Anh cả đêm không ngủ được. Lâu rồi mới được ngắm nhìn cô ở cự li
gần như thế này. Cô thật là! Đây là dáng ngủ của công chúa à? Anh không
thể nào tin được! Đạp tùm lum hà. Nhưng đây mới là cô công chúa của anh. Anh mỉm cười
Anh sờ soạng trong túi nhưng lại không biết điện thoại đâu. Một lúc
sau mới nhớ ra là để quên ở văn phòng. Nhân lúc cô đang ngủ, anh phải
đưa cô tới một chỗ.
Anh bắt một chiếc taxi, bế cô vào rồi cho xe chạy đến cánh đồng bồ
công anh, nằm gần vương quốc Sindria. Một nơi chứa đầy kỉ niệm giữa anh
và cô nhóc đặc biệt đó. Ngoài người cha quá cố của anh ra, cô nhóc đó
gần như đã chiếm trọn trái tim anh rồi.
…
Cô tỉnh dậy trong một căn phòng màu lam, đúng với sở thích của cô.
Đúng là có hơi ngạc nhiên thật! Nhưng tối qua cô còn ở nhà kho gần biên
giới vương quốc Sindria, sao giờ lại ở nơi đẹp như vầy?
Nhìn thấy gió thổi những bồ công anh con qua khung cửa sổ, cô vội
bật tung mền, chạy vội về phía ban công. Quả nhiên, đây là nơi đó. Nhưng ai lại mang cô tới đây? Không lẽ…?
…
“Woa…đẹp quá! Cậu kiếm được chỗ này hay ghê á!”
“Tớ mà..Vương quốc này giờ đã được tớ nắm trong lòng bàn tay”
“Ghê ta!..Nhưng mà nè!..Cậu có sao không?”
Cậu bé với mái tóc vàng công tử, đến bên cô nhóc hỏi, trông vẻ mặt đầy vẻ lo lắng
“Ừm..hơi buồn. Nhưng có cậu ở đây chơi với tớ là được rồi, Kou!”
“Gì chứ! Hơi buồn? Tớ biết cậu quá mà! Cậu đang che giấu cảm xúc của chính mình phải vậy không?”
Thằng nhóc tức giận, đứng phắt dậy
“Nếu đúng..thì sao?”
Đôi mắt dị sắt bỗng dưng ngày càng sâu thẳm như vực sâu vô hạn, mất hồn hẳn
“Tớ xin lỗi, Alice!”
Cậu bé ôm chầm cô nhóc vào lòng rồi nói
“Bây giờ, cậu đã là công chúa, cậu còn nói là cậu còn không xứng với tớ khi đứng cạnh tớ không?
“Không..”
“Vậy chúng ta sẽ sống ở đây nhé! Làm nguyên cái đám cưới to thiệt to luôn?”
“Được”
…
Ngọn gió lùa vào mặt cô, mái tóc hạt dẻ tung bay, nô đùa trong gió.
Cô nhảy từ ban công xuống. Tiếp đất thật nhẹ nhàng và lén chạy ra giữa
cánh đồng. Chuyện thường mà! Làm đạo chích lúc nào cũng phải nhảy lên
nhảy xuống, chạy tới chạy lui và nhiều phen hú hồn, có khi vỡ mạch máu
ấy chứ!
Khi đã đến nơi, cô nằm xuống. Mềm mại. Nó như một tấm vải mềm mại,
mềm hơn cả lụa Viata của vương quốc Sadie cạnh Sindria. Gió làm đung đưa những nhánh bồ công anh, khiến nó cọ vào mặt làm cô hơi nhột.
“Trông cô có vẻ thoải mái. Nơi đây quen thuộc với cô lắm sao?”
Anh bước ra từ dinh thự. Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô trò chuyện
“Phải đấy! Anh là Kou sao?”
“…Một khi chúng ta lớn lên, dù cái đám cưới này có đúng hay sai, tớ
cũng sẽ mãi chỉ lấy cậu làm cô dâu của tớ, mặc kệ cậu có từ chối hay
chấp thuận..”
Câu nói này là của Kou. Năm đó, cả hai vào giảng đường rồi chơi trò
cô dâu chú rể, chính câu nói này đã làm cô khắc cốt ghi tâm đến bây giờ
“Kou..”
“Nhận ra thì tốt”
“Tại sao cậu lại không nói tạm biệt khi trở về Makuta. Cậu biết lúc
đó tớ rất hoảng sợ không? Hai người chị của ông đức vua đó tự nhiên trở
về cùng cha tụi nó sau chuyến công tác tại Patera. Tụi nó về đánh đập
tớ, còn nhân lúc đứa vua đi dạo ở vườn cùng mẹ tớ lại lôi tớ ra hù dọa,
lấy dao cắt mạch tớ”
“Cái gì? Bọn chúng kì thị em vừa phải thôi chứ! Để anh thay mặt anh đi gặp đứa vua_”
“Không sao!”
“Tại sao?”
“Vì bây giờ chúng chẳng làm gì em được..”
“Giờ em phải quay về vương quốc, nếu không họ sẽ tìm khắp nơi đấy,
đến lúc đó đức vua sẽ về và mang 2 đứa con gái đó về luôn đấy!”
“Cũng đúng. Ta nên quay về thôi.”
Cô và anh lại bắt một chuyến xe về lại trung tâm vương quốc.
Chạy hồng hộc trên sảnh vào trước lâu đài.
Cạchhhh…
“Công chúa và hoàng tử đã về”
“Công chúa/Hoàng tử!?”
Cả hai bà mẹ đều lo sốt vó cho cả hai đứa con của mình. Họ không ngờ là hai đứa lại cứng đầu chưa chịu kết hôn. Thật là..!
“Cả hai đứa vào nghỉ đi! À..Sofie, mẹ có chuyện cần nói với con”
…
“Sofie, đến khi nào con mới chịu dừng lại?”
“Dừng lại chuyện gì ạ?”
Cô giả vờ không biết. Người ta nói: Tột đỉnh của sự thông minh là giả vờ thần kinh trong một vài trường hợp mà, đúng không?
“Con còn giả vờ đến chừng nào nữa. Con đã được gả cho Kou, không phải con yêu cậu ấy sao? Sao con lại trốn tránh cái đám cưới này, hả?”
“Con…chưa muốn có chồng”
“Tùy con vậy, mẹ hết nói được rồi. À..1 tuần nữa Đức vua sẽ từ vương
quốc Valuta về đấy, lần trước con hơi thô lỗ, lần này mẹ không muốn nhìn thấy cảnh đó một lần nữa, nghe rõ chưa Sofie!”
“Con nói rồi, tên con không phải là Sofie”
Chát…
Tiếng tát rõ to từ bàn tay của người mẹ. Bà đã tát Sofie.
“Mẹ..xin lỗi. Thôi con về phòng đi!”
Cô bước về phòng. Anh len lén theo dõi cô từ phía sau. Khi nhìn thấy cảnh đó, anh xót xa, đau từng thớ thịt nhưng lại không nói ra. Cô bước
về phòng cô, anh bước về phòng anh.
Nói là vậy nhưng cả hai lại trùng hợp gặp nhau tại vườn hoa hồng, là phần phía đông của khu vườn chính. Cả hai ngồi trên chiếc ghế tao nhã
màu trắng ngà, uống trà dưới khóm hoa hồng đỏ thắm, trong ngôi nhà nhỏ
xíu nằm giữa khu vườn hoa hồng.
“Anh nhớ ngày trước, em rất thích hoa hồng xanh, đúng không?”
“Anh còn nhớ sao?”
“Còn chứ!”
“Vậy mà anh lại không quan tâm tới tôi?!”
“Cái tát hồi nãy, còn đau không?”
“Anh theo dõi em sao?”
Cô ngạc nhiên
“Ờ…!”
Anh gãi đầu chẳng biết nói gì
Cô cắn một miếng bánh quy kem.
“Ngon thật!”
Anh bỗng dưng hôn cô một cái, liếm môi cô một vòng rồi quay lại. Tự
nhiên ngồi uống trà như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn cô, bất ngờ đến
nỗi không nhận thức điều gì, lát sau mới biết mình bị hôn nên mới đỏ
mặt, đỏ đến tận mang tai
“Anh…đã muốn hôn em từ lâu lắm rồi!”
…