Editor: Aubrey.
"Con mau về nhà làm bài tập đi, đừng có lo chơi nữa. Nếu không, lát nữa mẹ con về sẽ đánh nát mông con."
"Bà nội, người xem kìa! Là cái anh hay xuất hiện trên ti vi!"
Bà cụ quay đầu lại, cốc lên đầu đứa nhỏ một cái: "Tầm bậy! Tất cả ngôi sao lớn đều đang sống trong biệt thự, biệt thự đó, con có biết không? Nhà vệ sinh ở đó còn lớn hơn phòng khách của chúng ta, người này chỉ là nhân viên giao hàng trùng hợp giống Cố Quân Dao thôi. Ăn mặc còn đáng sợ như vậy nữa, thôi đi nhanh đi."
Cố Quân Dao mặc nguyên một bộ đồ màu xanh: "..."
Đúng vậy, anh vẫn còn đứng ở hành lang, chưa có đi.
Anh thật sự sợ hãi khi nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Ninh Đường, cảm thấy thân thể của Ninh Đường không ổn, có thể là di chứng của lần bị đẩy xuống nước? Nhưng Ninh Đường đã đuổi anh ra ngoài, anh không thể vào nhà được nữa, chỉ có thể đáng thương đứng ngoài hành lang đón gió lạnh.
Nếu như trong nhà có bất kỳ tiếng động gì, như là có người la lên, hoặc kêu cứu, anh có thể gọi xe cấp cứu bằng tốc độ nhanh nhất, thuận tiện phá cửa xông vào.
Khoan, chờ một chút!
Lỡ như Ninh Đường hôn mê ở bên trong thì sao?
Trong đầu Cố Quân Dao phát ra một tiếng nổ.
Đậu xanh rau má!
Anh vội vàng chạy qua nhà kế bên, liên tục đập cửa nhà của hai bà cháu lúc nãy. Không lâu sau, cửa mở ra, bà lão trừng anh bằng cặp mắt 'gõ cái đầu mi': "Lại là cậu à? Cậu muốn gì?"
Cố Quân Dao: "Bà có thể giúp con gõ cửa nhà bên cạnh rồi hỏi xem cậu ấy có khoẻ không giùm con, được không?"
Ánh mắt của bà lão hiện lên ba chữ 'bệnh thần kinh'.
"Con là bạn của cậu ấy, vừa rồi bọn con cãi nhau, con đã gõ cửa rồi nhưng cậu ấy không chịu mở. Không thì, bà chỉ cần đứng ở ngoài gọi một tiếng, cậu ấy đáp lại là được rồi, không cần gặp mặt." Đây là lần đầu tiên Cố Quân Dao kiên nhẫn cầu xin người khác.
May mắn thay, bà cụ đã động lòng trắc ẩn và đồng ý với yêu cầu thiểu năng này.
Vì vậy, Cố Quân Dao trốn trước, bà cụ gõ cửa, chừng nửa phút sau, giọng nói của Ninh Đường từ bên trong vang lên.
Cố Quân Dao thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cửa mở, Ninh Đường đi ra ngoài.
Bà cụ sững sờ, không ngờ anh hàng xóm mới chuyển đến lại đẹp trai như vậy, bà lão vốn yêu thích các minh tinh xinh đẹp lập tức trở thành fan của cậu.
Sau khi nghe bà cụ nói là hàng xóm, Ninh Đường quay vào nhà cầm một hộp hải sản tươi mà cậu được người khác tặng đưa cho bà cụ.
Bà cụ vui vẻ trở về nhà.
Còn Cố Quân Dao thì tiếp tục đứng ở hành lang hứng gió lạnh.
***
Sau khi biết Ninh Đường không sao, Cố Quân Dao yên tâm rời đi, gần như cả đêm, anh đã ngủ thiếp đi trong xe.
Sau đó, anh lạnh đến mức phải tỉnh dậy.
Lúc tỉnh dậy mới nhận ra là mình chưa bật điều hòa để giữ ấm, còn bị hắt hơi liên tục, Cố Quân Dao thật lòng ca ngợi ý thức cảnh giác của cái ót của mình.
Cố Quân Dao khởi động xe chuẩn bị đi, đột nhiên có điện thoại gọi tới, anh không xem là ai, chỉ bật tai nghe bluetooth lên trả lời: "Xin chào?"
"Là em." Trong tai nghe phát ra giọng nói của Tô Hàng, Cố Quân Dao khựng lại: "Có chuyện gì sao?"
Giọng của Tô Hàng nghe như sắp khóc đến nơi: "Em đang ở nhà, nhưng trong lòng em cảm thấy rất khó chịu, anh có thể đến đây với em không?"
"Được." Cố Quân Dao xoay vô-lăng: "Vừa hay, tôi cũng có chuyện cần tìm cậu."
Khi Cố Quân Dao bước vào nhà Tô Hàng, anh chỉ thấy một đống hỗn độn trong phòng khách. Mọi thứ có thể đập được đều bị đập nát, trên bàn có rất nhiều chai rượu, còn vị ca sỹ luôn lịch sự, tinh tươm khi ở bên ngoài kia thì đang ngồi dưới đất mượn rượu làm càn.
Có điều, với một người đẹp không tuổi, cho dù có xỉn quắc cần câu cũng vẫn còn đẹp.
Tô Hàng chỉ mặc duy nhất một cái áo sơ mi, trên ngực dính đầy rượu, ướt nhẹp, tư thế đầy mê hoặc quyến rũ. Không cần nói đến cơ thể thon dài của hắn, khuôn mặt tinh xảo, trẻ trung xinh đẹp, không phân biệt nam nữ, ai cũng không thể cưỡng lại được cảnh này.
Cố Quân Dao sải bước đi tới, lạnh lùng nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Tô Hàng làm như không nghe thấy, hắn loạng choạng đứng dậy. Vốn định nhào vào lòng Cố Quân Dao, đột nhiên bị trượt chân, biến thành ôm đùi: "Quân Dao, em khó chịu quá, em đau quá..."
Lần này thật sự không phải là thủ đoạn giả bộ đáng thương của Tô Hàng, hắn thật sự cảm thấy rất khó chịu nên mới mượn rượu giải sầu. Nguyên nhân không phải là do hắn, mà là bị tiện nhân Ninh Đường kia chọc tức!
Cố Quân Dao hỏi: "Xảy ra chuyện gì với cậu vậy?"
Tô Hàng có nỗi khổ mà không nói được, thật sự nghẹn đến mức nuốt cục tức không trôi: "Em... Công việc của em không được suôn sẻ."
Cố Quân Dao sửng sốt.
Anh đột nhiên nhớ tới Ninh Đường.
Trên đời này, làm gì có ai có được một cuộc sống dễ dàng? Ninh Đường một mình đến thủ đô kiếm sống, cậu ở trong giới giải trí không có quan hệ nào, tất nhiên cũng từng gặp rắc rối. Từng bị người khinh thường, bị người gây khó dễ, bị người hãm hại, thậm chí còn từng bị quấy rối.
Nhưng từ trước đến nay, Ninh Đường chưa bao giờ nói ra.
Mỗi khi đi làm về, cậu luôn mỉm cười, mỗi lần ở bên cạnh anh, cậu luôn làm cho anh vui vẻ.
Tô Hàng phàn nàn rất nhiều chuyện, nhưng Cố Quân Dao chẳng nghe một câu nào, anh chỉ nghe mình lạnh lùng hỏi: "Cậu đi tìm Ninh Đường nói chuyện của chúng ta, phải không?"
Tiếng khóc của Tô Hàng bỗng nhiên ngừng lại.
"Em..." Tô Hàng ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Cố Quân Dao: "Đúng vậy."
Không khí xung quanh Cố Quân Dao như đông lại: "Cậu nói Ninh Đường là thế thân của cậu?"
Người uống rượu rồi là cái gì cũng dám nói, nếu là bình thường, chắc chắn Tô Hàng sẽ bình tĩnh ứng đối, nhưng bây giờ thì khác. Bị rượu tẩy não là một chuyện, tối hôm qua còn bị Ninh Đường chọc tức, bây giờ nhắc tới Ninh Đường, sao hắn có thể nuốt cục tức này vào bụng được?
"Chẳng lẽ không phải thế thân sao?" Tô Hàng trừng mắt, đỡ ghế sô pha đứng dậy: "Anh dám nói anh chưa bao giờ tìm kiếm hình bóng của em trên người anh ta không? Anh có dám nói anh chưa từng yêu em không?"
Tô Hàng vẫn như năm đó, vẫn còn tinh xảo, đẹp đẽ, tài năng, hoàn hảo về mọi mặt, đúng là tác phẩm đáng tự hào của Thượng Đế.
Là một người đồng tính, tiêu chí chọn bạn đời của Cố Quân Dao chưa bao giờ là ngoại hình, xét cho cùng, bản thân anh cũng là một kiệt tác đỉnh cao của Thượng Đế. Nếu như muốn thưởng thức dung nhan tuyệt mỹ, thì chỉ cần soi gương ngắm bản thân là đủ rồi.
Điều mà anh ngưỡng mộ Tô Hàng là phẩm chất của hắn, anh bị khuất phục bởi tài năng của hắn, anh thích ánh hào quang của Tô Hàng, cuối cùng là khí chất của hắn.
Tô Hàng có tham vọng rất lớn, ngôi vị vua âm nhạc hàng đầu của làng nhạc Trung Quốc chỉ là bước chuyển mình, mục tiêu của hắn là vươn xa hơn, hắn muốn vươn ra khỏi châu Á và trở thành ca sĩ có tầm ảnh hưởng với thế giới.
Một cậu bé mười bảy tuổi nói ra những lời này, chắc chắn sẽ bị mọi người coi thường, còn làm cho bọn họ cười nghiêng ngả.
Nhưng Cố Quân Dao thì không, anh không những không chê cười giấc mộng từ nghé biến thành cọp của Tô Hàng, mà còn được chứng kiến Tô Hàng thật sự chuyển mình thành công.
Chuyện tương lai đâu ai có thể biết trước được, chỉ có tài năng của Tô Hàng là trời sinh.
Từ trước đến nay, Cố Quân Dao vẫn luôn nhớ tới ấn tượng đầu tiên mà Tô Hàng cho anh. Sở dĩ anh nảy sinh hứng thú với học đệ năm hai này, là vì ca khúc đầu tay do chính hắn sáng tác 'anh ấy'.
Khi ca khúc này được trình làng, nó không chỉ càn quét các bảng xếp hạng của các ca khúc lớn mà còn nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên Internet, và thành công hơn nữa là khiến Cố Quân Dao kinh động đến mức như được gặp tiên trên trời, một thần đồng âm nhạc thật sự.
Chủ đề của bài hát là 'những kỷ niệm và nỗi nhớ', giai điệu rất xúc động, cứ như 'anh ấy' trong bài hát là quá khứ của mình vậy.
Phong cách âm nhạc khéo léo và tươi vui, tinh tế và đẹp đẽ, ca từ thông minh và cảm động, và giọng ca của ca sĩ thì trong trẻo và sạch sẽ, trong sáng và thanh tao.
Sau đó, Cố Quân Dao mới biết, phần lời, phần sáng tác và phần trình diễn của bài hát này đều là của một mình Tô Hàng.
Yêu một người mà không có nguyên nhân, cũng không thể thấu hiểu người ấy. Dù chỉ là một bước chân, hay một cái ngoái đầu nhìn lại, một động tác nhỏ trong lúc vô tình, tất cả đều hấp dẫn một người khác.
Giống như người bình thường theo đuổi ngôi sao vậy, vô tình nhìn thấy poster, clip phim, clip bài hát của người kia. Có lẽ đối với người khác thì như vậy chưa đủ, nhưng đối với anh cứ như là trúng độc vậy, một khi đã nảy sinh tình cảm rồi là không thể ngăn lại được.
Từ đó về sau, tất cả những ca khúc của Tô Hàng đều được Cố Quân Dao yêu quý, coi như bảo bối vậy.
Tuy năm đó 'chia tay' trong không vui, điều đó cũng không thể cản trở anh yêu thích các bài hát, thưởng thức các tác phẩm của Tô Hàng.
Mà Tô Hàng ngây thơ, hồn nhiên năm đó, bây giờ trên người toàn là mùi rượu, nhìn anh bằng cặp mắt không cam lòng.
Cố Quân Dao vô cảm nói: "Hai chúng ta đã kết thúc từ bảy năm trước rồi, không, chúng ta chưa bao giờ bắt đầu cả."
"Tám năm." Tô Hàng ngắt lời Cố Quân Dao: "Chúng ta quen nhau tám năm, sớm hơn Ninh Đường một năm, em mới là người ở bên cạnh anh trước! Cái gì cũng phải có trước có sau, em mới là người tới trước!"
"Đúng! Cậu là người đến trước, Ninh Đường đến sau." Cố Quân Dao nói: "Tôi với cậu quen nhau một năm, từ đầu tới cuối chỉ là bạn bè, lúc tôi muốn tiến xa hơn thì cậu lại từ chối, đồng thời còn bỏ đi! Đúng là tôi theo đuổi cậu đầu tiên, nhưng người bầu bạn với tôi suốt bảy năm là Ninh Đường, không phải là cậu!"
"Em cũng có thể!" Tô Hàng kích động hô: "Chỉ cần anh cho em một cơ hội, em cũng có thể ở bên anh bảy năm. Không! Mười bảy năm, hai mươi bảy năm, thậm chí là cả đời!"
Tô Hàng chỉ sợ Cố Quân Dao bỏ đi, không màng danh dự mà vòng qua bàn trà ôm tay của Cố Quân Dao, tỏ vẻ oan ức khóc: "Năm đó em chỉ mới mười bảy tuổi thôi, em không biết tình yêu là gì, chỉ một lòng muốn nâng cao sự nghiệp, nên mới quên anh. Em vất vả lắm mới sáng tác được ca khúc đó, bằng mọi giá phải ra nước ngoài du học, nên mới từ chối anh, em bị ép buộc mà!"
Cố Quân Dao nghe vậy, chỉ cảm thấy càng ngày càng muốn cười: "Năm đó không thích, mới qua bảy năm đột nhiên thích trở lại?"
Tô Hàng rưng rưng nước mắt: "Em..."
Tại sao khi thấy mối tình đầu khóc, anh không hề đau lòng một chút nào?
Vậy tại sao khi thấy Ninh Đường chỉ chảy hai giọt nước mắt, anh đã vô cùng hoảng loạn, không biết nên làm thế nào?
Cố Quân Dao: "Nếu như tôi không phải là ảnh đế, không phải là Cố nhị thiếu gia, mà vẫn còn là một người bình thường như trước, có một công việc bình thường, tiền lương chẳng kiếm được bao nhiêu. Như vậy, cậu có còn yêu tôi không?"
Không chờ Tô Hàng mở miệng nói, Cố Quân Dao đã bình tĩnh nói tiếp: "Ninh Đường thì khác, cậu ấy đã dùng hành động thực tế để chứng minh. Còn cậu, thì chỉ dùng cơ hội để chứng minh... Không đúng, cậu không có tư cách chứng minh!"
Tô Hàng: "Quân Dao."
"Đừng có đi quấy rối Ninh Đường nữa." Cố Quân Dao dùng sức gỡ tay Tô Hàng ra, giọng điệu lạnh lùng không hề có độ ấm: "Nếu không, tôi sẽ không cư xử nhẹ nhàng với cậu như thế này. Mà sẽ ghê tởm cậu, cậu có hiểu không?"