Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Chương 2: Thiên thần mặt trời và bóng đêm




Mười lăm năm trước, tại trường quốc tế WP

Những chiếc xe đắt tiền nối tiếp nhau dừng lại, cánh cửa mở ra, các học sinh bước xuống, nhìn bọn chúng, tựa như những thiên thần xinh xắn đáng yêu.

Nổi bật nhất trong đó, là chiếc xe đứng ở vị trí thứ nhất, khi đứa trẻ bước xuống, theo sau nó là hai người vệ sĩ, mặc dù chỉ mới mười một tuổi, nhưng khí thế trên gương mặt non nớt ấy, cũng khiến người ta phải ca ngợi.

Đứa trẻ ấy không ai khác chính là Hạ Lâm Phong, tiểu thiếu gia của tập đoàn Hạ Lâm, nổi tiếng với tính tình ít nói và sự thông minh tuyệt đỉnh, Hạ Lâm Phong vừa bước đi được vài bước thì chợt dừng lại, bởi vì phía trước cậu ta, lại xuất hiện một viên đá nhỏ cản đường.

Nói một trường quốc tế như WP mà có đá trên đường đi của học sinh thì thật nực cười, thật ra, đấy không phải một viên đá nhỏ, mà là một cô bé xinh xắn tựa thiên thần, vốn dĩ Hạ Lâm Phong gọi cô là viên đá nhỏ, vì cảnh tượng này đã diễn ra rất nhiều lần.

Lần nào cũng vậy, những cô bé này sẽ ca ngợi và nói thích cậu ta, muốn chạy đến và chạm vào người cậu ta, có khi còn làm bánh, tặng quà, đứng hát trước mặt cậu ta, thậm chí khùng điên đến mức muốn múa cho cậu ta xem. Tất cả đều khiến cậu tacảm thấy nhàm chán và nghĩ rằng họ chỉ là những viên đá cản đường, nhưng sao trước mắt, ánh nhìn lại lạ lẫm như vậy.

Cô bé đứng trước mặt cậu ta khoảng tám tuổi, mái tóc đen như mực, mềm như lụa, bồng bềnh như những đợt sóng nhỏ, tóc mái bằng ôm lấy gương mặt trái xoan tròn xúng xính, đôi mắt to tròn nhìn cậu ta, thậm trí cậu ta không biết được, nếu nó mở to hết cỡ thì sẽ như thế nào, hàng lông mi đen dài cong vút, môi đỏ như cánh hoa đào mới nở, hình như còn có hai lúm đồng tiền ở hai bên. Mặc trên người chiếc váy xòe tím, càng nổi bật thêm nước da trắng hồng mịn màng, phía sau cô, những tia nắng sớm như đang bao lấy và tỏa sáng, làm cho tất cả mọi vật đều bị lu mờ, không thể phủ nhận, cô thật xinh xắn, nhưng, cũng chỉ là viên đá nhỏ như bao viên đá nhỏ khác thôi.

Hạ Lâm Phong chỉ mới nghĩ đến cô cũng như những người khác, thì đôi tay nhỏ bé đột nhiên giơ lên, hai vệ sĩ thấy hành động này quen quen, lập tức che cậu tatrước thiếu gia mình, nào ngờ, cô bé trước mắt không tiến lên hay chạy lại, mà chỉ đứng ở vị trí cũ, cánh tay giơ lên chỉ thẳng về phía Hạ Lâm Phong, phát ra lời nói dễ nghe như tiếng nhạc rồi quay người bước đi.

“Hạ Lâm Phong, tôi nhất định sẽ thắng anh”

Hai người vệ sĩ cảm thấy hành động của mình bị lạc lõng, không làm gì khác hơn là đứng lên và tự ho một mình, Hạ Lâm Phong không nói gì, gương mặt đanh lại một chút rồi dãn ra, bước chân vững vàng hướng về phía bóng dáng vừa chạy.

Từ ngày đó trở đi, trên các bảng thành tích của trường, luôn có hai cái tên song hành với nhau, Hạ Lâm Phong cùng Lâm Thư Tuyết, và đấy cũng chính là lần gặp đầu tiên của cậu ta và cô, cũng từ đây, đôi mắt luôn vô cảm đã biết chú ý đến một người.

Hai năm sau đó, mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra, dù là vẫn cạnh tranh với nhau, nhưng không thể phủ nhận, là hai đứa trẻ đã biết để ý đến đối thủ của mình, mà có lẽ, chính chúng cũng không nhận ra điều ấy.

Lâm Thư Tuyết ngồi dưới gốc cây cổ thụ, hai tay nhỏ bé cầm cây móc đan, từng mũi từng mũi đan những sợi len đầy bối rối, cô mới học đan len và sẽ hoàn thành tác phẩm đầu tay này để dành tặng một người rất quan trọng, hy vọng người ấy sẽ thích nó.

Nghĩ vậy, gương mặt hiện lên sự thích thú và vui mừng, Lâm Thư Tuyết vẫn tiếp tục những mũi đan cuối cùng của mình, mặc dù chỉ còn vài mũi cuối, nhưng đến khi cô dừng lại, thì cũng đã gần vào giờ học rồi.

Cầm chiếc khăn quàng cổ màu tím nhỏ nhắn trong tay, Lâm Thư Tuyết hài lòng với tác phẩm đầu tay của mình, vừa mới đứng lên và đang muốn dời đi, thì hình ảnh trước mắt làm chân thoáng dừng lại.

Hạ Lâm Phong đang tiến về gốc cây cổ thụ, ở trên lầu nhìn xuống, cậu ta thấy cô đang ngồi làm gì đó, tiến lại gần mới biết, hóa ra cô bé đang tập đan len, cậu ta còn biết cô sẽ tặng ai.

Mắt liếc nhìn chiếc khăn len màu tím, thấy nó cũng bình thường như bao cái khăn khác, thậm trí còn xấu hơn nữa, nhưng nếu là cô đã kì công làm bằng chính tay mình, cậu ta cũng không ngại mà nhận nó, mẹ thường nói, không được làm người khác thất vọng.

Đợi một lúc mà không thấy Lâm Thư Tuyết nói gì, Hạ Lâm Phong nghĩ rằng cô còn ngại, nhìn cô, cậu talên tiếng trước.

“Mặc dù nó xấu, nhưng tôi không ngại nhận đâu”

Lâm Thư Tuyết vốn định dời đi, nhưng Hạ Lâm Phong lại tới, còn nói lời nói hết sức lạ thường, cậu ta không phải đầu óc có vấn đề chứ, làm sao cô có thể tặng quà cho cậu ta chứ, cậu ta nghĩ cậu ta là ai, thật nực cười.

“Không phải cho anh”

Hạ Lâm Phong cứ nghĩ cô còn ngại, vẫn cho rằng suy nghĩ kia của mình là đúng, thong dong nhìn cô, cậu ta nói tiếp.

“Không cần ngại, tôi biết cô làm nó để tặng tôi”

Lâm Thư Tuyết càng nghe càng tức, cậu ta dựa vào đâu mà khẳng định cô làm nó cho cậu ta chứ, chính cái thái độ tự tin kiêu ngạo luôn cho mình là đúng này khiến cô ghét không chịu được.

“Anh nghĩ mình là ai chứ”

Hạ Lâm Phong thấy cô giận giữ, còn trừng mắt với mình, nghĩ cô thẹn hóa thành giận, cậu ta nói luôn điều cậu ta đã biết cho cô hiểu, cũng không hiểu vì sao, khi biết được chuyện này, cậu tacũng không cảm thấy ghét nó.

“Chẳng phải cô làm nó để tặng tôi sao, cô không phải để ý đến tôi còn gì”

Lâm Thư Tuyết nghe đến đây, tức giận nhỏ bé lên đến đỉnh điểm, ngoài gương mặt đang giận giữ và đôi mắt mở to tròn như viên bi ra, thoang thoảng trên hai má, phơn phớt hai rạng mây hồng tụ lại.

“Anh…anh…nếu anh muốn, tôi không thèm nữa”

Ném cái khăn về phía Hạ Lâm Phong, Lâm Thư Tuyết chạy về hướng phòng học, bỏ mặc lại phía sau, gương mặt đầy tức giận ngỡ ngàng.

Hạ Lâm Phong bị ném đồ vào mặt, tức giận tột cùng, đang định ném cái khăn đi, thì một dòng chữ nhỏ “Lâm Thiên Bảo” được đan vụng về bên góc phải đã làm cậu ta phải dừng lại, hóa ra, đây mới chính là chủ nhân của chiếc khăn, một người như cậu ta, trước nay chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như thế này.

Sở dĩ Hạ Lâm Phong có cái suy nghĩ buồn cười ấy cũng không phải vô duyên mà có, là cậu ta đã tình cờ nghe được mấy cô bạn cùng lớp cô ngồi nói chuyện với nhau. Nói cô là muốn gây chú ý cho cậu ta mới làm như vậy, còn nói cô đang làm cái gì đó tặng cho cậu ta, thật không ngờ, lại gánh chịu mất mất như thế, đúng là miệng mấy đứa nhiều chuyện không thể tin được. Nhưng mà cho dù cô có làm tặng cậu ta, thì cậu ta chưa chắc gì đã nhận lấy, nghĩ như vậy, nhưng chiếc khăn vốn dĩ sẽ rơi xuống đất lại được nằm yên vị trong túi áo của ai đó.

Giờ tan học, những chiếc xe hơi sang trọng như thường ngày lại xuất hiện, Hạ Lâm Phong tâm trạng không tốt bước ra khỏi thang máy, đứng dưới hiên trường, nhìn ra ngoài, trời vẫn còn đang mưa rất to, có lẽ bây giờ, hai người vệ sĩ của cậu ta đang trên đường cầm dù vào, mắt đang nhìn mưa chợt chuyển hướng, là Lâm Thư Tuyết từ thang máy bên kia đang đi về phía mình.

Lâm Thư Tuyết trên đường lên lớp thì đã suy nghĩ, là tại sao cô lại vứt chiếc khăn cho Hạ Lâm Phong, cậu ta nói như vậy, nhưng cô không có như thế thì cũng đâu cần để ý đến, sao không như mọi khi, mặc lệ người ta nói gì, đều im lặng mà không thèm để ý chứ, đấy là chiếc khăn cô tặng em trai nhân ngày nó tròn năm tuổi mà.

Nghĩ vậy, khi thang máy vừa dừng đến phòng học, cô lại ấn tiếp xuống tầng trệt, quay lại gốc cây đại thụ tìm chiếc khăn nhỏ bé của mình, lại không thấy nó đâu cả, nếu Hạ Lâm Phong không vứt đi, thì chắc cậu ta còn đang giữ.

“Hạ Lâm Phong”

Hạ Lâm Phong nghe cô gọi tên mình, không hiểu vì sao lại chợt thót tim, cậu ta còn chưa muốn gặp lại cô đâu.

“Chuyện gì”

“Cái khăn đâu”

Hạ Lâm Phong nghe cô hỏi, gương mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng, lại hứng thú và thích chí tột cùng, sao lại hỏi đến khăn, không phải vứt đi rồi sao, giờ hối hận, muốn lấy lại nó chắc, nghĩ dễ dàng như thế à, cô sẽ phải trả giá vì đã kinh thường cậu ta như vậy.

“Vứt rồi”

“Vứt ở đâu”

“Không nhớ”

Mắt nhìn thấy hai vệ sĩ của mình đi đến, Hạ Lâm Phong không để ý đến cô nữa, chân bước đi về phía trước, mới bước được vài bước, thì tiếng quát đằng sau làm cậu ta chợt dừng lại.

“Đứng lại”

Mặt nhỏ nhắn của Lâm Thư Tuyết hiện lên sự tức giận, bước đến trước mặt Hạ Lâm Phong, chỉ thẳng vào cậu ta, giọng giận dữ lên tiếng, hành động hoàn toàn khác với biệt danh thiên thần lạnh giá của mình.

“Hạ Lâm Phong, tôi nhất định sẽ đoạt được anh”

Hạ Lâm Phong nhìn cô bước đi, lời cô vừa phát ra khiến cậu ta trong giây phút phải suy nghĩ đến, là cô nói đọat khăn lại hay là đoạt lấy cậu ta, mà việc gì cậu ta phải dừng lại theo lời cô nói, vừa nghĩ, bóng người cũng biến mất dưới màn mưa.

Từ ngày ấy, trong ngăn bàn học tập, ngoài sách vở ra, cậu ta lại có thêm một vật bé nhỏ khác, cậu ta không nghĩ rằng, nó sẽ theo cậu ta đến suốt mười mấy năm sau, và khéo khi, là cả suốt cuộc đời của mình, cũng từ ngày hôm nay trở đi, đôi mắt ấy, đã chú ý đến một người.

Ba năm sau đó, khoảng thời gian vẫn yên bình trôi qua, trong ba năm này, Lâm Thư Tuyết càng tỏ ra đối đầu với Hạ Lâm Phong hơn, bằng chứng là đã có những bài thuyết trình đối đầu gay go ác liệt, những lời biện chứng bài luận hết sức hùng hồn của hai bên, chính vì thế, mà khoảng thời gian hai người bên nhau cũng nhiều hơn lúc trước.

Vào một ngày mưa rơi, tiếng chuông tan học vang lên, học sinh còn lại ngày một ít dần đi, chỉ còn lại trong trường, vài bóng người bé nhỏ đang chờ đợi, chờ người nào đó đến đón mình đi khỏi nơi lạnh lẽo này.

Mưa cũng nhẹ bớt, Hạ Lâm Phong mười sáu tuổi, vẻ đẹp hoàn toàn khác hẳn khi xưa, như là đã được trạm khắc rất nhiều những đường nét của tuổi trưởng thành, thêm vào đó là lạnh lùng cao ngạo, tuấn tú đầy khí thế hơn trước, cậu ta bước ra khỏi hiên trường, đi trong cơn mưa nhẹ, nổi bật tướng người cao đẹp, nhưng lại thấy phảng phất chút cô đơn, tiếng gọi đằng sau đột nhiên vang lên làm bước chân cậu ta dừng lại.

“Hạ Lâm Phong”

Hạ Lâm Phong nghe tiếng gọi tên mình, quay người lại, cậu ta thấy cô gái đang đứng trước mặt, mái tóc đen dài ngang lưng, không bồng bềnh mà ẩm ướt, đôi mắt to tròn long lanh đen láy, trong đó, hình như còn đong đầy những ánh sao lấp lánh, không biết đó là mưa hay nước mắt, những giọt mưa rơi nhẹ xuống người cô, như những viên pha lê tỏa sáng.

“Có chuyện gì sao Lâm Thư Tuyết”

Từ trước đến nay, người khiến cậu ta dừng bước chân chờ người, khiến cậu ta quay đầu và nhìn lại, trong ngồi trường này, ngoài Lâm Thư Tuyết ra thì không có người thứ ha, đúng vậy, người đứng trước mặt cậu ta chính là Lâm Thư Tuyết mười ba tuổi.

Lâm Thư Tuyết nhìn Hạ Lâm Phong, vẫn không nói gì mà chỉ lặng im nhìn cậu ta, Hạ Lâm Phong còn đang định lên tiếng, thì tiếng nói của cô vừa phát ra, đã kiến cậu takhông thể mở miệng được.

“Hạ Lâm Phong, tôi từ nay về sau sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa”

Hạ Lâm Phong chưa nói được gì thì Lâm Thư Tuyết đã chạy đi, nhưng trong giây phút ngắn ngủi, cậu ta thấy những ngôi sao đọng lại trong mắt cô rớt xuống, hòa cùng với màn mưa lạnh giá, nó như những viên kim cương sáng ngời, nhưng lại làm tim cậu ta, trong giây phút ấy nhói đau.

Mưa vẫn nhẹ nhàng rơi, những học sinh đã được đón về hết, duy chỉ có một người, lại bị một người khác bỏ rơi, cậu ta đã đứng yên ở nơi ấy trong giây lát, nhưng cũng đủ làm trái tim cậu tađóng băng, lạnh như chính cơn mưa ngày hôm nay vậy.

Từ ngày ấy trở đi, trên các bảng thành tích, trong các buổi thuyết trình bài luận, cái tên Lâm Thư Tuyết hoàn toàn biến mất, mà chỉ còn duy nhất Hạ Lâm Phong.

Cũng từ ngày ấy, trái tim mới bắt đầu ấm lên chợt nguội lạnh, lạnh như nó không còn tồn tại.