Editor: song_nhi
Trên xe trở về thành, cô luôn mở to mắt, yên lặng nhìn cảnh sắc chạy nhanh ngoài cửa sổ.
Không có gì để khóc, người quyết định ra đi là cô, hơn nữa so với lần bị phản bội đau triệt tâm cốt và thất tình trước, lần chia tay này thậm chí đều không tính là gì.
Nhiều nhất, chính là hai người tách ra mà thôi.
Thật ra cô muôn nói cho anh biết, sau này nếu anh thay đổi chủ ý, cô hi vọng anh cùng cô đi Paris.
Dù sao chuyện vẽ tranh này, ở nơi nào cũng có thể làm. Bọn hắn có thể thuê phòng ở Paris, anh tiếp tục sáng tác, cô cố gắng học tập, thời gian còn lại ở cùng không xa nhau.
Đáng tiếc, anh làm cô dũng khí nói ra những lời này cuối cùng cũng biến mất.
Tính cô yếu đuối, lại đã trải qua một lần tổn thương khắc cốt ghi tâm như vậy, khó có thể tiếp tục ngốc lần thứ hai.
Anh vẫn là thầy của cô, vì anh cô mới có thành tích ngày hôm nay, việc ấy sẽ không thay đổi, nhưng từ nay về sau, cô không thể cười gọi thẳng tên anh Hạ Tầm Giản.
Anh chỉ là người ăn trên ngồi trước, nhân vật truyền thuyết giới mỹ thuật quan sát chúng sinh.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Sau khi trở về thành ngày trôi qua rất nhanh, cô trước tiên gọi điện sang học viện ở Paris, xác định câu trả lời thuyết phục. Cụ thể thời gian sang Pháp vào cuối tháng tám, cũng có nghĩa cô còn hơn hai tháng sắp xếp công việc trong nước.
Ngoại trừ một vài công việc và thủ tục nhất định, hơn hai tháng này cô ít khi ra ngoài cửa.
Trong nhà còn rất nhiều bán thành phẩm cô luyện lúc trước, cô phân loại rõ ràng, giữ lại tương đối nhiều, còn lại thì xử lý nốt.
Cô không đi mua sắm, cho nên quần áo cũng không nhiều. Những gì cần thì sửa sang, còn lại dùng thùng giấy đóng gói, chọn ngày nắng đẹp đi bưu điện gửi cho trường học ở vùng núi.
Đối với lần này, Tiểu Như cười gọi cô như đang làm việc hậu sự. Không quá một năm, cũng không phải không trở lại, ngay cả nhà trọ đều trả lại, cũng không thật sự vừa đi sẽ không trở về.
An Nhan Nhiên thở dài, cô thật ra muốn vừa đi không trở về, bất quá năng lực kinh tế của cô có hạn, bây giờ là học viện ở Paris phụ trách hết thảy phí tổn cô mới có thể xuất ngoại. Muốn cô tự gánh vác toàn bộ sinh hoạt phí, đó là việc không thực tế.
Cô dù sao vừa mới nhận giải thưởng, dù quang vinh thế nào cũng chỉ là người mới. Tương lai xảy ra trước mặt cô chỉ có hai con đường: dốc lòng sáng tác sau đó một mình bán tranh; ký hợp đồng với triển lãm tranh nào đó rồi sáng tác để bán tranh.
Cho dù đi thế nào, cô nghĩ trong một năm này cố gắng tiếp tục lấy thêm mấy giải thưởng. Dù sao cũng là họa sĩ mới, điều kiện tiên quyết là không có thanh danh, tác phẩm rất khó bán trên thị trường.
Đừng nói nửa năm hay một năm, coi như hai ba năm bán không được một bộ tác phẩm đều là bình thường. Đến lúc đó tiền dùng hết, sẽ không phải không gặp phải sự thật rằng cuộc sống quẫn bách.
Nghe cô nói như vậy, Tiểu Như nhịn không được hỏi, sau khi Hạ Tầm Giản đi, hối hận sao? Dù sao, có anh ta ở phía sau, một đường không lo. Cái hợp đồng kia, dù sao cũng chỉ là hai năm, điều kiện lại hậu đãi, ký tên liền ký tên thôi!
Nếu trong lòng thật sự khó chịu, chẳng qua bên ngoài tìm tiểu suất ca tuổi trẻ nói chuyện yêu đương. Dù thế nào đi nữa anh cũng chưa từng nói thích cô, cũng không xác định rõ quan hệ, cô làm gì cũng không tính phản bội. Thật tốt!
An Nhan Nhiên bị cô nói trúng nở nụ cười, "Nếu tớ thật sự có bản lĩnh làm được như cậu nói vậy, sớm thu phục Hạ Tầm Giản, còn phải đến nước rời đi như bây giờ sao?"
"Khó nói, Hạ đại sư có thể không phải biến thái bình thường. Cậu đều tạm nhân nhượng như vậy vì lợi ích toàn cục, anh ta cư nhiên còn có thể bức cậu đi, cậu phải thay đổi, coi như đi cũng phải thống khoái mắng cho anh ta một trận!"
"Không phải bức, là tự mình rời đi. Hơn nữa coi như tớ đã rời đi, anh ấy cũng vẫn là ân sư của tớ. Không có anh ấy, sẽ không có tớ ngày nay, tớ làm sao có thể đi mắng anh ấy?"
Cuộc sống Tiểu Như quá mức tự do tự tại, mới có thể tiêu sái tùy tính nói ra như. Cô vừa tương phản, thứ rung động này từ mấy năm trước bắt đầu đã bị cô ấy hoàn toàn thay đổi cuộc sống.
Có lẽ lần này rời đi, có thể làm cho cô tìm được cách tự tại đã lâu không có trong cuộc sống.
Cuộc sống ở Paris so với trong tưởng tượng càng thoải mái hơn, ngoại trừ ngôn ngữ có chút không tiện, mặt khác đều tốt. Học phí và chỗ ở học viện đều cung cấp miễn phí, chủ yếu cô chỉ cần lo chi tiêu cho dụng cụ vẽ tranh cùng phí tổn việc vặt hằng ngày.
Cô như cũ là một sinh viên yên lặng, so với cuộc sống đại học trước kia càng chuyên chú càng bình tĩnh cũng càng độc lập.
Đa số thời gian cô một mình ăn cơm đi dạo phố, có lúc mang theo camera, đem cảnh đẹp nháy mắt thu vào màn ảnh.
Buổi chiều, ngẫu nhiên sẽ ở dừng lại quán cà phê đầu đường, uống một chén cà phê hương thuần, điểm một phần Tiramisu, hưởng thụ ánh mặt trời sau giờ ngọ nhã nhặn lịch sự.
Trong ngày nghỉ, cô cũng sẽ cùng các sinh viên khác tập trung lái xe, cùng nhau du ngoạn quanh thành thị.
Tất cả mọi người lưng đeo dụng cụ vẽ tranh, không có mục đích cố định, tùy thời điểm dừng xe vẽ tranh, có lúc vẽ cả ngày.
Cuộc sống lần đầu tiên tĩnh đạm như thế, nếu không phải Tiểu Như mỗi tuần một lần điện thoại gây rối, cô dường như nghĩ những ngày đi lại này chính là cảnh trong mơ xa xôi.
Tiểu Như gần đây bị hai bố mẹ buộc xem mắt, mấy tháng ngắn ngủn xem mắt vô số, dường như đem thanh niên tinh anh trong các công ty thành S đều nhìn mấy lần. Cô ấy mấy lần muốn chạy trốn, nhưng đã bị tịch thu hộ chiếu và chặn về kinh tế, chỉ có thể gượng chống.
Ngoại trừ tình huống thê thảm của bản thân, đối phương ngẫu nhiên cũng sẽ thông báo những tin khác cho cô.
Ví dụ trước cô ấy tham gia một tiệc rượu thì thấy Cao Phỉ, cô ta đang nắm cánh tay của một giám đốc, quần áo ngăn nắp, thần sắc không sai, như là tin đạo văn kia chỉ là tin ma.
Tiểu Như vì thế sinh lòng khó chịu, vờ mời rượu vì danh, đem trọn ly rượu đỏ đều đổ vào người Cao Phỉ. Đối phương trở ngại hoàn cảnh, một câu tức giận mắng đều nói không ra miệng.
Sau cô ấy nghe nói, giám đốc mà Cao Phỉ kéo là con tập đoàn phú nhị đại, mới từ Hồng Kông trở về, vừa quen Cao Phỉ hay đã biết từ Hồng Công.
Đối phương chắc rất thích Cao Phỉ, đối với cô ta rất tốt, thường xuyên mang theo xuất hiện tại các yến hội, cô cũng bởi vậy nhận được vài đơn hàng vẽ tranh, xem như một lần nữa mở ra cục diện giằng co.
Vì thế, Tiểu Như nói thẳng, nếu cô ta lần này thực hồi tâm dưỡng tính, từ giờ, cô tạm tha cho cô ta. Bằng không, cô tuyệt đối sẽ không cho cô ta sống dễ chịu!
An Nhan Nhiên nghe xong cười nhạt. Cao Phỉ như thế nào, đã sớm không quan hệ với cô.
Sự kiện Quan Hữu kia cô đã quên, cuộc sống là hướng về phía trước, không phải nghỉ chân quay đầu lại. Hiện tại cô không cần phải lo lắng ấm no, có năng lực mỗi ngày học thứ cô thích nhất là vẽ tranh, lại có thể được người khác khẳng định.
Không so bì nữa càng làm cho cô thỏa mãn sinh sống.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Hai năm sau, cuối mùa thu.
Khu phía nam thành S, phòng triển lãm tranh Phù Sinh.
Hôm nay Quan Hữu vốn nghiêm chỉnh tâm thần lại không yên, từ đêm qua liên hoan cùng đồng nghiệp phòng triển lãm tranh khi nghe bọn họ đề cập tên Hạ Như An này, anh liền luôn có chút mất hồn mất vía.
Đến phòng triển lãm tranh của Bùi Ý cũng đã hai năm, mỗi ngày ngoại trừ sáng tác cùng với ngẫu nhiên xã giao bên ngoài, ngày bình thản giống như nước chảy thông thường. Trong hai năm này, hoặc nữ sinh thổ lộ hoặc ám chỉ yêu cũng không ít, thế nhưng anh lại không cho ai cơ hội nữa.
Những nữ sinh này cũng không phải không tốt, nhưng tiềm thức trong anh kháng cự lên, sau khi chia tay Cao Phỉ, anh thừa nhận mình không nhìn được ánh mắt nữ sinh nào.
So với việc làm cho mình tiếp tục lâm vào cục diện không rõ ràng, không bằng độc thân thì tốt hơn.
Biết người nọ ký hợp đồng với phòng triển lãm tranh là việc một năm trước, từ trong miệng Bùi Ý biết được. Anh vốn đối với Bùi Ý cũng không hảo cảm, dù sao sự kiện kia của Tiểu Nhiên năm đó, anh ta cũng phải mang trách nhiệm rất lớn.
Nhưng nhiều khi, con người cuối cùng cũng phải cúi đầu trước mặt sự thật. Sau khi thất bại ở cuộc thi vẽ tranh quốc tế, phòng triển lãm tranh Phù Sinh có ra điều kiện vô cùng ưu việt, anh không có lý do cự tuyệt.
Huống chi, nói đến năm đó, chính anh cũng chưa chắc tốt hơn Bùi Ý bao nhiêu.
Biết được cô ký hợp đồng với phòng triển lãm tranh từ một năm trước, trong lòng anh có thêm dũng khí lại vô cùng vui sướng và may mắn.
Tuy rằng hiện giờ cô ấy không ở trong nước, tuy rằng một năm này hành tung của cô ấy không rõ ràng. Nhưng anh theo những tác phẩm cô gửi về biết được tình trạng mới của cô.
Cô vẫn như cũ thích tranh phong cảnh, mặc dù lớn bộ phận đều là tác phẩm chủ nghĩa trừu tượng, nhưng theo kiến trúc phong cách cảnh vật có thể biết được cô luôn ở quốc gia phương tây.
Anh không biết Bùi Ý làm thế nào thuyết phục được cô ký hợp đồng với phòng triển lãm, nhưng hiển nhiên anh ta đưa ra điều kiện với cô so với họa sĩ khác càng thêm ưu việt. Thời gian cô giao tác phẩm không cố định, cũng không tiếp nhận đơn hàng của người nào có chức vụ, bản thân cô cũng chưa một lần bước qua cửa phòng triển lãm tranh này.
Một năm, nhìn thấy cô trằn trọc gửi tác phẩm về, anh dường như nghĩ đến cô có thể tiếp tục lữ hành sáng tác như vậy.
Cho đến tối hôm qua.
Đồng nghiệp nói ra tin tức, phòng triển lãm tranh Phù Sinh tổ chức lễ mừng thành lập hàng năm hoạ sĩ, lữ pháp Hạ Như An sắp về nước.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Lễ mừng hoạt động hàng năm của phòng triển lãm tranh Phù Sinh rõ ràng long trọng hơn so với mọi năm, chỉ riêng giai đoạn quảng cáo tuyên truyền rầm trời đất trước đã đoạt đủ ánh mắt mọi người.
Hoạt động cùng ngày, triển lãm lại trưng các tác phẩm hấp dẫn chặt chẽ nhóm truyền thông. Chính là bộ tác phẩm mới mà hoạ sĩ lữ pháp Hạ Như An năm trước đoạt giải thưởng ở Châu Âu – “Mạch tuệ”.
Đây là một tác phẩm tinh xảo tràn ngập hơi thở Điền Viên, hình ảnh thần kỳ sạch sẽ thật thà, không nhất quán như sắc thái mộng ảo trừu tượng của cô, mà là càng gần sát phong cách tả thực.
Trên tấm hình, tảng lớn mạch tuệ ở trong gió vũ động, từ gần mà xa, hình thành đường cong tuyệt đẹp.
Mỗi một cái mạch tuệ đều vẽ rõ ràng như vậy, sinh động giống như cảnh sắc chân thật thông thường. Làm cho người xem sôi nổi không nhịn được đưa tay ra sờ, lúc sau giật mình tước mặt mình là bức tranh vẽ, không khỏi càng thêm bội phục công lực người vẽ.
Quan Hữu nghe tin Hạ Như An đã tới vội vàng tiến đến thì cô đang bị mấy phóng viên vây quanh chụp ảnh.
Hai năm không thấy, anh dường như sắp không thể nhận ra cô.
Một bộ quần áo vàng nhạt rộng thùng thình, một đầu tóc ngắn màu trà, ngoại trừ khuôn mặt tinh xảo khéo léo như cũ, cô dường như không giống trước kia chút nào.
Hai năm trước lần cuối cùng thấy cô là trên lễ trao giải, khi đó cô còn giữ mái tóc đen thật dài, khuôn mặt tĩnh đạm, thần thái hơi có chút lãnh mạc.
Hiện giờ lại thay đổi càng thêm hấp dẫn, hơn tiêu sái thiếu hờ hững, khóe môi trên mặt cười lộ ra bình tĩnh cùng thành thục, cho dù các phóng viên loang loáng đèn không ngừng cũng không ảnh hưởng gì cả.
Hôm nay, cho đến buổi tối lế chúc mừng chấm dứt, Quan Hữu mới tìm được cơ hội nói chuyện một mình với cô.
Anh nghĩ cô đã sớm nhìn thấy anh, ánh mắt cố tình xẹt qua anh đều nhẹ như không có gì, lễ phép lại xa cách.
Sau vài câu hàn huyên như lời dạo đầu, anh nhịn không được thở dài, "Hai năm qua em thành thục không ít, trước kia em căn bản không am hiểu về giao tế xã giao mới này, giờ em làm tốt lắm."
"Tôi đã hai mươi sáu tuổi, nếu không thành thục sẽ bị người khác chê cười." Cô đứng trong đêm thu ngoài khách sạn, tươi cười như có như không.
Thấy cô dường như muốn đi, anh nói tiếp câu đã ở lâu trong đáy lòng, "Em với Hạ Tầm Giản, có khỏe không?"
Cô nhíu mày nhìn anh một cái, "Anh muốn hỏi cái gì?"
Tuy rằng cô còn đang cười, thế nhưng anh lại cảm thấy được cô có chút không vui. Anh khinh khẽ cười cười, "Thật có lỗi, anh lại nói sai rồi. Không cần trả lời, anh đưa em về?"
"Cám ơn. Nhưng không cần, tôi có lái xe tới." Cô lắc lắc cái chìa khóa xe Tiểu Như cho cô, nói câu gặp lại, tiêu sái xoay người.
Gương mặt đàn ông duy mỹ chậm rãi hiện lên vắng vẻ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nhìn theo cô rời đi. Chẳng bao lâu sau, cái bóng dáng luôn sợ hãi đi theo phía sau mình, đã ở thành phong cảnh xinh đẹp đi trước anh.
Nếu năm đó, không phải quá mức tự tin, lại quá mức dễ tin, say rượu gặp rắc rối, hiện tại bọn họ không phải đã sống chết muốn kết hôn, trải qua cuộc sống yên tĩnh hạnh phúc?
ЖЖЖЖЖЖЖ
Căn phòng của Tiểu Như nằm ở quảng trường lớn phồn hoa, trở thành nơi An Nhan Nhiên ở tạm thời sau khi về nước.
Cô vốn chỉ muốn ở lại vài ngày, đợi khi tìm được nhà trọ thì dọn đi, đáng tiếc Tiểu Như nói, vào của của cô ấy, chính là người của cô ấy, muốn chạy đi không dễ dàng như vậy!
"Thật ra cậu là chán ăn ngoài chứ gì." Đem bữa sáng bưng lên bàn, An Nhan Nhiên liếc mắt bắt trên người cô ấy.
"Bảo bối, cậu quả nhiên là tri kỷ tri kỷ của tớ, cậu xem ba mẹ tớ mỗi ngày bức hôn, nếu không đôi ta tìm ngày đi lĩnh cái chứng được không?" Cô ấy trêu chọc một phen, lại túm tóc ngắn của cô, "Sao lại cắt ngắn như vậy, tuy rằng như vậy cũng xinh đẹp, nhưng tớ vẫn thích mái tóc dài của cậu."
"Cậu trước kia ở nước ngoài không phải cũng cắt sao?"
Lúc ở nước ngoài mọi việc không tiện, có khi mấy ngày mấy đêm đóng quân dã ngoại ở nơi nào đó vẽ vật thực, tóc đen dài kia đứng lên xử lý thật sự phiền toái, dứt khoát cắt thành tóc ngắn trên cổ, vừa tiện lại nhẹ nhàng khoan khoái.
"Vấn đề tóc coi như xong, phòng triển lãm tranh thì sao đây? Cậu không phải rất chán ghét Bùi Ý, sao lại nguyện ý ký hợp đồng, không bởi vì tiền chứ?"
"Tiền coi như là một trong những lý do." Trên đời này rất nhiều việc đều là không đoán trước được.
Hai năm trước vừa xong ở nước Pháp, cô cũng không nghĩ đến mình sẽ cùng Bùi Ý biến thành loại quan hệ vi diệu bằng hữu này như hiện nay - nếu, lần đó không ở đầu đường Paris gặp được lời của anh ta.
Trải qua qua nhiều năm như vậy nói cho cô biết, trên thế giới này, không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Thế giới ích lợi trao đổi vật chất, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của mình là được.
Dù sao khi đó cô chỉ muốn ở lại nước ngoài, kinh tế lại túng quẫn, lần thứ hai Bùi Ý mở miệng mời, lại ra điều kiện rất tốt, cô chỉ lo lắng nửa ngày liền đáp ứng ký hợp đồng.
"Cậu nói như vậy tớ an tâm. Tớ còn sợ cậu vì muốn trả thù người kia nên cố ý quan hệ gần hơn với Bùi Ý, dù sao hai năm nước lần Bùi Ý tìm cậu nói chuyện phiếm đó, tớ đã đoán hai người bọn họ có thể đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đoán đến đoán đi, không nghĩ tới bọn họ đúng là loại quan hệ này!"
Tiểu Như cắn bánh mì nướng, lại uống xong một ngụm lớn sữa, lúc nói chuyện có chút mơ hồ không rõ, "Hai năm qua, anh ta một lần cũng không đi tìm cậu?"
Ngón tay nắm cốc sữa chén có hơi tạm dừng, một lát, cô cười lắc đầu, "Nếu anh ấy chủ động tìm tớ, cũng không phải là Hạ Tầm Giản."
"Nghe nói anh ta hai năm qua càng phát đạt, thời gian hai năm chỉ cho ra hai tấm tác phẩm, một bộ cho hoàng thất Anh quốc, một bộ cho phú hào gia siêu cấp ẩn hình trong nước. Nghe nói chỉ giá bán tấm thứ hai, cũng đủ mua một hòn đảo không lớn không nhỏ ở Ấn Độ.
Cậu ở nước ngoài hẳn cũng xem tin tức, gần đây thần tượng Làm Hồng siêu cấp, quyết tâm theo đuổi anh ta. Cô ta mỗi ngày đều biểu đạt tình cảm dạt dào, tự làm các loại chuyện, thổ lộ viết…Không biết tâm tình vị đại sư kia ra sao…"
Tiểu Như còn nói cằn nhằn liên miên, di động An Nhan Nhiên vang lên.
Cô về nước mới vài ngày, dãy số còn chưa kịp đổi mới, tìm cô đương nhiên là bạn ở nước ngoài.
Mặc dù có chuẩn bị, nhưng nghe được bạn tốt há mồm liền một phen tiếng Pháp lưu loát, Tiểu Như vẫn dùng ánh mắt sùng kính yên lặng tỏ vẻ kính nể của mình. Cô đối với tiếng Pháp vốn sinh ra đã kém cỏi, đã đi nước ngoài mấy năm, chỉ trông vào Anh ngữ đi khắp thiên hạ.
Thấy cô cúp điện thoại sau tràn ra ý cười, Tiểu Như nhịn không được đi nhéo má của cô, "Ai nha, bộ dạng tình yêu trai gái nhộn nhạo này?"
Cô xoá sạch móng vuốt trên mặt, trả lời, "Là học trò của tớ."