Ở bìa rừng, sáng hôm sau khi anh tỉnh giấc, đã không thấy cô nằm bên. Cứ nghĩ là đi đâu đó hóng gió, nhưng lại thấy một lá thư bí ẩn nằm dưới gốc cây. Trên lá thư là dấu ấn của cô ta.
“ALICE?!”
Lát sau, ma vương đã tìm được anh. Thấy anh đứng im không nói một
lời, cậu hoảng hốt nhìn lá thư trên tay anh. Chỉ vỏn vẹn một dòng
chữ:”Lâu đài của chúng ta”. Nhưng đây đâu phải là nét chữ của cô. Chỉ có thể là cô ta – Hiki. Một người được mẹ kế của anh cho rằng đó là vị hôn thê mới của anh.
Cha anh là kẻ đào hoa, đã có vợ rồi lại còn thêm vợ kế. Anh không
thích một kẻ như vậy. Bà vợ kế chảnh chọe, cho rằng ngày xưa cô không
phải nằm trong lớp quý tộc cho nên anh không được cưới cô, anh mặc kệ.
Hiki là con của một dòng dõi quý tộc, nhưng không đáng kể gì mấy. Nghe
nói vài năm trước, cha cô ta đã tham gia con đướng tà ác, chỉ được cái
giàu có.
“Hiki nó yêu con lắm! Cái cô mà con đang yêu ấy, dẹp nó đi! Gia đình Hiki nó giàu lắm, mới xứng đáng dòng dõi gia tộc nhà ta!”
Anh không hiểu cái đồng tiền là cái thá gì mà che mờ mắt của bà vợ kế đó chứ? Nhưng vấn đề là “Ngôi nhà của chúng ta” là ở đâu mới được?
“Này! Ngươi có thật sự biết Alice ở đâu không?”
Cậu tò mò. Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi không rõ. Tối qua tôi ngửi thấy hương thơm ngòn ngọt. Chắc là thuốc mê, rồi sau đó bắt cóc Alice đi!”
“Này! Nói vậy là ý gì? Ngươi không rõ Alice ở đâu sao?”
“Làm sao ta biết! Nó chỉ vỏn vẹn 5 chữ: lâu đài của chúng t_”
Anh nhớ ra rồi. Nơi đó…
Mấy tuần trước…
Anh đang đứng trước ban công. Bà mẹ kế vẫn điệu đà, ăn mặc lòe loẹt,
đứng cạnh người con gái với mái tóc đen dài buộc hai bên, cùng với lễ
phục của gia tộc Hill*.
.
gia tộc Hill*: là một gia tộc khá nổi tiếng, có truyền thống chuộng
con gái và lễ phục Lolita. Lolita là loại trang phục chuộng dễ thương là chính, có thể phối màu sáng hay tối tùy thích, gồm nhiều đường ren, ít
vẽ vời, chỉ trang trí bằng những phụ kiện như cài đầu hoặc vòng cổ bằng
ruy băng. Họ ít đeo trang sức như nhẫn hoặc vòng, chỉ trang trí bằng ruy băng.
Anh thờ ơ không nói một lời, làm sao mà đẹp bằng cô. Anh đang tưởng
tượng cô sẽ ra sao khi mặc bộ đồ này. Nhưng anh nhớ cô quá! Tên ma vương đó đã bắt cô đi đâu rồi? Cô có bị sao không?
“Con à! Mẹ xin ra mắt hôn thê mới của con. Đó là Hiki Hill, thuộc gia tộc Hill giàu có! Hai người nói chuyện nhé!”
“Em..chào anh”
“Chào cô!”
“Anh xem, mẹ đã ra mắt em mà anh vẫn thờ ơ sao? Không lẽ anh đã có người trong mộng?”
“Đúng đó! Cô ấy không như cô!”
“Như em? Ý anh là em xấu lắm sao?”
“Bản thân cô cô tự hiểu đi!”
“…Nếu một lúc nào đó, chúng ta sống với nhau, em muốn lâu đài của hai chúng ta nằm ở gần biển, một nơi thật yên bình và đêm đến ta có thể đi
dạo quanh đó!”
“Cô có ước mơ thật viễn vông. Nhưng tuy nhiên tôi mới là người quyết
định không phải cô. Người con gái của tôi chỉ ước mơ giản dị mà thôi.
Cho nên đứng phá ước mơ của cô ấy!”
“Ước mơ đó là gì?”
“Tôi có trách nhiệm phải nói với cô sao?”
“Vậy để mặt em cũng được!”
“Vậy tôi nể cô, cô ấy muốn…
“ĐƯỢC SỐNG BÊN ANH ẤY ĐẾN SUỐT ĐỜI ĐÚNG KHÔNG CÔ GÁI!!”
“Thật nực cười! Cho nên tôi muốn phá đám giấc mơ của hai người, được không?”
“Tôi không biết cô đang nói đến cái gì, tôi còn không biết cô là ai nữa cơ mà, làm sao có thể đắc tội với cô?”
“Ha? Cô không biết tôi sao? Nể mặt cô, tôi sẽ nói cho cô biết. Tôi…là vị hôn thê mới của Kou!”
“Hôn thê? Kệ xác cô, liên quan gì đến tôi mà cô phải bắt tôi đi?”
“Vì cô mà người Kou yêu thương. Nếu trừ khử được cô, Kou sẽ yêu tôi thôi!”
“Não cô chỉ mang tính chất làm đẹp cho hộp sọ thôi sao?”
“Cô đang sỉ nhục tôi đó sao?”
“Kế hoạch của cô khá là đơn giản. Kou mà chịu chấp nhận cưới cô sao? Và tôi..chịu chấp nhận giam cầm ở đây sao?”
Nói xong, cô gỡ tung dây trói, nhảy lên thành ban công thoát.
Cô nàng Hiki sửng sốt đến bất ngờ. Cô cứ ngỡ sẽ dựng nên một vở kịch
anh hùng cứu mĩ nhân, ngờ đâu lại để ả trốn thoát. Nhưng không có pháp
thuật làm sao ả..
“Ngươi ngạc nhiên lắm sao? Chẳng lẽ Kou chưa nói cho Kou biết ta đã
từng là đạo chích hay sao? Vì là một đạo chích đi trộm đá quý nên phải
tính toán đến cả lúc lắp đặt máy dò tìm pháp thuật. Tạm biệt cô!”
Nói một hồi, cô nhảy từ ban công nhảy xuống với độ cao mười mấy mét,
Hiki cứ ngỡ cô không dám nhảy, ngờ đâu, cô lại nhảy xuống với độ cao
nguy hiểm như thế, chắc hẳn rồi sẽ toi mạng mà thôi!
Sora và anh dịch chuyển tới kịp lúc lại thấy có gì đó từ trên lâu đài rớt xuống. Tò mò, ah ra đó xem thử, ngờ đâu lại là cô.
“ẦM!”
Tiếng thân thể đập vào nền đất cát. Máu từ đầu cô chảy ra. Thấm vào
từng thớ cát. Anh vội vã bế cô lên dịch chuyển về phía lâu đài. Sora
cũng hoảng hốt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng nắm bắt được đôi
chút liền theo anh.
Hiki đứng từ trên nhìn xuống, thấy anh quan tâm cô ta đến vậy, liền
bỏ cuộc. Có lẽ cô không thích hợp để làm một kẻ phản diện chống lại anh.
“Cô chủ…có cần đuổi theo?”
“Không cần!”
…
“Alice..em tỉnh lại đi! Không cầm máu được!”
“Để ta thử!”
Ma vương thử cầm máu cho cô, gắng sức đến nỗi ngất xỉu, cuối cùng máu cũng ngưng chảy.
Hơn một tháng nằm hôn mê, anh bên cạnh chăm sóc, khiến cho Sora bên
cạnh mà ganh tịnh nhưng cũng đành chấp nhận bị bỏ lại mà đồng ý cho hai
người đến với nhau, nhưng không có nghĩa là anh chịu thua.
Đến tháng thứ hai…
Cô từ từ mở mắt một cách mệt mỏi, anh mừng rỡ kêu tên cô.
“Alice…em tỉnh rồi sao?”
Cô liền lạnh lùng nhìn anh, gạt mạnh bàn tay anh ra.
“Anh là ai? Sao lại đụng đến tôi?”
!..