Người Đặc Biệt

Chương 20: Hạnh phúc ở ngay bên ta (Hoàn)




Nghe tin Phi Khâm cuối cùng cũng làm phẫu thuật, cả một dòng tộc tuy ở Trung Quốc nhưng không ai giấu nỗi niềm vui, Khả Đại còn không ngừng gọi điện đến để hỏi thăm tình hình, đồng thời cùng bắt đầu lập ra kế hoạch trả thù cho anh trai. Để anh trai có thể đường đường chính chính quay trở về lại quê hương

Tù Trúc và Hỏa Sơn sau khi nghe tin anh còn sống, thân là bác sĩ, tuy không tham gia vào cuộc phẫu thuật hay điều trị gì, nhưng cũng cấp tốc thu dọn đồ đạc, gấp rút chạy sang Mỹ để theo dõi tình hình. Nhưng mà bây giờ Phi Khâm mắc chứng tự ti cao độ, ai đến gần cũng đều sợ hãi, rồi vội vã đẩy bánh xe lăn trốn đi, chỉ trừ Vĩnh Ân và những đàn em thân tín, còn lại ai đến cũng đều bị như vậy

Thậm chí Vĩnh Ân tuy đã cùng anh hiểu rõ mọi vấn đề, nhưng đôi khi Phi Khâm vẫn có lúc mặc cảm với bản thân mà xua đuổi cậu đi

Ví dụ như hôm kia, trong lúc Vĩnh Ân vừa đút cho anh vài muỗng cháo. Nào ngờ đâu Phi Khân bất chợt chảy máu mũi cũng máu miệng, chút cháo vừa mới ăn xong đều nôn hết ra người, dính đầy quần áo!! Mùi hôi bốc lên đến ghê người

Nhưng đối với Vĩnh Ân, dù anh có ra sao, có thành bộ dạng gì thì cậu cũng không hề chán ghét, lúc đó cậu cười cười rồi nhẹ nhàng dỗ dành

- Không sao, lát nữa rồi ăn lại,em giúp anh lau máu rồi tắm rửa lại nhé!!

Anh nhìn cậu loay hoay chà rửa cho thân thể tàn tật này, rồi lại lục đục đi tìm đồ mặc vào cho anh, bỗng nhiên nước mắt lai trào ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, Phi Khâm suy yếu nói

- Nếu không chịu được thì em cứ đi đi, anh không sao mà. Đừng vì anh mà chịu khổ nữa, anh hứa sẽ làm phẫu thuật, em mau đi tìm hạnh phúc mới đi!!

Vĩnh Ân bất chợt ngưng động tác, một lúc lâu lại nhẹ nhàng lau đi hai khóe mắt của người đàn ông mình yêu thương này, đáp lại

- Em không có cực khổ, em đợi anh phẫu thuật cùng điều trị xong. Sẽ cũng nhau nắm tay đi đến hạnh phúc nhé. Đừng tự ti, vì em rất thương anh, Không cần phải nghĩ mình là gánh nặng, vì em là tự nguyện, từ nay về sau ở phía sau lưng Phi Khâm sẽ có một Vĩnh Ân cổ vũ, đừng khóc nữa có được không?? Nó khiến em đau lòng lắm

Phi Khâm cố dùng chút sức lực của mình, nhẹ ôm cậu vào lòng mà thì thầm

- Vĩnh Ân!Cảm ơn em, thật sự cảm ơn em nhiều lắm. Cảm ơn vì em đã không bỏ anh, sau này nhất định anh sẽ làm em hạnh phúc, đợi anh

---------******--------

Ngày phẫu thuật cuối cùng cũng đến, anh nằm trên băng ca được bác sĩ chuẩn bị đẩy vào phòng, trước khi đi, Phi Khâm cùng Vĩnh Ân nắm tay nhau một lúc, trao cho nhau nụ cười tinh thần cùng lời cổ vũ, nhìn cánh cửa cấp cứu đóng lại, Vĩnh Ân lúc này mới lặng lẽ rơi nước mắt. Trác Khả Đại, Hỏa Sơn, Tù Trúc và người nhà của anh cùng tay chân run lẩy bẩy không thôi

Bởi vì bác sĩ nói rằng, tuy là làm phẫu thuật, nhưng đây giống như là ván cờ sinh tử, bảy mươi phần trăm là chết, ba mươi phần trăm còn lại là sống, nhưng mà tình hình của anh đã ở mức tồi tệ nhất, cho nên bảo người nhà hãy lo chuẩn bị tinh thần đi

Nhìn ánh đèn phòng cấp cứu cứ sáng lên, mạng sống của anh đều phải đặt vào từng con con dao, sợi chỉ, máy móc, mà khiến cậu không thở được!! Vĩnh Ân đã từng nghĩ đến trường hợp xấu nhất

- Nếu anh chết thì cậu cũng sẽ tự sát, để làm tròn chữ hứa với anh. Dù chết cũng sẽ ở dưới suối vàng nắm tay nhau đi chịu tội hoặc đầu thai, họ chịu khổ, xa nhau đủ rồi!! Bây giờ không thể đánh mất lại một lần nữa. Có chết cùng là chết cùng nhau, Phi Khâm, anh cứ đợi em. Chúng ta cùng nhau hạnh phúc!!

Năm tiếng đồng hồ trôi qua đi,nếu Phi Khâm ở bên trong chiến đấu với tử thần, thì Vĩnh Ân phải chiến đấu với nỗi sợ mất anh, nhìn bác sĩ cứ ra ra vào vào, tim cậu cứ lơ lửng ở trên mây không thôi, mặc cho mọi người có khuyên nhủ kiểu gì, vẫn là cậu nhất quyết không chịu ăn uống, ánh mắt thủy chung dán vào cánh cửa lạnh ngắt kia!! Tù Trúc đến nói vài câu dỗ dành, cũng chỉ nhận lại nụ cười mệt mỏi và lời đáp của cậu

- Anh ấy còn đang chiến đấu trong đó, mọi người nghĩ rằng tôi có thể ăn ngon được hay không??

Chỉ một câu hỏi ngắn, mọi người có mặt tại đây chỉ có thể im lặng không nói gì

Lại thêm bốn tiếng nữa trôi qua, các bác sĩ cuối cùng cũng đi ra. Nhìn ánh mắt mệt mỏi của vị bác sĩ người tây này, Vĩnh Ân chỉ có thể ú ớ nói tiếng mẹ đẻ, còn lại thì đều dựa vào Khả Đại, nhìn hai người kia giao tiếp bằng tiếng anh, hồn vía cậu đều treo cả lên không trung. Sau một lúc lâu, Khả Đại quay người lại, nở nụ cười tươi đáp.

- Phẫu thuật thành công rồi, tuy cơ thể còn yếu nhưng mọi thứ ổn định cả rồi, đôi chân thì chỉ cần xuyên năng tập luyện cùng điều trị thì sẽ đi lại bình thường. Tốt rồi, anh ấy đã về

Vĩnh Ân chỉ chờ nghe có vậy, cả người ban nãy cố gắng chống đỡ thì giờ đây liền ngồi sụp xuống nền đất khóc lớn, cậu khóc không phải vì đau lòng, mà là vì niềm hạnh phúc của họ đã được ông trời nhìn đến, anh ấy cuối cùng cũng không bỏ cậu

- Tạ ơn trời!! Cảm ơn ngài đã cho chúng tôi sống cùng nhau!! Khâm, Qua rồi, mọi thứ qua hết rồi. Chúng ta cùng yêu nhau, bắt đầu lại không phải là cái cũ mà chúng ta đã tìm ra một con đường mới hơn.Trác Phi Khâm, Em yêu anh!!

Đau khổ qua đi, hạnh phúc cùng niềm vui trở về, ở dãy hành lang bệnh viện tuy có rất nhiều tiếng khóc vang lên, nhưng người đi qua cũng có thể cảm nhận được nỗi vui mừng của từng người!!! Năm tháng họ sai lầm đã hết, bây giờ đã đến lúc họ cùng nhau sống vui vẻ đến cuối đời,mà không còn bất kì đau đớn gì nữa. Hạnh phúc đơn giản lắm, chỉ cần yêu thật lòng, hai trái tim cùng hướng về nhau thì tình yêu đó mãi mãi trường tồn

Vĩnh Ân nở nụ cười yên bình thì thầm

- Anh và em sẽ cùng nhau sống những ngày tháng bình yên của hai ta

-------Hoàn Chính Văn------

Vẫn còn phiên ngoại nha chị em v: