Sora đứng ngây người trước xác của người con gái có mái tóc đen kia.
"Anh hứa sẽ bảo vệ em"
Anh rất thích mái tóc đen này"
"Là sinh mạng thứ hai của em... anh quyết yêu.."
Hàng loạt giọng nói vang lên trong đầu Sora. Anh lên cơn cuồng nộ, phá tan mọi thứ xung quanh chỉ bằng một cú dậm chân. Tất cả xung quanh đều trống trải.
Shi thất vọng về kế hoạch của mình, biến mất trước cái cào xé từ Sora.
"Hẹn gặp lại anh..."
Sora một lần nữa ngắm cái xác chết trước mắt anh. Xung quanh cô là không khí ấm áp - một xác chết ấm áp. Cơn đau đầu, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, máu từ mắt, từ tứ chi tuôn ra ngoài. Bỗng bóng tối chợt bao quanh Sora.
...
Ngồi trên chiếc ngai vàng bằng đầu lâu. Nô lệ người quỷ bên cạnh xếp hàng chờ vua ra lệnh - Sora anh- là vua.
Ngồi bên cạnh đứa vua sẽ là nữ hoàng. Nhưng có lẽ, chiếc ghế ấy vẫn chưa được sưởi ấm.
Anh chợt nghĩ lại... sao anh lại ở đây... mọi chuyện như thế nào... anh là ai... nữ hoàng...
Cơn đau thấu tim chợt cắt đi dòng suy nghĩ đó.
"Máu Yuki... rất ngon...?"
Anh bỗng nhìn thấy một đoạn băng kí ức...
Trong một phút mất đi tính người, anh đã cắn cổ Yuki và mong muốn rút cạn máu của cô.
"A...Anh ư.....đau..."
"Máu Yuki... ngon..."
Anh tiếp tục ngấu nghiến phần thịt cổ, bả vai, hút sạch máu.
"Nếu anh thấy vậy cứ tiếp tục đi...để em chết đi...có lẽ anh sẽ không còn gánh nặng nữa..."
Anh dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của Yuki, trái tim anh đau nhói vô cùng...
"Yuki...anh xin lỗi. Nếu anh còn như vậy em hãy đánh ngất anh, đừng ráng chịu đau như vậy nha..."
"Tùy."
"Hơ này..?!"
Sau hôm đó, Yuki phải trong phòng thí nghiệm suốt 1 tháng, nằm bên trong một bể máu nhân tạo có gen gần giống với cô nhằm tái tạo lại máu và da thịt. Trong suốt quãng thời gian đó, Sora đã không ăn không uống, liên tục điều chế loại gen thích hợp tăng cường sự tái tạo. Cô đã sống.
Thuốc dù gì cũng chỉ là thuốc, cô không thể sống mãi với anh. Dù gì anh cũng là quỷ.
...
"Cái quái gì vậy..."
Hình ảnh cô gái có mái tóc đen cứ ám ảnh mãi trong đầu anh. Nhưng tại sao... anh lại không cảm thấy tức giận, anh chỉ cảm thấy sự tiếc nuối, đau khổ tột cùng.
Nước mắt anh rơi.
"Yuki....anh.."
...
Anh bừng tỉnh. Đôi mắt mở to. Anh đang trong một cái kén máu. Là mùi máu của Yuki. Cô ấy đang ở với Yuu mà? Chắc là một cấm thuật của Shi để anh yếu lòng. Chắc chắn là vậy.
Dù cơ thể đang nặng như chì, anh cố hết sức phá tan cái kén.
Cảm giác con tim anh đau nhói.
Yuki sẽ ổn mà. Đó là suy nghĩ của anh trước khi thoát ra khỏi kén.
"...."
Thân hình anh cứng đờ. Hình ảnh này, sự thật này... anh có thể chấp nhận được hay không? Người con gái ấy... không còn chút gì mang sắc hồng của người bình thường, làn da trắng bệch, khuôn mặt hốc hác, đôi môi khô khốc lạnh lẽo.
"..."
Anh vẫn im lặng, ôm lấy cơ thể cô. Không được khóc. Không được khóc.
Anh vô cùng ân hận, căm hận bản thân không thể chống lại cấm thuật của Shi. Anh căm hận bản thân yếu đuối không thể bảo vệ cô, căm hận vì thất hứa..
Cây kiếm trên đất với máu của cô, anh cầm lên đâm thẳng vào tim.
"..."
Không thể chết được..