Người Con Gái Đáng Yêu Nhất!

Chương 34: Năm ngắn ngủi




Anh và cô cùng mọi người sống vui vẻ tại lâu đài. Mọi người đã thống nhất sẽ để Alice luôn luôn hạnh phúc vào những năm tháng ít ỏi còn lại. Mẹ cô và cha cô nghe đâu đã chuyển về một thị trấn sinh sống. Ren đã được đăng quang lên làm Đức vua và cuối cùng một cái đám cưới tuyệt đẹp và hoành tráng diễn ra lần nữa.

Mọi người đã chuẩn bị xong hết. Đám cưới hôm đó là một ngày toàn dân trong thị trấn không bao giờ quên được.

Nhưng đi đôi với hạnh phúc là đau thương…

Cô đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với Kou và Sora, bàn bạc về sức khỏe của Yuki. Bỗng dưng cảm thấy phổi hơi nóng. Cô đột nhiên ho ra máu. Những giọt máu đỏ tươi chảy trên đôi tay trắng nõn và đôi môi dần mất đi màu máu.

“Alice!”

Kou ngồi cạnh bên phát hiện ra và báo cho mọi người. Sau đó Alice ngất đi và hôn mê hơn 1 ngày.

“Bác sĩ, tình trạng em ấy ra sao rồi?”

“Chuyện này… trong phổi cô ấy có một khối u, nếu lấy nó ra, e là công chúa sẽ mất mạng, còn để yên cũng không sống được bao lâu.”

Ông bác sĩ lắc đầu nhìn Kou. Anh suy sụp, ngồi phệt xuống nền.

“Kou! Cậu bình tĩnh lại đi, chắc chắn là có cách.”

Sora động viên. Không lẽ căn bệnh của Alice trở nặng?

“Alice chắc chắn không sao, tôi sẽ sử dụng khả năng điều khiển máu đẩy lùi khối u.”

“Nhưng liệu làm vậy sẽ không gây ảnh hưởng cho Alice?”

Ren đắn đo một hồi rồi bảo.

Hiki chợt nảy ra một ý nghĩ, nhưng cô không biết có thể giúp được cho mọi người hay không, cô nói nhỏ với Ren điều gì đó, âm thanh thủ thỉ khiến Kou và Sora hơi tò mò.

Hiki mỉm cười rồi nói:

“Trước khi Alice xuống Địa ngục hồi sinh cho Kou, trước đó một ngày, vợ của Sora đã nói chuyện với tôi.”

“Vợ tôi sao, nhưng về vấn đề gì?”

Sora sốt ruột

“Cậu cứ bình tĩnh. ”

“Ngày hôm đó, tôi thấy Yuki ngồi bần thần trong một ngôi nhà màu trắng trong khu vườn hoa hồng. Tôi lại gần hỏi:

“Cô làm sao thế Yuki?”

Cô ấy quay lại nhìn tôi rồi thở dài.

“Cô biết ước mơ của Alice sau khi bị mù là gì không?”

Tôi lắc đầu, cô ấy bảo:

“Con nhóc ấy nói nó muốn nhìn thấy bầu trời này lần cuối cùng, nó muốn được nhìn thấy mặt tôi và tất cả mọi người, nhất là Kou.”

Tôi đã hứa sẽ giúp cô ấy nên bằng mọi giá phải bào chế một loại thuốc giúp cô ấy có thể thấy được.”

“Bằng cách nào?”

“Tôi… cũng không biết. Nhưng nếu thử biết đâu sẽ được.”

“Yuki hôm qua nghe tin Alice ho ra máu hiện tại đang ở trong phòng, hiện tại không nên nói điều này với cô ấy, lỡ cô ấy hi vọng quá lại thất vọng.

Sora nói.

Hiki biết ý nên đồng ý không nói. Từ hôm đó mọi người nhốt mình trong phòng thí nghiệm. Yuki thì ngồi trong phòng của Alice suốt hai ngày để chăm sóc em gái.

“Thành công rồi!”

Sora đột nhiên hét lớn. Mọi người đều nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hơi bực mình.

“Tôi đã chế được thuốc, tuy nhiên tác dụng chỉ có 2 phút.”

“2 phút là cũng được rồi.”

Ren gật gù.

“Nhưng theo tôi đã làm thì phải làm cho tới.”

Sora giật lại bình thí nghiệm và hì hụt làm lại. Nhưng quả thật khi thêm thắt vào thì lại thất bại.

“Tôi nghĩ tác dụng tối đa cũng chỉ có 2 phút. Nếu càng sử dụng thì hiệu quả sẽ càng rút ngắn lại vì hệ thống miễn dịch của cô ấy khá là khỏe mạnh đấy chứ!”

Sora phân tích.

“Vậy là đành hi vọng vào bình thí nghiệm của Sora thôi.”

Ren thở dài.

Mọi người cố gắng chọn vào một ngày thật đẹp, tập trung pháp thuật để tiên tri xem ngày nào là ngày đẹp.

Ngày 19 tháng 5 năm XXXX

Alice được Kou đẩy trên chiếc xe lăn bằng gỗ. Yuki đi ở phía sau đề phòng chuyện gì bất trắc.

“Mọi người đưa em đi đâu vậy?”

“Em uống thuốc đi, khi mở mắt ra em sẽ có một bất ngờ.”

Cô nhanh chóng uống lấy li nước mà anh đưa. Năm phút sau, anh cởi băng mắt cho cô.

“1, 2, 3… bất ngờ chưa?”

Cô từ từ mở mắt. Cô…lại một lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời, được nhìn thấy khuôn mặt của mọi người, cả Kou nữa, được nhìn thấy ánh mắt của anh, bây giờ cô chết cũng toại nguyện.

“Em cám ơn tất cả mọi người.”

“Nè nè, anh thấy bất công lắm đó, cái này là do anh chế đó nha, sao em không cám ơn anh, anh giận!”

Sora phồng má. Yuki đánh một phát vào lưng anh.

“Đau!”

“Lớn rồi mà vẫn cư xử như con nít, thật là.”

“Hôm nay em rất vui, em cám ơn Sora rất nhiều.”

“Không có gì_ A..Alice… mắt em….”

Anh dần lắp bắp. Đôi mắt của Alice, nước mắt của cô…. đang chảy ra máu…!