Hơi thởi anh có chút lạnh, dường như đã đứng đây thật lâu.
Cô thấy mắt của anh trong bóng đêm, tối tăm thâm thúy, lại cứ thiên chước lượng kinh người. Ngay sau đó, cô bị cánh tay hơi phẫn nộ gắt gao khóa lại trong lòng.
Cô thở không nổi, muốn tránh, đối phương lại không chút sứt mẻ.
"Buông tay, thầy." Cô cúi đầu ra tiếng, tiếng nói có chút tức giận.
"Là Hạ Tầm Giản." Anh chỉnh lời cô, hơi thở ấm áp phập phồng trên đỉnh đầu cô, dường như theo sau là thở dài sâu xa.
"Thầy..."
"Hạ Tầm Giản." Anh lại một lần nữa chỉnh lời cô, ngữ điệu lạnh lùng cố chấp. Ngón tay chuyển qua trên tóc cô, tóc ngắn khinh bạc, đầu ngón tay làm cho người ta lạnh cả người, lại như cũ không muốn buông ra.
Hai năm trước, cái phất tay kia đuổi người, không giữ cô, thậm chí chịu đựng hạ giọng, cảnh cáo cô vĩnh viễn không có khả năng quay đầu lại tiếp tục! Kết quả đến giờ cuối cùng, vẫn là cái tay kia không thả cô ra!
Nghĩ đến không sao cả, nghĩ đến có thể không cần, rõ ràng người đi trước là cô...
Cánh tay ôm cô càng chặt, giống như là muốn đem vò nát cô, "Ai bảo em chạy loạn!"
"Em không..."
"Lên xe trước." Anh cảm giác được nhiệt độ cơ thể cô giảm xuống, nhíu mi cắt đứt, quay tay ôm cô đi.
Không biết là bởi vì đi quá mau, hay là rừng cây quá mờ, đi nhanh lên trước tranh thủ thời gian, anh lại vấp, cả người vọt tới bên cạnh thân cây.
Tiếng va chạm nặng nề truyền đến, trong bóng đêm cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy anh nhíu chặt ánh mắt về cùng một chỗ. Thật ra lúc đó anh có thể tránh đi, chỉ cần buông cô ra, lấy tay chống đỡ cả người hạ xuống, có thể tránh khỏi.
Nhưng anh không buông tay.
Trở về thành là cô lái xe.
Anh bị đụng phải bả vai, cô không rõ anh bị thương như thế nào, nhưng xem vẻ mặt anh vừa rồi, hẳn là không nhẹ.
Hạ Tầm Giản lúc đầu không đồng ý, anh biết cô vốn không có bằng lái.
"Em có." Cô lẳng lặng nhìn anh một cái, ngồi lên ghế lái.
Biệt thự trong thành ở chỗ khác, quay về càng mất thêm thời gian. Cô tập trung lực chú ý lái xe, anh thì dựa vào lưng ghế dựa, ai cũng không nói chuyện.
Xe dừng ở gara biệt thự, anh nhìn thấy cô động tác thuần thục, ra tiếng, "Khi nào thì học lái xe?"
"Một năm rưỡi trước, khi đó muốn mua chiếc xe cũ một mình đi ra ngoài vẽ vật thực, cho nên phải đi học." Cô thản nhiên giải thích đồng thời, gỡ chìa khóa trong tay anh xuống, mở cửa biệt thự.
Trong biệt thự bài trí đồ dùng trong nhà, tất cả đều là bộ dạng lúc trước, loại cảm giác này có chút kỳ quái, thật giống như cô chỉ đi ra ngoài vài ngày, chỉ tạm thời rời đi.
Giằng co hơn nửa buổi tối, hai người cũng còn chưa ăn cơm, cô nhìn bả vai Hạ Tầm Giản bả vai, vẫn là yên lặng đi vào phòng bếp.
Tủ lạnh vừa mở ra, cô ngơ người. Tủ lạnh hai cánh to như vậy, bên trong ngoại trừ nước khoáng cùng trứng chim, không còn cái gì, càng đừng nói chỗ đông lạnh.
Cô nhìn người đàn ông đang chậm rãi cởi áo khoác trước sô pha, nhịn không được nhăn mi lại. Người này, hai năm qua làm sao mà sống được!
"Trong tủ lạnh sao không có cái gì?" Cô đi ra phòng bếp, nhìn hắn oán thán, "Nếu không muốn nấu, có thể mua đồ nấu sẵn gì đó, ít nhất khi đói bụng có thể có đồ ăn!"
Anh giải quyết cổ áo trong quần áo, ngồi xuống sofa, nghe vậy nhíu mi, "Không ai cho em mở tủ lạnh."
An Nhan Nhiên bị ế vô cùng không nói gì, cảm thán rất nhiều lại cảm thấy được có chút buồn cười. Quả nhiên, làm bảo mẫu quen rồi, một bước tiến đến nơi thân thể mình quen thuộc tự hành động, hoàn toàn quên hiện tại đã không phải như trước.
Cô xách túi trên bàn, tính rời đi, khi ánh mắt chạm đến ánh mắt anh và nhìn trên bả vai thì tay dừng lại.
Anh bị thương...
Cô lần này không mở miệng, trực tiếp tiến lên cỡi cúc áo anh.
Cổ tay bị anh cầm, hai tầm mắt của người giao nhau, chăm chú nhìn mắt của cô rất sâu rất sâu, khoảng cách gần như vậy, cô dường như ngay cả lông mi anh đều thấy rõ mồn một.
Đối diện một lát, lưng của cô lại có chút nóng lên.
"Em là muốn nhìn miệng vết thương một chút." Cô nhẹ nhàng nói, tiếp tục kéo cổ áo anh.
"Không có việc gì." Anh tóm tay cô, tiếp tục cự tuyệt.
"Thật sự không có việc gì?" Tuy rằng là chính bản thân anh không cẩn thận, nhưng chuyện lần này cô cũng có một phần trách nhiệm.
Cô biết anh cố chấp, cũng không nguyện chịu thua, cho nên sợ anh cố chấp chống đỡ, "Nếu đau thế, phải đi bệnh viện xem, tổn thương có thể lớn có thể nhỏ, bả vai bị thương sẽ ảnh hưởng vẽ tranh."
,
Lời của cô, đột nhiên bị động tác xoa hai má của anh cắt đứt.
Ý trên mặt anh xẹt qua, quá mức xấu xa, làm cô tim đập mạnh.
Điện thoại trong túi vang lêm, cô đột nghiên tỉnh táo lại, đứng dậy tránh ngón tay anh, lấy tay rút điện thoại ra nghe.
Âm thanh Carlo vui mừng theo đầu bên kia điện thoại truyền đến, nghe rất náo nhiệt, Tần Niệm và Tiểu Như chắc cũng ở đó.
Cậu hỏi cô khi nào thì trở về, nói Tiểu Như tỷ mua một đống đồ ăn đợi cô trở về chúc mừng lại một lần thành công bán đi tác phẩm, còn có cậu vẫn chờ cô kiểm tra tác phẩm tuần này!
Không khí bên kia lây nhiễm cô, cô cười hai câu, cúp điện thoại nhìn Hạ Tầm Giản nói, "Miệng vết thương này em cũng không biết, anh lại không muốn cho em xem, vậy dứt khoát đi bệnh viện đi, dù sao nhà anh cái gì cũng không có, đi bệnh viện về thuận tiện mua một ít thức ăn?"
Trên ghế sa lon người đàn ông nằm nghiêng mặt, diễn cảm như cùng việc vừa rồi không có gì khác nhau, nhưng nếu cô nhìn kỹ, sẽ gặp phát hiện ánh mắt vốn thâm thúy giờ phút này đã trở nên lạnh nhạt.
"Chuyện của tôi không liên quan đến em, em vẫn nên quan tâm đến học trò của em đi." Dưới ánh đèn, đồng tử mắt anhlặng im, thần thái lãnh ngạo, vẫn không tiếp tục liếc nhìn cô một cái.
"Không liên quan?" Cô cười yếu ớt cường điệu hai chữ này, "Cũng đúng, chính xác không liên quan tới em, gặp lại."
Cô lại một lần nữa xách túi lên, lúc này không do dự, trực tiếp rời biệt thự đi.
Cửa lớn đóng lại phía sau, cô nhìn bóng đêm trước mặt lắc đầu.
Cô chỉ khiếp đảm, cũng không phải đồ đần.
Có lẽ, cô có thể lớn mật một ít đoán; có lẽ, không thể quên được không hề chỉ là một mình cô. Nhưng, ở giữa bọn họ vẫn còn nhiều thứ đang tồn tại.
Niềm kiêu ngạo của anh, như trước cao hơn hết thảy.
Phù dung sớm nở tối tàn giống như ôn nhu cùng lạnh lùng, căn bản không có khả năng thay đổi cái gì.
Cho nên lần này, cô sẽ không tiếp tục lạnh lùng, cô muốn nhìn, nếu cô lưu tay, anh sẽ làm như thế nào?
Một tuần sau khi ký hợp đồng bán bức tranh với VIVS, Bùi Ý hẹn cô ở quán cà phê, tự mình mang chi phiếu cho cô.
Tuy rằng phòng triển lãm tranh đã trích phần trăm ra rồi, nhưng con số trên chi phiếu vẫn làm cô hết sức hài lòng, trở về mấy ngày rồi, cũng là thời điểm nên mua một chiếc xe cho mình.
"Số lần chúng ta gặp mặt cũng không nhiều, nhưng cô dường nhủ chỉ lúc nhìn đến tiền mới có thể cười. Nếu thích như vậy, sao không vẽ nhiều thêm vài bức? Hoặc là, nhận mấy đơn đặt hàng?" Bùi Ý rốt cuộc là người làm ăn, cà phê không uống vài ngụm, liền mở miệng nói công việc.
An Nhan Nhiên từ chối cho ý kiến, cười nhạt lên đem chi phiếu thu vào.
Bùi Ý biết cô không có ý kia, cũng không miễn cưỡng, đề tài vừa chuyển, dừng trên người một người khác, "Nghe nói hai người đã gặp nhau?"
Cô không có hỏi anh ta sao nghe nói được, người này giấu nghề, tự nhiên có biện pháp để biết, "Ừ, gặp qua hai lần."
"Như thế nào?" anh ta nhíu mày.
"Cái gì như thế nào?" cô cố ý giả bộ không hiểu.
"Cô biết tôi hỏi cái gì, biểu hiện của cô hai năm qua không tầm thường, liên tục đi đến tiền đồ tốt." Anh ta hạ chén cà phê, ánh mắt ý vị thâm trường, "Tuy rằng cô về nước tôi cũng rất hoan nghênh, nhưng so sánh, cô ở lại nước Pháp tôi càng an tâm."
An Nhan Nhiên cười cười, "Không đến mức vì để cho anh an tâm, tôi sẽ cả đời không trở lại."
Nếu như là mình hai năm trước, tuyệt đối không thể tưởng tượng đến có một ngày mình có thể ngồi cùng Bùi Ý bình thản nói chuyện phiếm. Tựa như ban đầu ở nước Pháp, khi cô gặp được anh ta thì phản ứng đầu tiên là đi đường vòng.
Việc của Bùi Ý cùng Hạ Tầm Giản trước đây, cô từng đoán rất nhiều.
Sau sự thật lại nói cho cô biết, trong nhiều cái đoán này, cô không đoán đúng chỉ một chút nào. Thì ra Bùi Ý và Hạ Tầm Giản đều có liên quan đến một nhân vật – người phụ nữ thần bí trong trang viên nước Pháp.
Người phụ nữ đó, không phải giáo viên của Hạ Tầm Giản, cũng không phải người phụ nữ của anh, mà là mẹ đẻ anh.
Hoặc là nói, Hạ Tầm Giản và Bùi Ý cùng mẹ đẻ ra, hai người bọn họ là anh em cùng cha cùng mẹ.
Bà sinh Bùi Ý thì vẫn chưa tới hai mươi tuổi, sau khi kết hôn cùng cha của anh năm thứ hai bà lại sinh Hạ Tầm Giản. Vợ chồng thiếu niên, vì tự ái xúc động, thật sự mà tách ra.
Ly hôn sau, Hạ Tầm Giản theo cha, Bùi Ý thì theo mẹ.
Bùi Tiêu Cơ gia cảnh vốn không tệ, sau bà tái giá theo một thương nhân người Pháp, cuộc sống lại càng không thể nói là đã qua giống nhau.
Bà vốn định đem Hạ Tầm Giản cũng đón trở lại bên mình, nhưng mà thương nhân người Pháp kia mặc dù sủng ái Bùi Tiêu Cơ, nhưng vẫn không thích Bùi Ý. Cho nên sau khi gả đến nước Pháp, cũng chầm chậm chặt đứt liên lạc với hai cha con Hạ Tầm Giản.
Bùi Ý nói cho An Nhan Nhiên, khi anh có cơ hội gặp lại em trai mình, đã là mười mấy năm sau.
Mà lần đó gặp mặt, lại trở thành ác mộng anh cả đời này cũng chưa quên.
Mùa thu năm thứ mười một, anh bị em trai của mình ném vào trong bể bơi hoa viên ở biệt thự họ Hạ.
Nói chuyện biến thành tranh chấp như thế nào, tiếp tục diễn biến thành động thủ Bùi Ý không muốn nhớ lại.
Anh ta chỉ biết mình lúc ấy căn bản không biết bơi, trong khi anh ta ở trong nước tận lực giãy dụa, đem toàn bộ hi vọng đều ký thác vào trên người thân nhân trên bờ. Đối phương lại không nhúc nhích đứng trên bờ, vừa không kêu người, cũng không nghĩ cách cứu.
Nếu không phải có người làm vườn bày cứu, mạng nhỏ này sẽ không có!
Sau này, dù anh ta có nói thế nào với mẹ, bọn họ kiên quyết không tin Hạ Tầm Giản có ý định đẩy anh ta xuống bể bơi, càng không tin người kia sẽ cố ý khoanh tay đứng nhìn.
Mấy năm sau, Bùi Ý vẫn không có cách nào quên được chuyện này. Ngày đó nước rất lạnh, nhưng không bằng ánh mắt lạnh như băng của đối phương.
Đó là một loại nhìn chăm chú hoàn toàn không có độ ấm, giống như những người ngoài đứng xem sự thật, lãnh mạc nhìn anh ta giãy dụa, tiện đà vô lực chìm vào trong nước...
Bùi Ý thừa nhận, mình không chỉ có không thích người em này, càng nhiều năm về sau cùng anh tranh phong tương đối, thế thành nước lửa.
Toàn bộ người quen biết đều nói hai người không giống nhau, người kia ít lời ít nói, cho dù thời kỳ thiếu niên ngây ngô cũng đã có ánh mắt lãnh khốc, vô thanh vô tức rồi lại thêm vào hơi thở nguy hiểm.
Nhiều năm chẳng quan tâm, Bùi Tiêu Cơ tự giác thấy nợ người con này, muốn bồi thường gấp bội, nhưng những... năm này, Hạ Tầm Giản đối với bà lại luôn bảo trì một loại thái độ kỳ quái.
Vừa không chán ghét không thân đến xa không thể chạm, cũng chưa từng thỏa hiệp gặp mặt qua, thậm chí chưa bao giờ gọi qua bà một tiếng mẹ.
"Không ai biết em ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Em ấy giống như là nhân vật nguy hiểm không ổn định, thân cận quá sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện." Đây là lời Bùi Ý ở nước Pháp mang cô đi trang viện gặp Bùi Tiêu Cơ lúc sau cảnh cáo cô.
Anh ta thừa nhận, mình cũng không coi là người tốt lành gì, nhưng so với Hạ Tầm Giản, ít nhất anh ta coi như là một người bình thường.