Editor: Aubrey.
Ninh Tuyết không hiểu gì cả: "Không bơi nữa thì sao? Em cũng có biết bơi đâu."
Ninh Đường cười khẽ, trong mắt hiện lên sự trào phúng: "Đòi tiền thì cứ nói thẳng, đừng chơi trò người thân."
"Anh! Sao anh lại lạnh lùng và nhẫn tâm quá vậy? Em không phải em trai ruột của anh sao? Mẹ không phải là mẹ ruột của anh sao? Anh đối xử với người ngoài như Diệp Trác Nhạc còn tốt hơn người trong nhà! Được thôi, coi như là trước kia mẹ có lỗi, nhưng sao anh có thể hận mẹ ruột của mình như vậy được? Anh đâu phải là loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy?"
"Mẹ ruột? Vậy từ nhỏ đến lớn, người mẹ ruột đó đã đối xử với tôi như thế nào? Đâu phải cậu không biết? Năm tôi mười lăm tuổi, tôi đã đánh mất gia đình của mình, năm tôi mười tám tuổi, tôi gần như suýt chết. Mỗi tháng tôi đã cố gắng hết sức để chu cấp tiền cho các người, sau này đừng có làm phiền tôi nữa!" Không cho Ninh Tuyết có cơ hội phản bác, Ninh Đường quyết đoán cúp điện thoại.
Cậu ngồi thừ người ra khoảng hai mươi phút, hay là một tiếng đồng hồ, cậu cũng không rõ nữa. Đợi đến khi Mai Tiểu Mai tản bộ một vòng quay trở lại, cậu mới nhận ra mình đã ngồi như vậy suốt hai tiếng rồi.
"Anh Ninh, anh gọi điện thoại xong rồi sao? Sao anh lại ngồi trên sàn nhà? Quần áo của anh đã khô rồi, lúc nãy em... Anh Ninh?!" Mai Tiểu Mai giật cả mình.
Có thể là do Ninh Đường mặc áo đen, nên bây giờ khuôn mặt thanh tú của cậu tái nhợt, không có một chút máu lộ ra rất rõ ràng, gần như có thể miêu tả là phờ phạc. Đặc biệt là đôi mắt của cậu trống rỗng và vô thần, giống như hai cái giếng sâu tối om vậy.
"Anh thấy không khỏe sao? Để em đi gọi bác sỹ Dư!" Mai Tiểu Mai luống cuống định đi ra ngoài, Ninh Đường đột nhiên gọi lại: "Quay lại đi."
"Hả?" Mai Tiểu Mai thở hồng hộc.
"Tôi không sao." Giọng nói luôn trong trẻo và rõ ràng của Ninh Đường đã khàn đi, cậu mở điện thoại lên, có vẻ như cậu đã nhìn thấy một tin tức không thể không coi trọng, hai mắt đột nhiên sáng lên. Cậu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, thành thạo như một diễn viên chuyên nghiệp, không tìm ra được sơ hở nào. Đến nỗi, Mai Tiểu Mai suýt chút nữa cho rằng cảnh cô vừa thấy chỉ là tưởng tượng.
Ninh Đường nhận lấy quần áo trên tay Mai Tiểu Mai, vừa vào phòng vệ sinh thay đồ, vừa nói: "Giúp tôi nói với Cố Quân Dao một tiếng, tôi về trước đây."
Ninh Đường vì lý do an toàn nên không có lái xe, cậu kêu một chiếc taxi đi tới trung tâm điện ảnh. Bởi vì khoảng cách rất xa, đã vậy còn kẹt xe, kéo thời gian đến tận hai tiếng sau mới đến, mà Ninh Đường cũng đã nhân cơ hội đó ngủ trên xe một giấc. Lúc đến nơi, tinh thần của cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Bộ phim chiến tranh gián điệp "Biển Sâu" của đạo diễn Trương Chấn Đông đã ra mắt hơn một tuần. Diệp Trác Nhạc và Nhiếp Uyển Lệ vào vai một cặp đôi nhiệt tình rải thức ăn cho chó, còn bí mật hẹn hò ở sau cánh gà, trải qua những ngày tháng khá thoải mái trong đoàn phim.
Cho nên, sau mấy ngày Ninh Đường không gặp Diệp Trác Nhạc, tinh thần của cậu nhóc này còn rạng rỡ hơn trước đây, còn mập lên một chút.
Trái ngược hoàn toàn với tinh thần sa sút của Ninh Đường, cân nặng cũng sụt giảm, khi nghe Diệp Trác Nhạc hỏi, Ninh Đường tránh né đáp: "Hỏi tôi làm gì? Nói chuyện của cậu đi, nhớ giữ kỹ miệng mồm của mình, cũng nhớ kiểm soát cân nặng, hôm nay đừng ăn trưa."
Tâm trạng đang tốt đẹp trong suốt một tuần của Diệp Trác Nhạc đột nhiên mất sạch sẽ.
Hết cách rồi, chỉ có thể trách ba mẹ của cậu, sinh ra cậu có một cơ thể chỉ uống nước thôi cũng béo.
Ninh Đường ngồi trên ghế xếp, hỏi: "Gọi tôi tới làm gì?"
Nhắc đến chuyện này, Diệp Trác Nhạc lập tức quăng vẻ mặt nhăn như trái mướp đắng của mình, vòng ra sau lưng Ninh Đường, hớn hở bóp vai cho người ta: "Anh! Anh yêu dấu của em, có thoải mái hay không? Có đủ lực hay không?"
Mặt Ninh Đường không một chút cảm xúc: "Có việc cứ nói thẳng."
Diệp Trác Nhạc cười híp mắt: "Có một bộ phim thần tượng, thanh xuân vườn trường đang tuyển vai chính. Em thích vai phản diện của bộ phim đó, em muốn diễn. Anh Ninh! Anh giúp em đi, nói với đạo diễn giúp em được không?"
Ninh Đường gác chân trái lên chân phải: "Không được."
Khuôn mặt của Diệp Trác Nhạc cứng đờ: "Sao chứ?"
"Kín lịch rồi." Ninh Đường lời ít ý nhiều đáp: "Tôi có biết bộ phim đó, thời gian khai máy trùng với bộ phim "Ngày trở về" của Hạ đạo. Trùng lịch, cậu không tham gia được."
Diệp Trác Nhạc cuống lên: "Em có thể diễn cả hai!"
Ninh Đường nghiêm túc hỏi: "Cậu nghĩ đây là chuyện giỡn chơi sao? Đừng mơ mộng nữa."
Diệp Trác Nhạc dứt khoát đứng dậy: "Vậy em không quay phim của Hạ đạo nữa, nam hai có ích lợi gì chứ? Chỉ có thể làm nền cho nam chính thôi, người duy nhất có thể ngang hàng với nam chính chỉ có vai phản diện thôi!"
Ninh Đường vốn đã quen với tính cách ngỗ ngược của Diệp Trác Nhạc, nên cậu không tức giận: "Thể loại cẩu huyết Mary Sue đó lôi cuốn cậu chỗ nào? Hai bộ phim có đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, làm vai phụ trong "Ngày trở về" còn hay hơn, sao phải đi đóng vai chính cho một bộ phim dở? Hạ đạo là người đã đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất trong lễ trao giải liên hoan phim Kim Lộc, không phải cậu muốn thay đổi hình tượng sao? Bộ phim này là cơ hội tốt nhất!"
Diệp Trác Nhạc cắn răng chịu đựng.
Ninh Đường bình tĩnh nói: "Một bộ phim truyền hình tệ, chỉ đáng giá năm xu. Và một cơ hội để được nâng lên xứng ngang tầm với Nhiếp Uyển Lệ, cậu chọn cái nào?"
Diệp Trác Nhạc lập tức tước vũ khí đầu hàng: "Em... Nghe anh Ninh là được rồi."
Ninh Đường nhẹ nhõm nhìn cậu: "Nếu cậu muốn đóng vai phản diện, trong tay tôi vừa hay có một bộ. Là một bộ phim cảnh sát, cậu có muốn đóng không?"
Diệp Trác Nhạc hăng hái trở lại: "Phim mà anh Ninh vừa ý là hay rồi! Nhân vật phản diện là kiểu người gì? Buôn lậu hay gϊếŧ người hàng loạt? Hay là một kẻ sát nhân tâm thần phân liệt như "Người trong gương"?"
Ninh Đường kể sơ qua nội dung, làm cho Diệp Trác Nhạc càng nghe càng hăng hái, mọi việc cứ thế quyết định xong.
Sau đó, Ninh Đường gọi điện cho đạo diễn của bộ phim kia, đề cập đến Diệp Trác Nhạc. Đạo diễn hơi do dự, không đồng ý với Ninh Đường ngay, nhưng cũng không lập tức từ chối.
"Để tôi suy nghĩ xem, bộ phim này thu hút rất nhiều sự chú ý, chất lượng khá cao. Ngay cả Tô Hàng đang đi diễn ở Hàng Châu còn tự đề cử xin đóng vai phụ."
Ninh Đường sửng sốt: "Tô Hàng?"
"Đúng vậy, có sự tham gia của ca sỹ thiên tài này, buổi trình chiếu đầu tiên đủ để thu về doanh thu phòng vé."
Ninh Đường có một dự cảm trong lòng: "Xin hỏi vai nam chính là ai?"
"Là Cố Quân Dao!" Đạo diễn cười nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày sau sẽ ký hợp đồng!"
Quả nhiên.
Sau khi Ninh Đường cúp điện thoại, cậu ngồi một mình trong phòng một hồi.
Đây là căn hộ mà cậu thuê trước khi chia tay với Cố Quân Dao, rất gần công ty và cũng là một nơi đắc địa. Tuy giá thuê cao, nhưng bởi vì thu nhập của Ninh Đường cao nên vẫn có thể chi trả được.
Cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Tô Hàng.
Vốn tưởng vị ca sỹ nổi tiếng kia sẽ không nhận, không ngờ lại nhấc máy rất nhanh, trong điện thoại vang lên tiếng của Tô Hàng: "Ngạc nhiên thiệt nha, không ngờ anh lại chủ động gọi cho tôi?"
Ninh Đường: "Rảnh không? Gặp nhau đi."
Ninh Đường chờ ở KFC khoảng nửa tiếng mới đợi được ngôi sao Tô Hàng, hôm nay ngôi sao này ăn mặc rất kín đáo, hắn chỉ mặc quần áo bình thường, đội mũ và đeo khẩu trang. Bởi vì thời gian hẹn là nửa đêm, rất ít cửa hàng KFC mở cửa 24/24, Tô Hàng tháo khẩu trang ra, uống một ngụm lớn Coca trên bàn, cười nói: "Anh Ninh thật chu đáo, còn biết chuẩn bị nước uống chờ tôi."
Điều khiến cho Diệp Trác Nhạc tức giận là Tô Hàng và Ninh Đường có thể chất y hệt nhau, ăn bao nhiêu cũng không mập. Dù kem sôcôla và hamburger đều nhiều calo, bọn họ có ăn bao nhiêu cũng không dư ra tý thịt thừa nào.
Tô Hàng nói: "Bánh mì kẹp thịt gà ăn kèm với phô mai chiên giòn và phô mai cay là sản phẩm mới, tôi rất thích hai món này, anh thử xem?"
Ninh Đường không nhúc nhích, một nhân viên phục vụ đi tới, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là nghi hoặc, cuối cùng là mừng như điên: "Anh... Có phải anh là Tô Hàng không? Là ca sỹ của ca khúc 'anh ấy' phải không?!"
Tô Hàng nghe vậy, lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Là tôi."
Nhân viên kia đỏ mặt: "Có thể cho em xin chữ ký không?"
Tô Hàng lấy ra cây bút luôn mang theo của mình, hắn ký xong, nói: "Tôi có chuyện cần bàn bạc với bạn của tôi, xin đừng để lộ chuyện này."
Nhân viên phục vụ gật đầu, rồi ngượng ngùng chạy đi.
Ninh Đường chờ người đi xong, mới nghiêm túc nói chính sự: "Nghe nói Tô tiên sinh tình nguyện đóng vai phụ cho một bộ phim cảnh sát, đạo diễn còn đồng ý ngay lập tức."
Tô Hàng nói: "Không hổ là anh, tin tức thật linh thông."
Vẻ mặt của Ninh Đường vẫn lạnh lùng như cũ: "Diệp Trác Nhạc muốn nhận vai phản diện trong bộ phim đó, tôi muốn nhờ cậu nói vài lời hay với đạo diễn."
Tô Hàng kinh ngạc, giữ nguyên tư thế sững sờ khoảng nửa phút, sau đó khịt mũi cười: "Anh cầu xin tôi? Người đại diện nổi tiếng Ninh Đường đang cầu xin tôi? Phải không vậy?"
Tô Hàng bị chọc cười không thở nổi: "Tôi nghe nói Kim Sa ra thông báo là anh không làm người đại diện cho Cố Quân Dao nữa, nhưng thật ra là do anh chủ động đề nghị, đồng thời chia tay với Cố Quân Dao phải không? Nếu không, anh đã yêu cầu Cố Quân Dao đi nói với đạo diễn rồi, cần gì phải hẹn tôi ra vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này chỉ để cầu xin tôi?"
Ninh Đường không muốn nhắc đến chuyện cũ: "Vậy Tô tiên sinh có đồng ý giúp không?"
Tô Hàng không trả lời mà hỏi lại: "Với năng lực của anh, sớm muộn gì cũng có thể thuyết phục được đạo diễn nhận Diệp Trác Nhạc. Cần gì phải làm thế này?"
Ninh Đường: "Nếu có cậu đề cử, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn. Tôi muốn chắc chắn 100%, không có một chút sơ hở nào."
"Ha! Sợ là phải làm anh thất vọng rồi." Tô Hàng bóc một miếng khoai, chấm một ít tương cà, cho vào miệng: "Với cặp mắt biết nhìn người của một người đại diện tài năng như anh, tôi và Diệp Trác Nhạc, ai có giá trị thương mại hơn? Trong hai người chúng tôi, ai mới là người đốt cháy vé ở phòng vé nhiều hơn?"
Ý của Tô Hàng rất rõ ràng.
Ninh Đường có nói tiếp cũng vô dụng, chỉ có thể tự chuốc lấy nhục nhã. Vì vậy, cậu uống một hóp nước trái cây nhuận cổ họng, thong thả nói: "Bảy năm trước, cậu đã đạt được thành công lớn với bài hát đầu tay là 'anh ấy', còn được một công ty nổi tiếng ký hợp đồng và giới thiệu đi du học tại một nhạc viên ở nước ngoài. Sau đó, cậu biến mất trong một thời gian dài, trong vòng giải trí này, hàng năm có biết bao nhiêu ngôi sao ở phương Đông và phương Tây đến rồi đi? Cậu vẫn luôn được mệnh danh là thiên tài, cho đến khi cậu hát những ca khúc của Cao Phỉ Phỉ."
Ánh mắt của Tô Hàng co rụt lại.
"Cao Phỉ Phỉ, rất ít người biết đến danh tiếng của cô, nhưng chỉ cần hát những ca khúc do cô ấy viết, thì chắc chắn sẽ phủ sóng toàn quốc." Ninh Đường cười khẽ.
"Một thiên tài với tính khí quái dị, để duy trì quan hệ với cô ấy mà cậu đã chấp nhận làm cu li, nhưng Cao Phỉ Phỉ quá khó chơi, mềm không được, mà cứng cũng không xong. Hết cách, cậu chỉ có thể đổi cách khác, tìm đến cậu ruột của Cao Phỉ Phỉ, là Trương Chấn Đông."
Mặt của Tô Hàng trở nên tái mét: "Câm miệng!"
Lời nói của Ninh Đường mang ẩn ý: "Trương Chấn Đông là kiểu người như thế nào, không ai không biết, nam hay nữ cũng ăn. Ông ta thích nhất là loại hình như cậu, từ cơ thể đến khí chất, đều rất vừa ý ông ta."
Tô Hàng kích động quát lên: "Anh có ý gì?! Anh muốn nói cái gì?!"
Ninh Đường tỏ vẻ không có liên quan gì tới mình: "Có muốn nói chuyện này cho Cố Quân Dao biết không? Để xem anh ấy có phản ứng như thế nào."
"Anh dám uy hiếp tôi?!" Tô Hàng vốn đang hớn hở, lúc này mặt mày giống như ác ma: "Anh đừng có ngậm máu phun người! Anh có chứng cứ không?!"
"Với những mối quan hệ và quyền lực của Cố Quân Dao, không khó để tìm ra bằng chứng, cậu nói xem có phải không?" Ninh Đường vô tội cười.
"Nếu như cậu không tin, vậy tôi cũng hết cách. Tôi chỉ muốn nhắc nhở Tô tiên sinh, cây ngay thì không sợ chết đứng."
Ngũ quan của Tô Hàng như bị đốt cháy, hắn cố gắng áp chế lửa giận trong lòng mình, run rẩy khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Anh cho rằng Cố Quân Dao sẽ tin sao?"
"Ồ." Ninh Đường gật đầu: "Vậy để tôi đi nói với Cố Quân Dao, cậu đâu có gì để sợ đâu phải không?"
Tô Hàng tức đến mức run hết cả người, ánh mắt của hắn như hận không thể ăn tươi nuốt sống Ninh Đường: "Anh là đồ đê tiện! Vô liêm sỉ! Tôi chưa bao giờ nghĩ anh là người như vậy, để đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, ngay cả loại thủ đoạn này mà cũng nghĩ ra được, anh là đồ độc ác!"
Ninh Đường cười, đặt ly nước trái cây xuống: "Cậu đang khen tôi à? Cảm ơn nha, xem ra chuyện đó là thật rồi, nếu không... Hà tất gì vào lúc nửa đêm như thế này, cậu tức đến nổ phổi để cầu xin tôi?"
Tô Hàng suýt chút nữa hộc máu.