Người Con Gái Đáng Yêu Nhất!

Chương 41: Giọng nói bí ẩn




Đứng dưới cây hoa anh đào, từng cánh hoa màu hồng phấn rơi xuống, cuốn theo cùng cơn gió với mái tóc trắng nổi bật của tôi. Anh chàng với mái tóc vàng lãng tử đứng trước mặt tôi, bỗng ngỏ lời tỏ tình với tôi:

"Tớ.. thích cậu!. Cậu hẹn hò với tớ nhé?"

"..."

Tôi im lặng. Lời tỏ tình này quá đột ngột, tôi không thể trả lời ngay, nhưng mà... câu trả lời đã ở trước mặt tôi rồi.

"Tớ... đồng ý! Hãy giúp đỡ tớ thật nhiều nhé!"

Tôi ôm cậu ấy hạnh phúc. Tình cảm này của tôi đã cất giấu bấy lâu nay giờ đã được nói ra, thật hạnh phúc! Lúc nãy, khuôn mặt của cậu ấy rất đỏ, phải dũng cảm lắm mới nói ra được a.

"Cậu... đúng là!"

Cậu ấy ôm tôi thật chặt, cứ như là sẽ sắp rời xa tôi không bằng! Rời xa... tôi sao? Tôi luôn tưởng tượng một bi kịch dành riêng cho mình: Kou sẽ đột ngột rời xa tôi, nắm lấy tay của người con gái khác và rời khỏi cuộc đời của tôi và cậu ấy.

Lúc xưa, cậu ấy như một anh hùng, anh hùng trẻ con, luôn che chở cho tôi mỗi khi có kẻ định bắt nạt tôi, dần dần cậu ấy được tôn sùng trở thành "đại ca" nhưng cậu ấy đã từ chối vì không thích đánh nhau.

"Cậu thích tớ từ lúc nào vậy?"

Tôi tò mò hỏi. Đứa con gái nào cũng sẽ thắc mắc rằng bạn trai mình đã thích mình từ lúc nào, điều đo chứng minh rằng tình cảm của người con trai đó sâu đậm hay mờ nhạt.

"Tớ không nói đâu."

Cậu ấy trả lời, quay mặt đi. Tôi cố gặng hỏi nhưng không được nên có chút hụt hẫng.

"Vậy còn cậu?"

"Ừm... tớ không nói đâu!"

Nói rồi tôi cười cười. Nếu nói tôi đã thích cậu ấy từ rất lâu, từ khi cậu ấy chơi chung với tôi, từ khi cậu ấy chào tôi rồi mỉm cười thật tươi, tôi đã thích cậu ấy thì chắc cậu ấy không tin đâu, nhỉ?

...

Tôi không biết nói gì với một bà chị này nữa. Bề ngoài thì vậy nhưng hậu đậu hết biết! Nhìn xem, trước khi đi còn bày ra một "chiến trường" nữa kìa.

Trong nhà kho, tôi tìm được một cái gì đó được phủ bởi chiếc khăn màu trắng dày đặc bụi. Tôi nghĩ việc dọn dẹp như dọn bớt đống bụi này để chừa trống cho đống bụi khác. Thật là...!

"Nó là cái gì nhỉ?"

Tôi kéo chiếc khăn xuống. Một đồng bụi bắt đầu bay trước mặt tôi.

"Khụ khụ...!"

Tôi vừa lấy tay che miệng, vừa khuơ đống bụi trước mặt.

Những ánh mặt trời nhuốm máu, lẻ loi chiếu qua những khe kính nứt, chiếu vào chiếc gương bạc khổng lồ trước mặt tôi. Không một vết bụi, đó là điều khiến tôi ngạc nhiên.

Khi ngón tay của tôi khẽ chạm vào mặt gương, cơ thể như dần bị hút vào cái gương bí ẩn này.

"Chào mừng đến với thế giới của những kí ức!"

Một giọng nói ghê rợn cùng nụ cười ám ảnh bỗng trong đầu tôi. Run sợ. Đó là tình trạng của tôi bây giờ.

Bên ngoài, những đường vân  trên tấm gương bạc như sáng lên, chảy dọc theo những họa tiết tinh xảo của tấm gương. Đường vân ấy đỏ như máu, nổi bật trên viền của tấm gương bàng bạc.