11 giờ đêm, cô lén khỏi lâu đài cùng anh.
“Ta cần đến đó trước nửa đêm!”
…
“Ngôi đền cổ nằm sâu quá! Em không chắc ta có thể lặn xuống đó”
“Khoan đã! Ta có thể không cần trực tiếp lặn xuống đó mà có thể triệu hồi lên”
“Nhưng như vậy khá lâu đấy!”
“Không sao!”
Anh đặt cuốn sách cổ xuống đối diện từ phía trên, anh bay lên cao
chút nữa rồi lấy tay vẽ ra một khuôn đúc, cắm chìa khóa bằng vàng, trên thân có gắn hình lông thiên sứ rồi vặn về phía bên phải. Lập tức, ngôi
đền trồi lên trên mặt biển.
Anh và cô di chuyển vào bên trong. Đến được trung tâm, cô đặt 8 viên kim cương vào, một luồng ánh sáng ma thuật lóe sáng cả bầu trời đêm. Cô biết điều này sẽ khiến các quốc vương thức tỉnh nên đã đặt kết giới
xung quanh thật dày đặt. 1000 kết giới không phải là con số lớn với cô.
Nữ thần với mái tóc vàng óng ả, dài hơn người. Đôi mắt trong suốt chỉ thần tiên mới có.
“Cô triệu hồi ta có việc gì?”
“Ta muốn cô hãy cho cha ta sống lại!”
“Ngươi nghĩ ta là Thượng đế sao? Ngươi thừa biết việc triệu hồi người chết là không thể. Nếu có, chỉ là một cái xác không hồn”
“Vậy hãy làm cho nó như cũ. Hãy làm cả thế giới trở về quá khứ lúc cha ta chưa chết!”
“Alice! Không thể được! Anh xin em, đừng trở về quá khứ!”
“Anh bị gì vậy Kou? Anh biết lúc biết được rằng có thể gặp lại cha
mình, em đã hạnh phúc và vui sướng tới mức nào hay không? Giờ tại sao
anh lại nói như vậy?”
“Bởi vì cha em vẫn còn sống!”
“N-nhưng họ bảo cha em đã chết rồi mà!”
“Em thật ngây thơ! Cha em đã nói dối như vậy để ông ấy có thể đi công tác ở thế giới con người để gia đình em không cần lo lắng”
“Còn thanh tra đã chết?”
“Đó là bác của bạn anh”
“Một khi đã triệu hồi nữ thần, nếu không ước, người đó sẽ bị trừng phạt”
“Nhanh lên! Ta không ở đây cả ngày nghe các ngươi nói chuyện đâu!”
“Chúng tôi thành thật xin lỗi, vì sự cố nên điều ước của chúng tôi đã không thể thực hiện được. Nếu bà có trừng phạt xin hãy trừng phạt tôi”
“Kou? Cái gì? Sao anh có thể nói như thế?”
“Vì em cả, Alice”
“Nhưng tại sao?”
“Có lẽ em chưa nghe câu này”
“Anh nói đi!”
“Anh yêu em nhiều lắm!”
“Kou à..!”
Cô khóc. Những giọt nước mặt giàn giụa trên gương mặt của cô.
Anh nhìn thấy mà xót xa cho cô bé tội nghiệp này. Anh mỉm cười.
“Thôi thì ta thấy hai người thắm thiết quá cũng không nỡ để hai người rời xa. Thế này đi! Con người ở cái thế giới này có tuổi thọ hơn
100.000 ngàn năm mà nhỉ? Ta sẽ cho ngươi và cô bé đó xa nhau 1.000 năm
để thử thách tình yêu của các người. Chọn đi! 1 là chết, 2 là phương án
này”
“Tôi chọn phương án thứ 2”
Kou lên tiếng. Thà rời xa 1.000 năm còn hơn rời xa mãi mãi.
Cô chấp nhận, chùi đi những giọt nước mắt hiếm lắm mới được thấy. Hai người hôn nhau tạm biệt, nữ thần mang anh sang thế giới của bà. Đúng
như giao ước, 1.000 năm sau cô sẽ chờ.
Nữ thần ấy để ý đến mái tóc của cô, tựa như cô bé ở khu ổ chuột mà bà đã tiên đoán. Bà mỉm cười, một nụ cười như có như không.
“Cô bé! Cô đã lớn và xinh đẹp đến thế này rồi sao?”