tham dự một buổi tiệc xã giao, anh cởi chiếc áo khoác cồng kềnh xuống, bên trong mặc một bộ vest trắng sang trọng, chiếc trâm gài hoa hồng mà anh đeo tuy nhỏ mà tinh xảo, trông rất có giá trị. Anh nới lỏng cà vạt, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, động tác tưởng chừng như đơn giản này làm tăng sự nam tính của anh, đủ khiến cho các cô gái trẻ phải hét lên rồi ngất đi.

Ninh Đường biết sau khi Tô Hàng được cảnh sát trả tự do, Cố Quân Dao có đến gặp hắn, còn nội dung cụ thể trong cuộc trò chuyện của hai người thì cậu không biết. Chỉ biết là sau này Tô Hàng sẽ biến mất khỏi showbiz mãi mãi, còn chị Lan thì giúp hắn thương lượng chuyện bồi thường hợp đồng với các công ty, chạy hết đầu này đến đầu khác để tìm luật sư, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Cố Quân Dao nhìn từng khung cảnh bị bỏ lại sau kính xe, đột nhiên nói: "Anh đã nói với cậu ấy, người phang phui những bê bối của cậu ấy là anh."

Ninh Đường sững sờ.

Tuy cậu đã chắc chắn 100% người đứng sau màn tung chứng cứ lần này là Cố Quân Dao, nhưng khi trực tiếp nghe anh thừa nhận, cậu vẫn bị choáng váng.

Cậu không hiểu.

Tô Hàng không phải là mối tình đầu của Cố Quân Dao sao? Không phải là tình nhân trong mộng sao? Không phải là bạch nguyên quang, là nốt ruồi son sao?

Tại sao Cố Quân Dao không đứng về phía Tô Hàng và bảo vệ Tô Hàng bằng mọi giá?

Tại sao Cố Quân Dao lại phơi bày mọi chuyện và phá hủy danh tiếng của Tô Hàng?

"Cậu ta cũng sững sờ." Cố Quân Dao quay đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt ngây ngẩn của Ninh Đường: "Giống hệt với nét mặt hiện tại của em."

Ninh Đường hoàn hồn, cậu gần như có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Tô Hàng lúc đó.

Tô Hàng bị dồn vào đường cùng, nhìn thấy Cố Quân Dao giống như nhìn thấy vị cứu tinh, đặt hết hy vọng vào Cố Quân Dao, cố gắng chiếm lấy sự thương hại của anh, muốn anh giúp hắn đảo ngược tình thế. Kết quả, hắn chưa kịp nói gì, Cố Quân Dao đã nói sự thật cho hắn biết, người khiến cho hắn thành ra nông nỗi này chính là Cố Quân Dao.

Chắc là... Tô Hàng đã phát điên rồi.

"Tại sao?" Ninh Đường khó hiểu: "Cậu ấy không phải là tình yêu đích thực của anh sao?"

Khi nghe điều này, sắc mặt của Cố Quân Dao thay đổi: "Cậu ta là tình yêu đích thực của anh hồi nào?"

Ninh Đường đáp: "Không biết là ai không ngần ngại ký thác nỗi nhớ mối tình đầu lên người thế thân?"

"..." Cố Quân Dao nghiến răng.

Anh không thể không thừa nhận lúc trước mình tiếp cận Ninh Đường là vì Tô Hàng, anh tìm thấy sự quen thuộc trên người Ninh Đường. Nói cách khác, nếu như không có sự quen thuộc ấy, anh sẽ không bao giờ để ý đến Ninh Đường.

Tuy nhiên, tất cả chỉ là sự hiểu lầm, anh thích Tô Hàng là vì ca khúc 'anh ấy'. Anh cho rằng người viết ra được ca khúc này phải là một người cực kỳ trong sáng, có trái tim ấm áp và kiên cường, biết chịu đựng gian khổ, anh cứ ngỡ là Tô Hàng.

Nhưng bây giờ sự thật cho anh biết mọi thứ đã sai rồi, người viết bài hát đó là Ninh Đường. Ninh Đường mới là người có một trái tim thuần khiết, ấm áp và mạnh mẽ, bao dung và chăm chỉ!

Cố Quân Dao không biết nên nói như thế nào, nói cho Ninh Đường biết anh đã sai rồi. Tô Hàng chẳng là cái thá gì? Em mới là mối tình đầu của anh!

Như vậy thì mất mặt quá!

Cố thiếu gia không sợ khổ, không sợ mệt, chỉ sợ mất mặt! Lòng tự trọng của anh quá cao, đặc biệt là khi phải cúi đầu nhận sai trước mặt Ninh Đường, thật sự quá mất mặt! Thân là chồng mà phải chịu thua vợ mình? Sau này em ấy tuỳ ý leo lên đầu của mình ngồi luôn thì sao? Không thể như thế được!

Cố Quân Dao hậm hực trưng ra vẻ mặt không vui.

Ninh Đường thật không tinh ý một chút nào, sao không chủ động trước? Sao không năn nỉ anh trước? Chỉ cần Ninh Đường nói 'chúng ta quay lại đi', anh sẽ gật đầu ngay lập tức!

Ai cũng nói người đại diện Ninh Đường rất biết cách nhìn mặt đoán ý, xử lý vấn đề rất khéo. Nhưng bây giờ Cố Quân Dao cảm thấy mẹ nó toàn là đồn bậy!

Bực, bực quá!

Cần người dỗ dành!

Cố Quân Dao bực bội căng mắt nhìn phía trước, thỉnh thoảng lén lút nhìn Ninh Đường, tuy anh đang nổi giận, nhưng thật ra là đang ngầm ra hiệu.

Ra hiệu cho Ninh Đường dỗ anh!

Tiếc là mắt Ninh Đường bị mù rồi!

Mẹ nó!

Cố Quân Dao khoanh tay, tức giận làm cá nóc.

Đột nhiên ngoài trời có tuyết rơi, người dân hai bên đường vội vàng quấn khăn và đội mũ. Khi màn đêm buông xuống, nhiều cửa hàng khác nhau bắt đầu bật đèn neon lên.

Cố Quân Dao vẫn chưa bỏ cuộc, anh lại nhìn người ta.

Ninh Đường vẫn bị mù.

Anh lại nhìn.

Ninh Đường vẫn không quan tâm.

Cố Quân Dao nhìn hết lần này đến lần khác.

Ninh Đường vẫn làm lơ hết lần này đến lần khác.

Cố Quân Dao giận đến mức biến thành đèn giao thông màu đỏ: "Không đi đường này!"

Cũng may mà Ninh Đường không điếc, cậu quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

Cố Quân Dao lớn tiếng đáp: "Không đẹp bằng Vương Phủ Tỉnh!"

Ninh Đường: "..."

Cậu và Cố Quân Dao ở chung bốn năm, căn hộ của bọn họ nằm ở khu phố Vương Phủ Tỉnh.

Cố Quân Dao có hai cái biệt thự ở thủ đô và Hỗ thị, một cái là anh tự mua, cái còn lại là ông nội tặng, giá ít nhất cũng tám trăm triệu tệ. Nhưng anh không về biệt thự của mình, cứ nhất quyết đòi ở căn hộ chỉ có giá tám mươi triệu tệ của Ninh Đường.

Như vậy thật là thiệt thòi cho Cố nhị thiếu gia.

Lúc đó, Ninh Đường chỉ cho rằng anh luyến tiếc chỗ ở hiện tại nên không chịu chuyển đi.

"Đường này cũng không đẹp bằng khu phố Vương Phủ Tỉnh!" Cố Quân Dao càng nói càng mạnh miệng, từ chê không khí không đủ trong lành, cho đến bầu trời không đủ xanh. Cái này không được, cái kia cũng không được, nếu để cho người dân của khu phố Triều Dương nghe thấy, chắc chắn sẽ đánh anh!

Cuối cùng cũng đến nhà, Ninh Đường xuống xe trước, thấy có hai bà cháu đang đi về phía mình, cậu chào hỏi: "Cháu chào bà Lưu, Nguyên Bảo."

Họ là hàng xóm của Ninh Đường.

"Tiểu Ninh, tan tầm rồi à?" Bà Lưu cười đáp, nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ trên xe, người nọ mặc âu phục và mang giày da, còn cực kỳ đẹp trai. Không khác gì một ngôi sao đang bước trên thảm đỏ để chuẩn bị nhận một giải thưởng danh giá, cực kỳ chói mắt!

Bà Lưu mở to mắt: "Cậu cậu cậu, cậu là Cố Quân Dao?"

"Không phải." Cố Quân Dao lấy kính râm đeo vào, khoé môi hơi cong lên: "Cháu là người giao hàng."

***

Cố Quân Dao vẫn chưa hết lên cơn, anh vừa bước vào nhà là lại bắt đầu chê bai hàng loạt thứ trong nhà Ninh Đường.

Nào là gạch xây không chắc, trần nhà không cao, giấy dán tường cũng không đẹp.

Phòng ngủ thì quá nhỏ, phòng tắm thì quá tối, nhà bếp thì quá dơ.

Không có cái nào được cả.

Ninh Đường rất muốn đánh người: "Phòng ngủ không nhỏ, một mình em ở là đủ rồi, phòng tắm cần sáng làm gì? Để cho nhà đối diện chiêm ngưỡng à? Hôm qua em đã dọn dẹp nhà bếp rồi, tủ với chén em mới mua, xoong nồi cũng vậy, toàn là đồ mới thì bẩn chỗ nào?"

Cố Quân Dao bị phản bác thiếu chút nữa chịu thua, anh quay đầu ra cửa sổ, buồn bực nói: "Không giống ở khu phố Vương Phủ Tỉnh..."

"Đủ rồi!" Ninh Đường nghe anh nói mà đau đầu.

Mặt của Cố Quân Dao lạnh như băng, trong lòng thì vô cùng uất ức.

Anh đã nói đến như vậy mà vẫn chưa chịu hiểu? Ở đây tệ như vậy, cậu phải cùng anh về nhà!!!

Ninh Đường rót một ly nước cho mình, hỏi: "Anh đến công ty tìm em làm gì?"

Cố Quân Dao bình tĩnh, không lên cơn nữa, anh nghiêm túc nói: "Anh không có gia hạn hợp đồng với Kim Sa, ba ngày trước vừa mới hết kỳ hạn, bây giờ anh đã được tự do rồi."

Ninh Đường trầm ngâm gật đầu: "Anh định mở công ty riêng?"

Cố Quân Dao quay đầu, dùng ánh mắt khiến hàng vạn thiếu nữ nhớ thương nhìn Ninh Đường: "Công tác chuẩn bị đã bắt đầu, tiến độ rất suôn sẻ."

Ninh Đường: "Ồ."

Cố Quân Dao bối rối, anh định hỏi Ninh Đường có muốn đến công ty của anh không.

Công ty của anh không thể thiếu người đại diện, anh không có thời gian để lo liệu mọi việc, nếu có người đại diện thì sẽ chia sẻ bớt công việc với anh.

Nhưng hôm trước anh hỏi cậu có đồng ý quay lại làm người đại diện của anh không thì cậu từ chối, nếu bây giờ anh hỏi lại thì mất mặt quá!

Vì vậy, Cố Quân Dao quyết định thể hiện giá trị của bản thân: "Anh nói cho em biết là để em thay anh nói lại với Uông tổng, nói ông ấy đừng có lãng phí thời gian với anh nữa."

Ninh Đường đáp lại, xoay người xuống nhà bếp chuẩn bị cơm tối.

Cố Quân Dao sững sờ nhìn theo, anh có cảm giác cứ như trở về quá khứ. Anh cũng giống như bây giờ, chỉ cần vô tình ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bóng lưng của Ninh Đường ở trong bếp.

Cố Quân Dao hồi tưởng lại quá khứ. Đột nhiên, thân là một công tử chưa từng động tay vào bất cứ việc gì tự dưng vén tay áo lên, cầm cà chua đi rửa.

Ninh Đường bị hành động kỳ lạ của anh làm cho nổi da gà, cậu im lặng, tuỳ ý để anh làm việc.

Hai người rửa đồ ăn xong, Ninh Đường lấy trứng và mỳ trong tủ lạnh ra, hỏi: "Anh ăn không?"

Cố siêu sao do dự một hồi, chờ người ta khen chắc anh không có mỳ để ăn luôn mất.

"Ừ." Cố Quân Dao gật đầu.

Ninh Đường bật bếp lên, đổ dầu, cho hành thái vào, đảo sơ, rồi đổ nước vào, cho hai quả trứng vào luộc.

Cố Quân Dao nhìn gò má của Ninh Đường, góc nghiêng của cậu thật đẹp, giống như hình ảnh cậu đứng sau cửa sổ chơi violin trong video. Cố Quân Dao ngẩn ngơ nhìn cậu, có xúc động muốn ôm người ta từ phía sau.

Anh cố gắng kiềm nén tâm tình của mình, để giảm bớt sự kích động trong lòng, anh lơ đãng hỏi: "Tại sao em vẫn ở lại Kim Sa?"

Ninh Đường quay đầu lại nhìn anh.

Cố Quân Dao nói: "Uông tổng là hạng người như thế nào, trong giới ai cũng biết. Sự kiện của Tô Hàng chưa đủ để em nhìn rõ bộ mặt thật của ông ta sao?"

Trong lòng Ninh Đường hiểu, nhưng không đồng ý với lời nói của anh: "Quen làm việc với ông ấy rồi, đến một môi trường mới thì phải cần thời gian để thích nghi, em không thích thay đổi. Làm được ngày nào hay ngày ấy, cũng may là lương bổng và đãi ngộ không thấp."

Vậy tới công ty của anh không phải tốt hơn sao? Cố Quân Dao mím môi, không nói nữa.

Dĩ nhiên Ninh Đường biết con người thật của Uông tổng. Sở dĩ cậu ở lại Kim Sa, không muốn thay đổi môi trường làm việc chỉ là một lý do, lý do khác là Uông tổng đã từng cứu mạng của cậu.

Cậu làm người đại diện của Kim Sa, kiếm tiền cho Uông tổng, là một cách để cậu nỗ lực trả ơn cho người ta.

Sau khi nấu mỳ xong, cả hai dùng bữa trong yên lặng, Cố Quân Dao không có ý định đi về, Ninh Đường nợ ân tình của anh cũng không tiện đuổi người. Cậu đành mặc kệ anh, bản thân thì đi tắm.

Ninh Đường không biết tại sao Cố Quân Dao chống đối với Tô Hàng, thay vì giúp Tô Hàng, anh lại đi giúp cậu làm cho cậu càng khó hiểu hơn. Chẳng lẽ anh thật sự là một người chính trực, biết phân biệt đúng sai? Tuy anh thích Tô Hàng, nhưng không thể tha thứ cho hành động sai trái của người trong lòng?

Hoặc là, giống như Chu Mạt nói, Cố Quân Dao làm như vậy là vì nể tình cũ với mình?

Ý nghĩ này làm cho Ninh Đường cảm thấy bất an, cậu sợ bản thân lại nuôi hy vọng.

Tắt vòi nước, Ninh Đường cầm điện thoại được bọc trong túi chống nước lên, nhấn vào wechat đang liên tục thông báo có tin nhắn mới, trả lời từng cái, rồi bất giác đăng nhập vào weibo.

Trên mạng vẫn còn rất nhiều người tag Ninh Đường, scandal của Tô Hàng đã qua rồi, bây giờ trên hot search là những tin tức mới. Ninh Đường tiện tay bấm vào tài khoản của Cố Quân Dao, phát hiện lượng fans đã tăng hơn chín mươi triệu.

Ninh Đường cầm khăn lau người, mở ra thanh tìm kiếm, kiềm lòng không đặng bấm hai chữ Súp Nấm, hàng loạt bài đăng hiện ra trước mắt cậu.

Vô số bức ảnh và video đập vào mắt Ninh Đường, có cái thì cậu nhớ, có cái thì cậu đã quên rồi. Từ scandal vừa rồi của mình, cậu đã chân chính trải nghiệm kỹ năng đào mộ của cư dân mạng cứ như được đào tạo bài bản vậy. Không biết họ lấy nguồn tin ở đâu, hay có quen biết với ai, ngay cả bức ảnh mà cậu và Cố Quân Dao đi ăn trong một nhà hàng thức ăn nhanh cũng bị đào ra. Mấy cô gái này soi kỹ như kính hiển vi vậy, bọn họ tìm ra rất nhiều ảnh của cậu và Cố Quân Dao rồi ghép thành một video, còn lồng vào những bài hát ngọt ngào như 'love cycle', 'kinh hồng vũ',... Bình luận bên dưới toàn là tiếng la.

Trong đó có một tấm ảnh gợi lại hồi ức của Ninh Đường.

Đó là tấm ảnh cách đây bốn năm, lần đầu tiên Ninh Đường đến Kim Sa, cậu đã chạm mặt với Cố Quân Dao trước cổng chính.

Không biết là paparazi của toà soạn nào hay chỉ là người qua đường đã chụp được tấm ảnh này, lúc đó một số fans đứng chờ ở sân bay để được gặp thần tượng, còn người nào thông minh hơn thì chạy thẳng đến công ty để được gặp thần tượng của mình. Có lẽ hôm đó bọn họ gặp may, vừa tới cổng là đã gặp được thần tượng rồi?

Bốn năm trước Cố Quân Dao vẫn chưa nổi tiếng, lúc bước xuống xe bảo mẫu anh không thèm che mặt lại. Lúc đó, anh đang đi về phía cửa xoay, tình cờ gặp cậu vừa mới đi ra khỏi Kim Sa.

Lúc đó Ninh Đường chỉ quản lý Diệp Trác Nhạc, cậu đang trên đường đến ga tàu điện ngầm để xử lý vấn đề của Diệp Trác Nhạc, do gấp quá nên bất cẩn va vào một người, đành phải xin lỗi.

"Ninh Đường?!" Sự ngạc nhiên và mừng rỡ trong ánh mắt lúc ấy của Cố Quân Dao dung hợp thành kinh ngạc, anh đánh giá nhìn cậu từ đầu tới chân, cứ sợ mình nhận nhầm người.

Thiếu niên mười bảy tuổi năm ấy đã trưởng thành rồi, cũng đã cao hơn xưa, tính tình vẫn ngoan ngoãn và vóc dáng vẫn mong manh như ngày nào. Cậu vẫn thật đẹp, vẫn là khuôn mặt tuấn tú và tính tình lạnh lùng, nhưng khi cậu cười lên, nụ cười ấy ấm áp như ánh ban mai vậy.

Ninh Đường cũng nhìn lại anh, tuy ngoài mặt vẫn thản nhiên, lãnh đạm, nhưng hơi nước trong mắt đã bán đứng nội tâm đang gợn sóng của cậu.

Người mà cậu yêu sâu đậm, Cố Quân Dao của năm mười tám tuổi, sau ba năm xa cách cuối cùng cũng được gặp lại nhau.

Cho đến ngày cậu được Uông tổng đưa lên xe cứu thương, cậu cứ tưởng hai người sắp phải âm dương xa cách rồi, kiếp này không bao giờ được gặp lại nhau nữa.

Đến khi ánh bình minh ló dạng, ngọn gió ấm nhẹ nhàng lướt qua.

Cái chết, quả nhiên thật đáng sợ.

Được sống, thật là tốt.

Khung cảnh ấy được cố định vĩnh viễn trong tấm ảnh này.

Chủ lâu: Cặp đôi này là thật, nếu không tôi sẽ vừa trồng cây chuối vừa ăn cơm!

1L: A!!! Bình luận đầu tiên! Các chị em, nhìn ánh mắt của Cố Quân Dao kìa, nhìn Ninh Đường mà cứ như nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mình vậy. Ánh mắt ấy lấp lánh như sắp có nước trào ra khỏi khoé mắt, chính là bộ dạng của một người đàn ông có trái tim thiếu nữ, đúng là tình yêu!

2L: Súp Nấm dám công khai, các nấm nhỏ sẽ sẵn sàng đi theo!

3L: Bọn họ là thật đấy, xin mời xem chứng cứ: Bức ảnh cực đắt giá.

7L: Đù má! Bọn họ đi mua đồ nội thất chung? Quả nhiên là ở chung!

10L: Bức ảnh này là của ba năm trước, bọn họ đã sống chung với nhau hơn ba năm rồi sao?!

Đúng là bức ảnh này là của ba năm trước. Ba năm trước, Cố Quân Dao đã đề nghị cùng nhau thuê nhà và Ninh Đường đã vui vẻ chấp nhận. Hai người tranh thủ ngày hôm đó không có việc ở công ty, nên đã cùng nhau đến Home City chọn giường, bọn họ định mua hai chiếc giường đơn cho hai người. Nhưng khi Ninh Đường chọn xong, Cố Quân Dao chê quá xấu, còn đề nghị mua giường đôi, như vậy nằm mới thoải mái.

Ninh Đường không tranh cãi với Cố Quân Dao chỉ vì một chuyện vặt vãnh như vậy, ngoài ra anh nói cũng có lý, dù sao diện tích cũng đủ rộng để chứa một chiếc giường đôi.

Vì vậy, cả hai đã mua giường đôi.

Mặc dù cái giường của Ninh Đường chỉ được sử dụng trong ba tháng, ba tháng sau cậu đã chuyển qua ngủ trong phòng của Cố Quân Dao.

Hai người yêu nhau không thể kiềm nén được tâm tư, luôn luôn bày tỏ với nhau trong cuộc sống hằng ngày.

Ví dụ, Ninh Đường thường có thói quen nhét nhiều thứ vào tủ lạnh, cậu luôn nhường nhịn Cố Quân Dao, bao che cho Cố Quân Dao. Dù tính tình của anh có thất thường như thế nào, cậu cũng sẽ chiều anh.

Cố Quân Dao thường lén lút nhìn cậu, nhất là thường xuyên ngẩn người nhìn góc nghiêng của cậu. Mỗi sáng đánh răng, anh sẽ tiện thể giúp cậu bóp kem đánh răng, với người ngoài thì anh rất kiệm lời, chỉ khi ở với Ninh Đường mới nói nhiều, cũng chỉ cười với một mình cậu. Ra ngoài gặp đôi giày nào đẹp sẽ tiện thể mua cho Ninh Đường một đôi, quần áo cũng vậy, để mỗi khi mở tủ quần áo của hai người ra, ngoại trừ kích cỡ khác nhau, màu sắc và kiểu dáng thì giống nhau như đúc.

Một buổi trưa hôm nọ, Cố Quân Dao cười nói với cậu: "Em thấy mấy món đồ này có giống đồ tình nhân không?"

Đến tối hôm đó, hai người ngồi ở trong phòng khách đùa giỡn với nhau, Cố Quân Dao cù lét Ninh Đường, Ninh Đường thì vừa cười vừa xin tha, cho đến khi cậu cười ra nước mắt, đột nhiên bị anh đẩy ngã nằm lên ghế sofa.

Ninh Đường thở hổn hển, trên mặt vẫn còn nở nụ cười, tóc mái bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt đỏ bừng do tâm trạng kích động, trượt xuống chiếc cổ ửng đỏ là khớp xương quai xanh trắng nõn như ẩn như hiện.

Cảnh tượng này xuyên thẳng vào tim Cố Quân Dao, anh bất giác cúi đầu, môi mỏng áp lên khóe mắt của Ninh Đường, nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ trên khoé mắt của cậu.

"Chúng ta vẫn là bạn bè sao?" Cố Quân Dao hỏi.

Ninh Đường trả lời với vẻ mặt thất vọng: "Ừ."

Cố Quân Dao: "Vậy chúng ta có thể làm những chuyện hơn mức bạn bè không?"

Sau lần đó, quan hệ của bọn họ đã thay đổi.

Ninh Đường ngồi trên bồn cầu suy nghĩ, ngón tay không tự chủ trượt xuống mở ra một bài đăng có hơn một vạn lượt thích. Bài đăng này có lượng chữ rất dày đặc, Ninh Đường phát hiện tên của mình và Cố Quân Dao xuất hiện rất nhiều trong bài đăng này.

Ninh Đường hiếu kỳ thử đọc vài dòng, hoá ra là fanfic, nói đúng hơn là fanfic đồng nhân. Có điều, nội dung này... Sau khi đọc đến từ 'giường', phong cách viết đã thay đổi!

Tổng cộng có hơn một vạn chữ, miêu tả cái gì mà vòng eo kiều mị, cơ thể thon thả,...

Biểu tình của Ninh Đường từ từ rạn nứt.

Mấy cái này là sao?!!!

Keng! Vòi hoa sen bị rớt, sữa tắm bị đánh rơi. Ngay sau đó, tiếng bước chân vừa vội vừa nặng nề vang lên, Cố Quân Dao đẩy cửa ra, hốt hoảng hỏi: "Ninh Đường! Xảy ra chuyện gì vậy?!"

Hơi nóng trong phòng tắm mờ ảo, tạo cho người khác có cảm giác như đang đứng trong sương mù, bóng người thấp thoáng ở bên trong như một vị tiên vậy.

Hoàn toàn trái ngược với sắc mặt trắng bệch của Cố Quân Dao, sắc mặt của Ninh Đường đã đỏ đến mức sắp rỉ máu.

***

Cuối cùng, Cố Quân Dao bị đuổi ra ngoài.

Không chỉ bị đuổi ra khỏi phòng tắm, mà còn bị đuổi ra khỏi nhà.

Cố Quân Dao đứng ở ngoài hành lang đã quên mất sự nhục nhã khi bị đuổi ra khỏi nhà, trong đầu của anh chỉ tràn ngập cảnh đẹp vừa rồi, mê hoặc đến mức khiến cho người ta chảy máu mũi.

Cố Quân Dao chán nản đi xuống cầu thang.

Anh gióng trống khua chiêng đi đến đây, rồi lại mang vẻ mặt xám xịt trở về, mất mặt quá đi mất!

Lẽ ra anh chỉ cần đợi ở phòng khách, chờ Ninh Đường đi ra sẽ chủ động giữ anh qua đêm. Kết quả, anh chưa kịp nói gì, vừa nghe thấy tiếng động là đã cực kỳ lo lắng, kích động, trong lòng còn mang theo suy nghĩ 'chàng trai này, không ngờ lại dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh, Ninh Đường của anh có khác', vội vã đẩy cửa phòng tắm ra.

Sau đó, không có sau đó.

Không có cảnh tượng cứ thế nước chảy thành sông bồn tắm play như anh tưởng tượng, cũng không có cảnh tượng gương vỡ lại lành cầu thang play mà anh mong muốn.

Hừ!

Ninh Đường khốn kiếp, không hiểu chuyện một chút nào.

Phải lên mạng tìm bảo bối Ninh Đường ngoan ngoãn thôi!

Cố Quân Dao lên mạng tìm tag Súp Nấm, tìm fanfic đồng nhân xem đi xem lại nhiều lần, càng xem càng phấn khích. Anh không quên nhấn like, đồng thời để lại bình luận: Chị gái thật là lợi hại, xin hãy đăng thêm chương mới!!!

_._._._

Tác giả có lời muốn nói: Tô Hàng đã đi lãnh cơm hộp.

Tô Hàng: "Cứ tưởng được làm boss phản diện cực kỳ ngầu lòi, được làm thụ chính độc chiếm công chính. Kết quả chỉ được làm pháo hôi!"