"Bởi vì tôi muốn anh phải giống tôi...tôi sẽ bắt anh phải chứng kiến tận mắt cảnh Alice của anh chết!"
Câu nói hăm doạ ấy vẫn vang mãi trong đầu của Kou. Anh vẫn không tin được rằng chính Gray là người đã nói ra câu này.
Đôi mắt nặng nề mở lên, chiếc lồng bóng tối đập vào mắt anh khiến anh bừng tỉnh nhưng cơn đau đầu chết tiệt này lại kéo đến, ngăn không cho anh đứng dậy.
"Ồ... xin lỗi Kou nhé. Lúc nãy tao sơ ý làm mày bị thương rồi Kou."
Đôi mắt nham hiểm chợt loé lên tia độc ác khi nhìn thấy anh trong tình trạng nguy kịch. Có vẻ điều này giúp anh hoàn thành kế hoạch nhanh hơn anh dự định nhiều đấy.
"..."
Đôi môi mất đi huyết sắc mấp máy điều gì đó, Alice bên trong lồng vẫn nghe được cuộc trò chuyện này và thắc mắc về danh tính của "vị khách không mời mà đến" này. Tuy nhiên, đó chỉ là trong tâm thức, còn bên ngoài, cô vẫn như một con thú dữ bị dán mác "nguy hiểm" đang bị nhốt trong lồng. Cơ thể vẫn cứ tự nhiên hoạt động theo sự điều khiển của Shi.
"A...Alice..."
Kou cố gắng gọi tên cô, vì điều nay đôi khi giúp cô trở nên bình tĩnh hơn.
"..."
Khi nghe thấy anh gọi, lập tức Alice cũng trở nên "ngoan ngoãn" hơn nhưng đó chỉ là phương án tạm thời. Có vẻ cô đang cố gắng thoát khỏi lời nguyền... nhưng... không thể được... không thể phá nguyền nếu không có sợi dây chuyền có viên đá Lunbert.
"G...Gray..l..làm ơn... g..giải...ấn..cho Alice...đ...được không?"
Kou mặc dù đang trong tình trạng nguy kịch nhưng vẫn cố gắng hi vọng rằng Gray đang nói đùa. Phải, anh ta rất thích đùa mà.
"Tao không đùa đâu Kou! Tao đã nói là tao sẽ giết Alice trước mặt mày mà, không nhớ sao?"
Gray cười độc ác, nắm tóc Kou dựng lên
"Ah!"
Kou la lên. Bị nắm phải vết thương thì có cao siêu đến đâu cũng phải biết đau chứ?!
"Mày cũng biết đau sao Kou? Tao cũng biết chứ?! Cho nên... tao không cam tâm để mày lấy đi sợi dây chuyền để giải nguyền đâu Kou!"
Gray trút giận dữ lên tay mình, bàn tay nắm chặt khiến Kou đau hơn.
"Ah!!!"
Kou la càng to hơn, nhưng tên Gray sớm có kế hoạch nên đã dựng <kết giới ngưng đọng thời gian> xung quanh nên dù có làm gì cũng không ai biết.
Alice ttong lồng nhìn thấy Kou đau đớn và máu chảy nhiều nên cũng không còn giữ tư thế để giết người nữa, nhưng đôi mắt lúc trở lại lúc không, mập mờ lúc ẩn lúc hiện.
"Nào Kou... chúng ta hãy chơi đùa với nhau nhé? Cả Alice nữa? Chơi cùng nhé?"
Gray cười gian, đột ngột thả Kou xuống đất. Mặc dù Kou còn nhiều năng lượng nhưng không thể phản kháng, anh bây giờ không còn tỉnh táo nữa, những cơn đau đầu cứ liên tục ập đến, một lúc đau hơn. Khuôn mặt và quần áo anh ướt đẫm mồ hôi.
"K...K...K..ou..."
Môi Alice mấp máy tên anh. Lời nguyền này quá mạnh, cô không thể một mình phá giải.
Từ lúc Kou bị hành hạ tra tấn, Alice cũng đã tỉnh được một phần, nhưng do lời nguyền của Shi nên cô vẫn bị chi phối và điều khiển.
...
"Kou..."
Alice trong tâm thức mơ hồ thấy anh gọi tên mình.
"Alice..."
Đôi mắt cô dần mở lên. Phải chăng chỉ là ảo giác? Không! Cô muốn biết đây có phải ảo giác hay không, nếu là ảo giác thì tại sao lại có cảm giác chân thật đến vậy?
"Alice!"
Cô chợt bừng tỉnh, cố gắng với tay trong một không gian bao phủ bởi bóng tối. Cô có cảm giác khi mình càng chống cự thì cơ thể càng đau nhức đến kinh khủng?
Alice để bản thân mình chìm trong bóng tối vô hạn không lối thoát. Rõ ràng là cô vừa thấy nó đây mà, sao giờ lại xa vời thế kia?
Nhìn thấy bản thân mình vô dụng, lúc nào cũng phụ thuộc vào người khác, cô cảm thấy thật khó chịu.
Lúc nãy... cô cảm giác có cái gì đó ngăn cản sự hoạt động của cô. Cô muốn di chuyển cơ thể cũng không được tự nhiên, cứ như nó đã thuộc về người khác rồi vậy.
"Alice..."
Một lần nữa cô mơ hồ nghe được ai gọi mình, tay cố với về phía trước nhưng... bất thành.
"Alice...!"
Cô với tay, có cảm giác lần này sẽ nắm được, sẽ với tới... ánh sáng ấy lại xuất hiện trước mặt, phải... thứ ánh sánh ấm áp cô đang tìm kiếm...
"A..."
Cô - lần này đã hoàn toàn bừng tỉnh.
Trước mắt cô, bây giờ, cô không thể nào tin nổi.
Bất cứ ngôn từ nào trong đầu cô hiện giờ đều không thể thốt lên. Thanh quản cô như bị ai đó cắt đi mất, không nói được. Những từ ngữ thều thào đều không thể thành tiếng. Cứ như tiếng gào rống của một con quỷ bị câm.
Bị câm?
Không lẽ nào cô bị câm thật sao? Không đùa chứ?
Thượng đế à, ngài đùa như thế là không vui đâu!
"..."
Cô cố gắng gào lên, hét lên, nhưng tất cả đều không thể thành giọng nói.
Chàng trai có mái tóc trắng, đeo mắt kính tròn đang bước đến gần cô.
"Cô có thể tự mình phá bỏ lời nguyền được sao?"
Chàng trai cất tiếng hỏi trước. Cô gật đầu. Nhìn xung quanh, có vẻ đây là cái lồng của Sora đây mà, nhìn màu sắc chuyển biến, cô không thể nào tin nổi. Vừa nãy, vừa nãy có phải chiếc lồng có màu đen hay không? Cấp bậc nguy hiểm nhất nhì? Không thể nào!?
"Cô... làm cách nào có thể... tự phá bỏ lời nguyền thế hả!? Cô mau trả lời cho tôi biết!"
Giọng chàng trai bắt đầu ngắt quãng và có phần bực tức ra lệnh. Cô không cách nào để trả lời được người đó. Cô liền chỉ tay vào Kou, để nói cho chàng trai đó biết được ai là người giúp cô phá giải.
"Kou? Ý cô là sao? Hả? Là hắn làm cô ra nông nỗi này? Hay cô giết hắn để lấy tài sản rồi trong lúc tự vệ hắn làm cô dính nguyền, cảm thấy tội lỗi nên hắn đi phá nguyền giúp cô, nhưng hắn không biết cô giả vờ bị dính nguyền lừa hắn?"
C.. cái gì đây? Hắn nói cái quái quỷ gì vậy? Gì mà hắn hắn cô cô gì đây!? Nực cười! Hắn thật có trí tưởng tượng phong phú mà!
"Cô không trả lời tôi? Cô... bị câm à?"
Cô giật nảy mình. Tại sao hắn biết?
Cô cắn tay mình để rỉ máu, rồi viết lên nền không trung
"Vốn dĩ tôi không bị câm, nhưng có lẽ do cơ thể nay quá yếu nên không thể chữa trị thanh quản. Kou đâu? Kou đâu rồi?"
"Ồ, vậy sao?"
Nói một đoạn, người đó nhìn về phía Kou đang máu me nằm trên nền đất.
"Hắn ta đấy."
Tim cô giật thót lên một nhịp. Kh..không phải chứ? Sao lại lâm vào tình trạng nguy kịch như thế này!?
Cô gào rống trong yên lặng, tay nắm chặt thành quyền, móng tay cứa vào da khiến nó chảy máu. Là do cô sao? Là do cô bị dính nguyền rồi làm hại anh ấy sao?
"Chính cô là người khi bị dính nguyền đã dùng phép đánh anh ấy trọng thương nặng nề như vậy, ngay cả tôi cũng không chữa trị được nữa rồi."
Chàng trai đó lắc đầu, ý ngầm như không thể nào cứu vãn được. Cô càng bàng hoàng hơn.
"L...làm cách nào có thể cứu anh ấy?"
Cô bàng hoàng nhìn chàng trai đó.
"Tôi thấy đôi mắt cô nhìn cũng có vẻ được đấy... hay là... nếu cô đổi cho tôi đôi mắt này, tôi sẽ cố gắng chữa trị cho hắn bằng máu của tôi, máu của pháp sư tạo ra búp bê được coi là loại thuốc vạn năng trong ngành y thuật đấy."
Chàng trai đó nhìn cô cười cười.
Cô vẫn chưa hết hoang mang. Đổi mắt sao?
"T..tôi.."
"Tôi nghĩ hắn không trụ được lâu đâu."
Chàng trai đó nói đoạn rồi tiếp:
"Tôi cho cô mười giây. 10, 9, 8,..."