Mạc Khải Liêm thấy cô vẫn thất thần trước cửa phòng thì đi tới
Sao em không đi vào, em sợ trong phòng tôi có cái gì không phù hợp hả?
Mạc Uyển Dư giật mình: Không có ạ, tự dưng cháu nghĩ không biết chú sẽ cần những trang phục như thế nào, vẫn nên chờ chú tới cùng chọn lựa.
Ừm, vậy thì vào trong thôi.
Chú có cần yêu cầu trang phục theo sự kiện không ạ?
Không cần phiền phức, chỉ cần như bình thường là được.
Mạc Uyển Dư gật đầu: Vậy cháu sẽ chuẩn bị vài bộ đi làm và đồ thoải mái mặc ở nhà.
Mạc Khải Liêm chỉ ừ một tiếng rồi đứng khoanh tay dựa vào cửa phòng để đồ, nhìn cô đi tới đi lui bận rộn sắp xếp vali.
Mặt không giấu nổi nụ cười.
Sắp xếp xong xuôi, Mạc Uyển Dư lại nghĩ đến cái gì đó, vành tai phiếm hồng
Cái đó, chú nhỏ, còn đồ lót chú tự xếp nhé.
Cháu về ngủ đây.
Nói rồi cô lướt qua anh, chạy một mạch về căn hộ của mình.
Mạc Khải Liêm nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô thấy vô cùng đáng yêu, anh bỗng bật cừoi.
Mạc Khải Liêm bay chuyến bảy giờ sáng, cần phải rời nhà trước một tiếng, muốn để cô ngủ thêm một chút nên anh không đánh thức cô.
Buổi sáng Mạc Khải Liêm dậy sớm hơn bình thường, anh vẫn chuẩn bị bữa sáng cho cô như mọi ngày, xong xuôi rồi mới kéo vali ra khỏi nhà.
Hôm qua ngủ khá muộn nên hôm nay khi chuông báo thức reo vài lần, Mạc Uyển Dư mới uể oải tỉnh dậy.
Vẫn còn ngái ngủ, cô vừa ti hí mắt vừa vệ sinh cá nhân buổi sáng, tới tận lúc thay đồ xong vẫn chưa mở nổi mắt, vậy nên cô quyết định chỉ tô có chút son đã ra khỏi nhà.
Khoảng thời gian này đã trở thành thói quen của cô, Mạc Uyển Dư như thường lệ mở cửa sang căn hộ đối diện.
Ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu ăn bữa sáng trên bàn.
Mạc Uyển Dư cảm thấy hình như thiếu cái gì đó, cô ngó nghiêng xung quanh rồi mới chợt nhớ ra, Mạc Khải Liêm không có ở trong nhà.
Mạc Uyển Dư lấy điện thoại ra thì thấy tin nhắn Mạc Khải Liêm nhắn cho cô, nhắc cô đồ ăn sáng anh đã chuẩn bị giúp cô rồi.
Không có Mạc Khải Liêm, cô ăn cũng không thấy ngon miệng nữa, cố gắng cũng xong bữa sáng, cô thu dọn, đem chén bát đi rửa.
Đây là lần đầu tiên cô rửa bát sau khi ăn cơm trong nhà Mạc Khải Liêm, vừa rửa cô lại vừa nhớ đến dáng vẻ những lần anh rửa bát trước đó.
Tài xế đã đợi dứoi khu nhà, chở Mạc Uyển Dư tới công ty.
Đến giờ nghỉ trưa, trợ lý tới hỏi cô muốn ăn gì, sếp anh ta đã phân phó anh ta hàng ngày chuẩn bị cơm trưa giúp cô.
Nhưng Mạc Uyển Dư lại không muốn ăn, dường như cô đã quen với sự có mặt của Mạc Khải Liêm trong cuộc sống.
Vậy nên cô nói trợ lý không cần đưa cơm tới, cô muốn nghỉ ngơi.
Trợ lý bối rối, nếu không hoàn thành công việc thì anh ta chắc chắn bị trách phạt.
Trước khi anh ta rời đi, Mạc Uyển Dư còn nhắc thêm một câu
Đừng có báo cáo cho sếp anh đó.
Nhưng trợ lý nào nghe theo lời của cô, chân vừa bước ra khỏi văn phòng liền lập tức báo cáo cho sếp của mình.
Nhưng giờ này Mạc Khải Liêm vẫn còn ở trên máy bay nên không nhận được tin.
Mạc Uyển Dư chẳng muốn ăn uống gì, chán nản đi vào phòng nghỉ phía trong.
Trong phòng đều ngập tràn mùi hương riêng của anh làm Mạc Uyển Dư càng thấy trống trải.
Cô ôm lấy một chiếc gối, cứ vậy một lúc lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.