Người Con Gái Đáng Yêu Nhất!

Chương 1: Gặp gỡ tên thám tử đại tài




Lại một đêm trăng tròn, đó là lúc đạo chích cô đây hoạt động. Ngắm nhìn bầu trời đầy sao như bao quanh ánh trăng tròn, nó tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tựa tấm rèm mỏng manh dài đến mặt đất.

Nhanh chóng nhìn lại chiếc đồng hồ, hiện hữu 12 giờ đêm. Cô nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ quen thuộc



“Báo cáo nữ hoàng, viên kim cương thứ 8 đã bị đánh cắp. Dù hàng ngàn cảnh sát có chặn nhưng hắn vẫn vào được”

“Lui!”

Nữ hoàng nước Anh đi tới đi lui, suy nghĩ cách đánh bại Alice.

Bỗng cô đi ngang qua căn phòng của bà, bà cho gọi cô vào

“Sofie!”

“Vâng”

“Trong cung điện, sao con không mặc đồ đàng hoàng”

“Thôi, con không thích”

“Con có phải là công chúa không? Cứ suốt ngày mặc mấy bộ đồ của con trai, với lại, con thử để tóc dài xem nào?”

“Con bảo rồi, con không thích!”

Cô nói rồi bỏ đi về phòng mình. Những điều cô nói đều là cái cớ.

Năm nay cô 17, vậy đã được 12 năm. Ba ruột cô là một thanh tra tài giỏi trong thế giới ngầm nói chung và cảnh sát nói riêng. Nhưng lại bị giết trong quá trình đi bắt tên ám sát nguy hiểm nhất thế giới ngầm vì đã thảm sát quá nhiều người. Bọn cớm cho rằng đây chỉ là tai nạn hi hữu nên chỉ bồi thường thiệt hại bằng cách đưa cho mẹ con cô một số tiền…

5 năm sau, mẹ cô được Đứa vua nước Sindria lấy làm vợ và mẹ cô được làm Hoàng hậu, còn cô được làm công chúa. Nhưng dù làm công chúa hay không, cô biết rằng ba mình vẫn không thể sống được.

Cô nhận ra, việc làm công chúa của đất nước này quả thật có lợi cho cô. Vì Sindria luôn nhập khẩu nhiều vũ khí hiện đại nhằm chiến tranh để sử dụng. Cô lập kế hoạch trả thù cớm năm đó – tức là cô mới 10 tuổi. Nhưng vì sợ thân hình nhỏ con rất dễ bị phát hiện nên cô đợi thêm 6 năm nữa.

6 năm sau, cô đã là thiếu nữ nên chẳng ai còn nhận ra nữa. Cô thực hiện những vụ ăn cướp, nhưng đó chỉ là cách để cô dụ cớm ra để mà bày ra kế hoạch giết chúng như tai nạn 11 năm trước với ba cô.

Về việc cô có muốn trở nên nữ tính hay không, trả thù cho cha xong thì cô mới dám tính tiếp. Vì cô sợ lúc này mà trở nên nữ tính thì bản tính yếu đuối thương hiệu của con gái sẽ khiến cô không dám trả thù.

Đêm nay, lại là một đêm trăng tròn. Chiếc khăn quàng cổ màu máu sẫm, thêu chữ “Alice” thật đẹp, cô đeo chiếc mặt nạ bằng vải da, hình hàm răng nhe tận mang tai, đeo kính áp tròng cho màu mắt thành màu đỏ như loài quỷ độc ác và mang một thanh kiếm dài từ cổ đến tận cổ chân. Mặc bộ đồ ngắn tay và chiếc quần đính gai, rock thật.

Cô ngắm nhìn ánh trăng lần cuối trên mái một tòa nhà của cung điện, vì sẽ có lúc cô bị phát hiện, người ta nói cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra,hay bị giết.

Hôm nay, cô lại đánh cắp viên kim cương thật đẹp, mang đầy vẻ kiêu sa. Nhưng mà, cô gặp xui rồi.

Thám tử của đợt tuần tra lần này quả thật cao siêu thật. Đoán cô sẽ tới nên một mình đứng đối diện với cô trong bóng tối. Cô chạy ra tới con hẻm gần tòa nhà đó, ánh trăng tỏa sáng làm lộ mái tóc màu nâu hạt dẻ, hơi phồng và chấm vai, đung đưa trong ngọn gió đêm rét buốt. Tên thám tử cũng lộ ra mái tóc vàng có vẻ công tử phía dưới chiếc mũ, đôi mắt nâu tinh anh được giấu trong cặp mắt kiếng cận. Anh cười khinh cô, coi cô thường quá. Nhưn hiểu ẩn ý nụ cười đó, cô dùng máy bắn dây móc lên tầng thượng của tòa nhà cao phía sau lưng.

Anh ngạc nhiên nên có vẻ bối rối. Nhưng cũng không đánh bật ý chí đánh bại cô.

Anh cũng bám lấy cô. Hai người đứng trên sân thượng của tòa nhà, nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù

“Chào công chúa Sofie”

Tên thám tử cất lời

“Biết ta à. Cũng giỏi phết”

Cô nhẹ nhàng lấy kính áp tròng trong mắt ra, để lộ đôi mắt dị sắt vàng và nâu đậm. Mái tóc nâu hạt dẻ lại phất phơ trong làn gió lạnh.

“Cô đã bị bắt. Mời cô về nhà lao xử lý”

“Vì sao ngươi lại nghiêm túc trong việc bắt ta?”

“Bởi vì..có một lần..cô đã giết phải thanh tra Nakato…đó là…NGƯỜI CHA YÊU QUÝ CỦA TÔI!!”