Người Đặc Biệt Trong Tim

Chương 13: Chương 13





Đang gục xuống bàn chập chờn ngủ bù vì buổi sáng dậy quá sớm, Mạc Uyển Dư bị ngừoi bên cạnh đập đập, lay lay tới bực mình
Phi Phi, để tớ ngủ thêm một chút đi mà, đêm qua tớ còn chưa ngủ được ba tiếng đó.
Cậu lại mải chỉnh ảnh mà quên ăn quên ngủ đúng không.

Cậu xem dạ dày của cậu sắp thành cái tổ ong vò vẽ, da nhăn nhúm như chó mặt xệ, mắt thâm như gấu trúc rồi mà còn không chịu sinh hoạt điều độ.
Mạc Uyển Dư cười nhạt:" Cái người thích quẩy ban đêm, rựou chè như cậu nhắc tới mấy chữ sinh hoạt điều độ mà không thấy chột dạ à.
Lạc Phi Phi cười ha ha gợi đòn:Dậy đi, thầy sắp vào rồi đấy, lại muốn đứng học cả buổi à.
Mạc Uyển Dư miễn cưỡng dựng thẳng cái đầu dậy, lại nhìn thấy gương mặt đẹp trai tươi cừoi đập vào mắt
"Sao cậu lại ở đây?
Cao Phong ở khoa bên cạnh, không cùng khoa với các cô, ngồi ở đây làm gì chứ.
"Mình thích môn này nên đã chọn làm môn tự chọn, từ nay có thể học cùng các cậu rồi.
Mạc Uyển Dư cười nhạt một tiếng:Sở thích của cậu cũng đặc biệt thật.
Cái môn khiến bao nhiêu sinh viên đau khổ, đau ví vì tỉ lệ học lại, còn thêm giảng viên ma quỷ, tính tình cổ quái thì có gì mà thích chứ.
Mấy tiết học như tra tấn mãi mới đến lúc kết thúc.
"Tớ mời hai cậu ăn cơm nhé.

Tớ mới nhận được tiền công của một dự án bên ngoài, tiền kiếm được cũng kha khá.


Các cậu cùng đi chúc mừng với tớ đi.
Lạc Phi Phi nghe đến có ngừoi mời ăn cơm, vui không để đâu cho hết, vui vẻ đồng ý ngay.
Hai ngừoi đi ăn đi, tớ hơi khó chịu, về nghỉ trước đây.
Sao thế, khó chịu ở đâu, tớ đưa cậu đi kiểm tra.
Lạc Phi Phi lo lắng nhìn cô.

Không sao, đau cái đó thôi, tớ về nhà nghỉ ngơi trước.
Lạc Phi Phi tỏ vẻ đã hiểu:" Vậy cậu nghỉ ngơi đi.

Chút nữa tớ mang đồ án về cho cậu.
Đi đi.

Không cần mang gì cho tớ đâu.
Mạc Uyển Dư cầm túi, lò dò bước đi, đằng sau ánh mắt của Cao Phong nóng rực nhìn theo dáng cô.
Lạc Phi Phi nghe xong điện thoại, quay qua nói với Cao Phong
Hôm nay không đi ăn với cậu được rồi, hôm khác lại tụ tập nhé, giờ tớ có việc phải đi gấp đây.
Cao Phong vội giữ cô lại: Đinh Mộc như vậy ở một mình có ổn không.


Tớ thấy sắc mặt cậu ấy không tốt, bữa tối chắc lại không chuẩn bị được rồi.

Cậu không đưa đồ ăn đến đó à?
Lạc Phi Phi nhìn đồng hồ: Nhưng mà bây giờ tớ sắp muộn rồi.

Hay là cậu giúp tớ mang tới nhé, cảm ơn.

Tớ sẽ gửi địa chỉ trong tin nhắn nhé.
Nói rồi Lạc Phi Phi chạy vụt mất, Cao Phong thở phào, mở điện thoại tìm kiếm quán ăn dinh dưỡng.
Mạc Uyển Dư ôm bụng lăn lộn trên ghế, buổi tối không ăn cơm cũng chẳng còn tâm trạng để ăn.
Ting-ting.

Chuông cửa kêu lên, Mạc Uyển Dư cau mày, không muốn đi ra mở cửa.

Cơ thể đang khó chịu, giờ này cô chẳng muốn có ai tới tìm mình cả.
Im lặng một hồi, chuông cửa lại tiếp tục kêu lên, Mạc Uyển Dư bực bội đi ra, nhòm thấy gương mặt tươi tỉnh của Cao Phong thì lại thêm buồn bực.

Những lúc như này cô chẳng muốn gặp mặt ai cả.
Nhưng Cao Phong vẫn đứng đó, ấn chuông một hồi không có ai mở cửa, gương mặt đã dần chuyển sang vẻ lo lắng.

Cậu không bấm chuông nửa mà chuyển sang gõ cửa.
Mạc Uyển Dư càng thêm bực bội, cũng may căn hộ đối diện không có ai ở, nếu không hàng xóm chắc chắn sẽ phàn nàn, khiển trách cô..